Mẹ Bách đánh Bách Dĩ Phàm xong, xoay người qua hỏi thăm Trình Dật Hạo: "Đại Trình à, cháu thi thế nào?"
Thành tích của Trình Dật Hạo cũng rất tốt, thi dễ dàng, các môn học đều, tổng điểm là , đứng thứ .
Trình Dật Hạo đạt được chút thể diện trước mặt chú Trình, rốt cuộc giờ đã dám chơi máy tính ở nhà.
Nhưng người có thể diện lớn nhất bây giờ là Bách Dĩ Phàm.
Tổng điểm của Trạng Nguyên là bao nhiêu cậu cũng không quan tâm.
Cậu giờ là Trạng Nguyên các môn xã hội, lúc thi thử lần lần đều chưa từng bị dưới top toàn thành phố, không phải thiên tài thì chính là kỳ tích.
Có điểm rồi thì chuyện tiếp theo là điền nguyện vọng.
Từ trường tư đến trường công, tranh nhau từng học sinh một.
Trường Thực Nghiệm mấy năm nay đã muốn áp đảo Nhất Trung nên bắt đầu chiến dịch mời học sinh.
Điểm cao thành miếng bánh ngon.
Sau hôm có điểm, bên trường Thực Nghiệm đã cử một nhóm thuyết khách đến.
Ba mẹ Bách đều không có nhà nên Bách Dĩ Phàm với Bách Khả Phi đành phải ra đón tiếp.
Đa phần là học bổng với miễn học phí rồi rất nhiều ưu đãi, biến trường Thực Nghiệm thành một đóa hoa.
Nhưng ba năm sau thì Thực Nghiệm không thể sánh được với Nhất Trung.
Bách Dĩ Phàm đã có kế hoạch nên dĩ nhiên chọn Nhất Trung, liền khéo léo từ chối: "Em thi tốt như vậy đều là nhờ công anh trai kèm cặp.
Anh trai em là ai ấy ạ? Là Bách Khả Phi."
Bách Khả Phi rất phối hợp: "Em đang học ở Nhất Trung."
Mấy giáo viên bên Thực Nghiệm cũng cứng rắn: "Em trai cũng nên thử môi trường khác chứ.
Nếu như học cùng anh trai thì sau này chả khác gì rồi.
Em không muốn đánh bại anh trai sao? Đến Thực Nghiệm đi!"
Bách Dĩ Phàm:...!Ngài nói vậy không sở ảnh hưởng đến sự hòa hợp của gia đình em sao?
Bách Khả Phi mất hứng, bắt đầu giả làm điều hòa nhiệt độ, điên cuồng tỏa khí lạnh.
Bách Dĩ Phàm biểu thị quyết tâm: "Không phải Nhất Trung thì em không gả, mời mọi người về." (Nguyên văn là giá aka gả đó ạ, iêm không chém)
Người khác hỏi: "Ba mẹ em mấy giờ mới về vậy?"
Bách Dĩ Phàm trực tiếp mở cửa mời họ về, tiễn ra cổng nhìn nhóm người hướng đến nhà Trình Dật Hạo.
Nhưng hình như hôm nay Trình Dật Hạo không có nhà, Bách Dĩ Phàm sung sướng khi người ta gặp họa.
Vui quá hóa buồn, tiếp theo là nhóm của trường trung học thành bên đến.
Càng ngày thuyết khách càng nhiều.
Bách Dĩ Phàm vất vả tiễn bọn họ đi, lập tức tha Bách Khả Phi qua tiệm của cậu Ngô Đại Học.
Tiệm của cậu út không lớn nhưng vị trí cực tốt, nằm trong khu dân cư kiểu cũ, bên cạnh có trường mầm non với trường tiểu học.
Lúc này Ngô Đại Học đang trông tiệm.
Bách Dĩ Phàm từ xa đã hô lên: "Cậu!!!!"
Ngô Đại Học lúc này mới hơn , đầu năm mới thành công kéo được mợ về nhà, gặp ai cũng cười nói vui vẻ: "Ây nha, hai vị Thám Hoa của chúng ta đã đến rồi a!"
Bách Khả Phi đi tới chào.
Bách Dĩ Phàm không khách khí: "Cháu muốn uống Coca!"
Ngô Đại Học lấy hai chai Coca ra cho Bách Dĩ Phàm với Bách Khả Phi, còn bảo hai anh em ở lại ăn tối.
"Tốt quá rồi!" Bách Dĩ Phàm kích động: "Cháu bây giờ không muốn về.
Ai biết lúc nữa lại có trường nào đến."
