Bách Khả Phi cực kỳ vô tội, trong đống hành lý như núi này có một nửa là nhà Vương Viễn Quảng tặng đặc sản của thành phố S.
"Cuối cùng anh chỉ lấy mấy thứ không quý lắm thôi.
Mấy hộp đồ ăn mới chiếm nhiều diện tích."
Khi ngồi lên xe rồi thì Bách Khả Phi mới giải thích rõ ràng: "Thế mới nói, Vương Viễn Nghiễm sao không ngốc ở Đông Bắc mà nghỉ hè mà lại chạy qua thành phố S hưởng điều hòa, hóa ra là đến đó làm hoàng đế.
Anh chỉ được hưởng ké thôi.
Trước khi đi dì Trương còn chuẩn bị đống quà, anh đã bảo không cần rồi nhưng Đôn Nhi cứ nhét vào túi của anh, còn nói không lấy thì không lấy như thật...!Đồ nhiều quá nên dì Trương xíu nữa bảo lái xe đưa anh về thẳng nhà luôn.
Anh sống chết không chịu nên mới đỡ được mấy túi đó."
Bách Dĩ Phàm: "Dì Trương là ai vậy?"
"Là mẹ kế của Đôn Nhi." Bách Khả Phi nói: "Anh không gặp được ba của nó.
Nhà nó phức tạp lắm."
Bách Dĩ Phàm liền nói: "Không ngờ anh Đôn là một tên hào." (Là hào trong thổ hào: người có tiền)
"Hào là gì?" Bách Khả Phi hỏi.
Bách Dĩ Phàm:...!Đây có tính là khoảng cách thế hệ không nhỉ?
Bách Dĩ Phàm giải thích: "Chính là nhà anh ấy có tiền, là hào môn ấy."
"Nếu thế thì không phải đâu." Bách Khả Phi gật gù.
Bách Dĩ Phàm: "Không phải vậy sao?"
"Không phải đâu nhỉ?" Bách Khả Phi cười hỏi ngược lại.
Bách Dĩ Phàm gật đầu, cũng cười.
Bách Khả Phi không kiêu ngạo, không siểm nịnh, thế là tốt rồi.
Về nhà, Bách Khả Phi dỡ hành lý ở phòng khách, lấy quà cho ông bà ngoại với cậu mợ ra, còn phân quà của nhà Vương Viễn Nghiễm ra mấy phần rồi mới tặng cho cậu út mang về.
Tiễn cậu út về, Bách Khả Phi gọi cho bên thành phố S báo bình an.
Gọi xong quay lại thì thấy Bách Dĩ Phàm đang ngồi khoanh chân dưới đất, trừng mắt nhìn đống hành lý.
Một nửa là đĩa, sách có liên quan đến nghề đạo diễn.
Bách Dĩ Phàm ngẩng lên: "Có vẻ thu hoạch cũng ổn đấy chứ."
"Ừm." Bách Khả Phi gật gật: "Tuy có thể mua sách trên mạng nhưng có người nói sách liên quan nhiều lắm nên anh tiện thể mua trước một ít."
Bách Dĩ Phàm ngoài mặt không biểu tình nhưng trong lòng thì đang cào tường —— tui cũng muốn đi a~~
Bách Khả Phi cầm một túi đưa cho cậu: "Tặng em."
Bách Dĩ Phàm mở ra:!!!
Một gói to đầy nước đá, lôi ra được một cái hộp nhỏ, hóa ra là hoa vàng đã tẩm ướp sẵn.
"Tự mình rán đi.
Ông chủ bên đó còn nói, dầu mỡ không giống của người ta nên hương vị cũng không giống đâu.
Hoanh nghênh lần sau em tự mình đến tiệm ăn."
Bách Dĩ Phàm: "Bách Khả Phi, anh thật trâu chó!!! Không phải tiệm đó không cho mua mang về sao?"
"Chuyện này em không cần phải quản.
Anh đã mang về rồi thì cũng phải biểu đạt chút thành ý gì đi chứ? Anh mua xong là lên xe về luôn." Bách Khả Phi đắc ý nói: "Chưa hết đâu, còn có..."
Bách Dĩ Phàm đã biến mất, trong bếp truyền đến tiếng lủng xủng lẻng xẻng.
Bách Khả Phi:...!
Anh đành phải cầm theo một cái hộp trong đống quà ra, mang vào bếp.
Bách Dĩ Phàm trong bếp đang cho dầu vào nồi.
Bách Khả Phi nói: "Em không thể chờ anh nói xong sao?"
Bách Dĩ Phàm tâm tình cực tốt: "Anh nói đi, em đang nghe."
"Quà nữa này, là MP."
Bách Dĩ Phàm đi qua, Bách Khả Phi đưa cái hộp qua.
Logo là quả táo bị cắn mất một miếng.
Bách Dĩ Phàm không nhận.
Thời điểm này, Apple mới ra ipod shuffle đời đầu, hình giống thanh kẹo cao su.
Đồ mới ra của Apple luôn là thứ đắt nhất.
Máy MP bình thường trong nước đã hai, ba trăm một cái, cái này phải trên dưới .
Bách Dĩ Phàm hỏi: "Anh lấy tiền đâu mà mua cái này?"
Bách Khả Phi ngoan ngoãn khai ra hôm đi cậu út có nhét cho , ba mẹ lại cho thêm nhưng sau khi mua chỉ đủ hạt táo chứ không phải mp táo.
"Lần trước thi anh được thưởng." Bách Khả Phi nói hợp tình hợp lý: "Thế có muốn không, hay là thôi nhé?"
"Muốn muốn muốn!"
Nguồn gốc đã được xác thực, không cần phải làm tên ngu mà không nhận.
Bách Dĩ Phàm cũng không quản dầu mới đổ vào nồi, ôm theo ipod chạy ra ngoài.
Bách Khả Phi:...!
Bách Khả Phi thấy dầu trong nồi bắt đầu bốc khói, gào lên: "Quay lại ngay! Cá!!!"
Bách Dĩ Phàm lộn trở về, cầm đũa, dùng một mắt liếc Bách Khả Phi: "Vì thấy anh có thành ý thế, em sẽ phát cho anh có quyền sử dụng máy tính đứng thứ hai."
Lúc này thì đến lượt Bách Khả Phi ngạc nhiên: "Nhà mình mua máy tính rồi sao?"
"Ở phòng trong ba mẹ ấy.
Mua máy tính thế đã đủ thành ý chưa?" Bách Dĩ Phàm đắc ý hừ một tiếng: "Học bổng của em vừa đủ luôn, đã cài WinXP, lắp mạng luôn..."
Bóng dáng Bách Khả Phi đã biến mất.
Bách Dĩ Phàm tiếp tục rán cá, vừa rán vừa ngâm nga.
Cơm chiều của cả nhà là cá hoa vàng rán, rau trộn rong biển, củ cải muốn, bánh bao chay với một nồi cháo lớn.
Cá hoa vàng chia đều, mỗi người ba con.
Ba Bách với mẹ Bách khen ngon không dứt.
Ăn xong cơm, Bách Khả Phi mới mang quà ra tặng cho ba mẹ, là hai tấm bùa hộ mệnh.
Thành phố S có một ngôi ngôi miếu cổ, hương khói dồi dào, bùa hộ mệnh ở đó lại càng được thổi phồng thành linh vô cùng.
"Tham thì mất linh nên anh chỉ cầu hai tấm thôi." Bách Khả Phi giải thích cho Bách Dĩ Phàm.
Bách Dĩ Phàm phất phất tay, tỏ vẻ không ngại gì hết.
Cậu đã sớm ngã chết rồi, tình huống đặc thù như vậy thì không nên làm khó bùa hộ mệnh.
Chẳng qua Bách Dĩ Phàm không suy nghĩ nhiều, lừa mình dối người nhiều khi cũng là một phẩm chất tốt.
Cậu liền dời lực chú ý lên cái ipod, đi vào phòng down nhạc về.
Máy tính để bàn là loại màn hình hộp như xưa, nhưng thắng là thắng ở hệ điều hành WinXP.
Giao diện tuy kém Win nhưng dù sao Bách Dĩ Phàm cũng thấy thoải mái hơn Win.
Cậu mở máy, cắm dây nối với ipod, nhạc trong máy vào.
Lại nghĩ đến mấy bài muốn nghe liền lên baidu tìm, rồi dùng Flashget để tải.
Flashget: .
kb/s
Cậu vô cùng hoài niệm mạng cáp quang Mb.
Trong khi chờ nhạc down xong, cậu đăng nhập QQ rổi ẩn, hôm nay lại thêm vài người xin kết bạn.
Sau khi xác nhận là bạn cùng lớp thì cậu mới đồng ý, lại sửa biệt danh.
Xong xuôi, Bách Dĩ Phàm thuận tay tra vài số Q.
Q: Dãy số ngài tìm không tồn tại.
Lúc này thì cửa sổ group của lớp nhảy ra.
Số Trình Dật Hạo: Cứu mạng, tôi muốn bên không gian QQ của tôi tự động phát nhạc thì phải làm sao???
Số Thi Nhã Nhã: Thì phải down Adobe Flash Player về ^^
Không ngờ lúc này còn nhiều người online, mọi người tiện thể thảo luận xem gần đây có bài nào hay, liền trở thành chủ đề hot, mọi người thi nhau nói.