Chuyện này giống y như năm ngoái Bách Khả Phi biết điểm nên cậu út nghe qua là hiểu: "Khả Phi cũng đang nghỉ đúng không? Hay hai đứa đi chơi vài ngày rồi khi nào điền nguyện vọng thì hẵng về.
Chi phí để cậu bao."
Hai mắt Bách Dĩ Phàm lóe sáng: "Ý kiến này hay đó cậu!"
Bách Dĩ Phàm với Bách Khả Phi bàn xem nên đi đâu chơi.
Bách Khả Phi liền bảo đi đến thành phố S.
Bách Dĩ Phàm ngạc nhiên.
"Anh muốn đến học viện điện ảnh kia xem sao." Bách Khả Phi giải thích: "Hơn nữa ở đó có nhiều chỗ chơi lắm."
Thành phố S là trung tâm văn hóa và kinh tế của cả nước.
Hệ đạo diễn của học viện điện ảnh thành phố S cũng là số một toàn nước.
Bách Khả Phi đã làm thì phải làm tốt nhất nên muốn vào đó học cũng không lạ.
Bách Dĩ Phàm: "Đi thì đi."
Cậu út nói: "Để cậu tìm cho hai đứa đoàn du lịch, đặt loại này nhé."
Bách Dĩ Phàm lắc đầu: "Không cần đâu cậu.
Đi với đoàn không chơi được gì hết.
Với cả đi kiểu đó không đi được vào học viện điện ảnh.
Chẳng may nhảy vào đúng đoàn mua sắm thì phiền lắm.
Bọn cháu đi tự túc, chỉ cần chọn khách sạn là xong."
Cậu út nghe thế phản đối luôn: "Như vậy sao được.
Hai đứa đâu có quen thuộc gì chỗ đó đâu..."
"Cháu quen mà." Bách Dĩ Phàm thốt ra, nói xong liền thấy không ổn, lập tức bổ sung: "Cháu có bạn ở thành phố S đó."
Là bạn đại học đó thôi.
Không biết mấy tên ranh đó đang vật vã ở trường nào nữa, chả ai quen ai hết.
Dù sao cũng không liên quan.
Từ lúc học đại học thì cậu đã ở đó rồi.
Mấy năm đại học rồi mấy năm đi làm, rồi học nghiên cứu sinh, còn tìm được một tên bạn trai...!
Tâm tình Bách Dĩ Phàm lúc này đang rất phức tạp.
Cậu có cảm giác mình sẽ không quay lại được.
Chẳng may trên đường tình cờ gặp tên kia thì phải làm sao? Mình còn chưa tìm được đống tiểu tình nhi ở Nhất Trung đâu...!
Càng nghĩ lại càng không muốn đi.
Bách Khả Phi lại đầy hứng thú vào việc chuẩn bị đi chơi.
Học sinh ngoan Bách Khả Phi khó có lần chủ động ra quán net.
Khi người khác chơi game nghe nhạc thì anh cẩn thận tra thông tin về thành phố S.
Bách Dĩ Phàm ngồi bên cạnh nhìn, mặt không biểu cảm.
Bách Khả Phi mới tra được một lúc thì cửa sổ QQ bât lên, avatar là ảnh của Vương Viễn Nghiễm.
Đôn Đôn: Nhưng nhi? Cậu mà cũng online à! Đang làm gì đấy?
Thị Thị Phi Phi: Đang tra thắng cảnh của thành phố S.
Đôn Đôn: Không ở nhà làm bài tập mà tra cái này làm gì? Chẳng lẽ ông định đến thành phố S chơi?
Thị Thị Phi Phi: Ừ, tôi đi với em trai.
Đôn Đôn: Được đó được đó! Tôi đang ở nhà mẹ ở thành phố S đó, qua đây thì ở chỗ tôi luôn đi!
Thị Thị Phi Phi: Không được, không hay lắm đâu.
Đôn Đôn: Có qué gì mà không hay.
Biệt thự lớn lắm, cho ông với Phàm Phàm lăn lộn một tầng luôn vẫn còn thừa.
Đôn Đôn: Muốn đi đâu thì để tôi đưa đi.
Đừng có khách sao nha! Khách sáo thì không bạn bè gì nữa hết!!!
Thị Thị Phi Phi: Để đó xét sau.
Chưa chắc đã đến.
Đôn Đôn: Đừng mà! Chắc chắn phải đến, đến còn đưa bài tập hè cho tôi chép nữa chứ!!!
Thị Thị Phi Phi:...!
Đôn Đôn: Chẳng lẽ ông chưa làm xong sao? Không khoa học! Nhưng cũng không sao hết.
Qua đây rồi làm luôn!!! Bao ăn bao ở bao điều hòa!!!