Một đống số thứ tự trong danh sách lớp với tên thi nhau nhảy loạn.
Bách Dĩ Phàm yên lặng đọc một hồi, phát hiện có người có cùng sở thích, đều thích một nhóm nhạc.
Nhóm này liền cùng với nhóm thích Lâm Tuấn Kiệt lập group khác chém gió.
Thường thường là người trước nói một câu thì người sau sẽ nói một câu không hề liên quan.
Một đống râu ông nọ cắm cằm bà kia, loạn xì ngậu hết cả lên nhưng ai cũng thấy vui vẻ.
Lúc sau, nói đến album mới nhất của nhóm nhạc thì kết quả thảo luận ra là: Ct chóa.
Bách Dĩ Phàm rất muốn ác độc nói cho mấy bé học sinh đáng yêu kia là cái nhóm nhạc này sau ngày sẽ làm ra một lô ct chóa.
Ca sĩ hát chính thì chết, nhóm trưởng chuyển qua nghiệp diễn xuất, mấy năm sau có tin là nhóm trưởng hại chết ca sĩ chính...!Hiện tại mới chỉ là một album thôi, mới chỉ là tai nạn thôi.
Bách Dĩ Phàm khắc chế xúc động muốn nói ra hết, kéo một đống nhạc vào ipod, thẳng đến khi MB bị nhồi đầy.
Bách Dĩ Phàm mở file word, bắt đầu đánh chữ: Ghi chép của Bách Khả Phi.
Đây là biện pháp di dời sự chú ý mà cậu mới nghĩ ra, sao ghi chép của Bách Khả Phi thành file word.
Mới đánh được một hàng thì màn hình nhảy ra khung chat: Bạn tốt Quả Cam Lớn buzz bạn.
Quả Cam Lớn: Phàm Phàm có đây không có đây không có đây không có đây không có đây không!!!!! Tin động trời đây!!! Thi Nhã Nhã đi du học!!!
Phàm Ngôn: Đi học trung học nước ngoài hả?
Quả Cam Lớn: Quả nhiên ông ẩn! Nhưng sao ông lại bình tĩnh quá vậy? Mau đi an ủi Thang Tiểu Liễu đi!
Phàm Ngôn:...!Logic của cậu chết rồi à?
Quả Cam Lớn: Hả?
Phàm Ngôn: Thi Nhã Nhã du học thì liên quan gì đến Thang Tiểu Liễu? Hơn nữa vì sao tôi lại phải an ủi nhỏ?
Quả Cam Lớn: Hai người họ là bạn thân đó! Không phải ông thích Thang Tiểu Liễu sao? Còn không mau đi an ủi người ta!
Quả Cam Lớn: À, đúng rồi.
Thang Tiểu Liễu cũng đỗ Nhất Trung đó.
A Hoa thì vào Thực Nghiệm, thế là ông bớt được đối thủ rồi.
Hiện tại chỉ có mình ông, cơ hội rất lớn nha!
Phàm Ngôn: ...!
Nếu Trình Dật Hạo không nói thì Bách Dĩ Phàm còn không nhớ ra mình có xì căng đan với Thang Tiểu Liễu đâu nha.
Nghĩ đến Thang Tiểu Liễu thì trong đầu Bách Dĩ Phàm chỉ có nhớ: có bạn nam huýt sáo đỏ mặt, đau trứng chỉ vì một đồng tiền với bánh quy Khang sư phụ +.
Bách Dĩ Phàm囧, liền chuyển đề tài.
Phàm Ngôn: Thế Thi Nhã Nhã đi đâu vậy?
Quả Cam Lớn: Australia, hình như là di dân luôn.
Thật hoành tráng, chưa chắc đời này tôi đã làm được.
Phàm Ngôn: Không phải ông thích con nhà người ta rồi chứ?
Quả Cam Lớn: Ông nghĩ nhiều rồi.
Trong đầu tôi lúc này chỉ có gái Nhất Trung thôi.
Phàm Ngôn:...Ông có thể đừng đáng khinh như vậy không?
Quả Cam Lớn: Đệt, thế đứa nào bảo muốn vào Nhất Trung tìm tiểu tình nhi hả! Hẳn là một đám tiểu tình nhi luôn!
Phàm Ngôn: Tạm bẹt!
Quả Cam Lớn: Đừng mà! Chờ đã chờ đã.
Quả Cam Lớn: Hôm nay anh Khả Phi về đúng không?
Quả Cam Lớn: Ông chuyển hộ tôi lời chào đến anh ấy.
Quả Cam Lớn: Tiện thể hỏi luôn, mai ảnh có thời gian không?
Quả Cam Lớn: Nếu không có thời gian thì hỏi anh ấy là khi học quân sự có cần chuẩn bị gì không nha~
Quả Cam Lớn: Í, đâu rồi? Là ẩn thân hay biến luôn rồi hả???