Thị Thị Phi Phi: Chim cút!!!
Bách Khả Phi mặc kệ Vương Viễn Nghiễm lăn lộn, tiếp tục tra thông tin về thành phố S.
Từ thắng cảnh đến học viện điện ảnh rồi tìm được hệ đạo diễn ở đó...!Cuối cùng mở một đống trang web tiếng Anh.
Bách Khả Phi xem chăm chú, khi thì sầu bi, khi thì lo lắng, khi thì hưng phấn.
Bách Dĩ Phàm ngồi cạnh:...!
Nhưng đến lúc ra khỏi quán net thì trên mặt Bách Khỉ Phi trở thành uể oải: "Nếu không thì em đi đến chỗ Vương Viễn Nghiễm đi."
Bách Dĩ Phàm liếc anh trai: "Anh không muốn đi nữa?"
"Thi đạo diễn phải chuẩn bị nhiều thứ lắm." Bách Khả Phi thở dài: "Anh không biết vẽ, cũng không biết diễn, căn bản không có tài nghệ gì hết.
Cần phải học nhiều thứ lắm."
"Thi đạo diễn như nào thì em không biết.
Anh lên mạng tìm mọi người hỏi xem, vào mấy diễn đàn hay blog mà xem xem.
Sau đó dùng Q liên hệ, còn cả MSN nữa.
Tốt nhất là tìm được học viên trong học viện điện ảnh mà hỏi, rồi xem sách cần dùng trong học viện là sách gì.
Chỗ này của chúng ta nếu không có thì lên mạng mua.
Bestbuy, Amazon, với Taobao gì gì đấy."
Bách Khả Phi có chút suy nghĩ.
Bách Dĩ Phàm nói thêm: "Mài đao không nhỡ việc đốn củi.
Anh vẫn nên đến đó một chuyến để biết không khí nó như nào.
Sau đó sẽ càng có động lực để học."
"Cũng đúng." Bách Khả Phi gật gù: "Anh vẫn nên đi một lần cho biết."
Bách Dĩ Phàm chốt hạ: "Qua đó đã có Vương Viễn Nghiễm rồi thì em không đi nữa."
"Hả?" Bách Khả Phi nhìn em trai: "Em không đi nữa? Không phải em đã thân với Đôn Nhi rồi sao?"
"Không phải vì anh ấy.
Em có việc quan trọng phải làm cho xong." Bách Dĩ Phàm nói một cách nghiêm túc."
Bách Khả Phi hỏi tiếp nhưng Bách Dĩ Phàm không chịu hé răng.
Chuyện cuối cùng quyết định như vậy.
Ba mẹ Bách hỏi Bách Dĩ Phàm vài lần nhưng cậu đều lắc đầu.
Còn nói rõ, Bách Khả Phi dù không đi đến thành phố S mà đi chỗ khác thì cậu cũng không đi.
Cuối cùng Bách Khả Phi cũng hạ quyết tâm đi đến thành phố S một mình.
Nghĩ đến việc Vương Viễn Nghiễm muốn chép bài tập hè nên anh cũng khá nhiều việc.
Bách Dĩ Phàm giúp Bách Khả Phi chuẩn bị hành trình.
Hành trình được đánh trên word ở quán net.
Tuy là word có cổ lỗ sĩ nhưng những phần cơ bản thì vẫn thế.
Bách Dĩ Phàm trang trí quyển hành trình văn hay tranh đẹp, có thể sánh với mấy blog về du lịch.
Nên đi thắng cảnh nào, ngồi xe buýt số bao nhiêu, đừng mua đồ ở cửa hàng nào, vân vân và mây mây, vô cùng toàn diện.
Bách Dĩ Phàm đi đóng hành trình thành quyển rồi đưa cho Bách Khả Phi.
Anh lât lật, rồi nhìn Bách Dĩ Phàm, cố gắng chọn từ để nói.
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Bách Dĩ Phàm thẹn quá hóa giận: "Để đề phòng anh làm mất!"
"Không phải...!Cái này..." Bách Khả Phi chỉ vào một dòng trong quyển hành trình, hỏi: "Thật sự không đi với anh sao?"
Giấy trắng mực đen: Đi đến phố cổ, quán Ngũ Quý Hảo Vị, thay em ăn suất cá hoa vàng chiên giòn.
"Không đi!" Bách Dĩ Phàm nghiến răng.
Mũi tên đã rời cung, túm lại là Bách Dĩ Phàm không đi.
Bách Khả Phi xách theo đống đặc sản địa phương, một mình lên xe đi đến thành phố S.
Đây cũng là lần đầu tiên Bách Khả Phi một mình xa nhà, sớm hơn năm trong trí nhớ của Bách Dĩ Phàm.