Bách Dĩ Phàm tắt QQ, lôi vở ghi của Bách Khả Phi lại gần, chuyên tâm đánh chữ.
Đánh xong môn hóa thì điện thoại vang.
Bách Dĩ Phàm liếc qua điện thoại trong phòng.
Vì lắp mạng nên tổng đài lắp thêm cái điện thoại tổng ở trong phòng ba mẹ.
Nhưng Bách Dĩ Phàm không định cướp việc nghe điện thoại với Bách Khả Phi mà cậu chờ Bách Khả Phi nhấc máy trong phòng khách rồi mới nhấc máy này lên nghe.
Quả nhiên là Trình Dật Hạo gọi qua.
Nhất Trung quy định học sinh phải ở lại trường nên Trình Dật Hạo hỏi thăm Bách Khả Phi mấy vấn đề về việc ở tại trường.
Bách Khả Phi kiên nhẫn trả lời.
"Kem chống nắng nhất định phải có.
Trường chỉ phát mấy đồ dùng cơ bản thôi.
Tiện nhất là tự mình chuẩn bị đồ dùng cá nhân, lúc mới khai giảng thì khó mà chen vào nhận đồ được.
Đệm với chăn lúc học quân sự không dùng đồ của mình được, còn sau này thì thoải mái dùng.
Đừng quên mang mắc áo.
Mang theo ít báo, lúc trải giường cũng cần dùng..."
Chờ Bách Khả Phi nói xong thì Bách Dĩ Phàm đột nhiên thở ra một câu: "Học quân sự có cần cắt tóc không?"
Bách Khả Phi, Trình Dật Hạo:!!!
Trình Dật Hạo: "Bách Dĩ Phàm! Ông nghe lén!!!"
Bách Dĩ Phàm: "Thì sao?"
Trình Dật Hạo:...!
Bách Khả Phi đành phải nói: "Học quân sự phải cắt tóc, con trai phải cắt đầu một phân, bên trường mà cắt thì thôi rồi, hai đứa vẫn nên ra tiệm cắt trước đi."
Hôm sau, Trình Dật Hạo đi cùng Bách Dĩ Phàm ra tiệm cắt tóc đầu phố.
Trình Dật Hạo nói với thợ cắt tóc: "Chú phải cắt cho cháu kiểu nào nhìn trông hoạt bát chút nhé.
Nhìn qua phải cực kì nổi bật, còn phải cho cháu trông cường tráng, đẹp trai, khí chất vào."
Chú thợ cầm tông đơ dừng một chút rồi gọi đồ đệ ra: "Đã đến lúc kiểm tra tay nghề của cậu rồi đây."
Anh đệ cầm lấy tông đơ, ấn khởi động.
Tông đô kêu rì rì mấy tiếng, tóc trên đầu Trình Dật Hạo bay mấy sợi.
Vẻ mặt Trình Dật Hạo thảm thiết: "Anh phải để dài cho em một chút chứ! Nuôi dài không dễ dàng đâu..."
Lúc hai người cắt tóc xong, Trình Dật Hạo sờ đầu mình mà đau buồn nói: "Sao tôi cứ có cảm giác ông này cắt cho tôi xấu thế? Nhìn ông đẹp trai thế cơ mà."
Bách Dĩ Phàm đành phải an ủi: "Không phải một phân thì ai cũng như ai sao? Đầu ông không đẹp thì trách ai được."
Trình Dật Hạo:...!
Trình Dật Hạo nghi ngờ hỏi lại: "Thì ra là do đầu tôi không đẹp sao?"
Bách Dĩ Phàm: "Lừa ông thôi.
Ông để đầu một phần này trông cực kì có tinh thần, đường nét rõ ràng.
Căn bản không thấy ai đẹp trai hơn ông được đâu.
Vào Nhất Trung rồi thì cái danh giáo thảo đảm bảo là của ông luôn.
Một làn sóng lớn em gái sẽ hướng về ông là cái chắc."
Nếu như cậu có thể cao hơn nữa thì hẵng tính...!
Lời này Bách Dĩ Phàm không nói ra.
^^^
Flashget: Là phần mềm hỗ trợ download tốc độ cao nhờ tích hợp công nghệ download đa luồng, hỗ trợ nhiều giao thức khác nhau.
FlashGet cho phép người dùng tải về bất kỳ file nào từ dịch vụ chia sẻ file trực tuyến: Rapidshare, Megaupload, Mediafile.
Thời mới mua máy tính thì sống chết không chịu lên Win, đến khi XP ko update nữa t mới chịu lên, mà sau này mua lap dùng win rồi thì thấy sướng ko chịu nổi >".