Bách Khả Phi ngây người ở thành phố S hơn nửa tháng.
Ngày nào cũng gọi điện về báo cáo, thỉnh thoảng hỏi Bách Dĩ Phàm mấy chỗ trên quyển hành trình không giống với thực tế.
Bách Dĩ Phàm liền lừa, nói là tra trên mạng nên có không giống cũng là chuyện bình thường.
Trong lúc đó, Bách Dĩ Phàm đã điền xong nguyện vọng, còn chiếm được một suất học bổng không lớn cũng không nhỏ của Nhất Trung.
Bách Dĩ Phàm không nghĩ nhiều, tiêu luôn khoản này.
Hôm Bách Khả Phi về là đúng thứ hai, cả ba Bách lẫn mẹ Bách đều phải đi làm.
Cậu út Ngô Đại Học xung phong nhận việc lôi xe điện ra để đi đón Bách Khả Phi, đầu tiên là qua nhà ba Bách đón Bách Dĩ Phàm đi cùng.
Bốn rưỡi chiều, mặt trời vẫn đang nỗ lực chứng tỏ sức nóng của mình.
Bách Dĩ Phàm không tình nguyện nói: "Cháu gặp Bách Khả Phi liền bị hoa mắt, cực kì phiền, nhìn là thấy bực.
Vì cái mạng của Bách Khả Phi thì cậu nên đi một mình thôi."
"Thằng ranh láo toét này.
Mau đi theo cậu.
Đi còn cầm hành lý của anh mày nữa!" Cậu út tóm không tha cửu vạn Bách Dĩ Phàm.
Xe của Bách Khả Phi năm giờ chiều về đến bến.
Hôm nay chưa vào Tiết Xử Thử, thời tiết vẫn nóng như trước.
Người ở nhà ga cũng không ít, cực ồn ào.
Bách Dĩ Phàm lấy vạt áo phông làm quạt mà ra sức tạo gió, đứng ở cửa ra với cậu út chờ anh trai.
Đến h, cửa ra đột nhiên trào ra nhiều người.
Bách Dĩ Phàm ngáp dài.
Cậu út hô lên: "Khả Phi!!!"
Bách Dĩ Phàm thẳng lưng, trừng mắt, giương tai: "Đâu? Chỗ nào ạ?"
Cậu út bình tĩnh quay qua: "Nhìn nhầm."
Bách Dĩ Phàm:...!
Sau đó hai người lại trừng mắt sàng lọc trong đám đông.
Đến tận khi cửa ra không còn mấy người thì mới thấy một cậu trai kéo hai vali hành lý, một cái ba lô to, thêm một cái túi nhỏ đeo chéo và trên tay xách thêm một cái túi đi ra.
Người này đi về phía của Bách Dĩ Phàm với Ngô Đại Học.
Cậu út nhanh chân lôi theo Bách Khả Phi đi qua.
Bách Dĩ Phàm: "Xin chào, Transformer~"
Bách Khả Phi:...!
Lúc đi, Bách Khả Phi chỉ có một cái vali tay kéo với một hộp đặc sản.
Bây giờ không biết lòi ra bao nhiêu đồ.
Nhìn là biết đây là quà rồi.
Ngô Đại Học kéo một vali của Bách Khả Phi, đỡ lấy một cái ba lô to trên vai, còn cầm lấy cái túi ở tay.
Bách Dĩ Phàm thì kéo một vali khác.
Vừa kéo đã ngạc nhiên.
Cực kì nặng.
Bách Khả Phi cảm thán: "Nặng chết luôn."
Bách Dĩ Phàm khinh bỉ: "Biết thế sao còn mua lắm vậy?"
Bách Khả Phi biện bạch: "Anh vô tội..."
^^^^^^
, Bestbuy.com, Amzon.com, Taobao.com: là những trang web mua sắm trực tuyến rất nổi tiếng
, Mài đao không nhỡ việc đốn củi: 磨刀不误砍柴工 Ma đao không lỡ đốn củi công: nghĩa là mài đao tuy tốn thời gian những khi đốn củi sẽ nhẹ nhàng hơn.
Nếu trước khi làm việc đã chuẩn bị tất cả sẵn sàng thì khi vào việc sẽ không bị vất vả.
, Xử thử (tiếng Hán: 處暑(处暑)) là một trong tiết khí của của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.
Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày hay tháng dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh ° (kinh độ Mặt Trời bằng °).
Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại.
Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Mưa ngâu.
Tiết khí đứng ngay trước Xử thử là Lập thu và tiết khí kế tiếp sau là Bạch lộ.
(wiki).