Lần này tôi chia đôi chương một phần vì nó hơi dài nên tôi bận quá chưa edit hết, một phần là vì tâm trạng hôm nay rất tồi tệ, thực sự không thể tập trung làm được, vô cùng xin lỗi mọi người.
Chương : ()
Trong nháy mắt Triển Dực Phi tựa như bị bỏ vào tủ kem đông lạnh, cả người cứng ngắc một cách kỳ cục, bởi vì anh đã tưởng tượng ra vô số cách tỏ tình với Lâm Ngọc Đồng, nhưng chỉ duy nhất không nghĩ tới chính là Lâm Ngọc Đồng đưa ra câu hỏi trước, còn anh lại bị động trả lời.
Cái cảnh tượng này không nằm trong kế hoạch của anh.
Vì thế Triển Dực Phi im lặng sắp xếp lại ngôn từ trong lòng, kết quả khi nói ra thì thiên ngôn vạn chữ cũng chỉ hợp lại thành một từ, "Ừm."
Lâm Ngọc Đồng đến là hưng trí, một tay đỡ cằm nghiêng đầu đánh giá dáng vẻ ngay cả nói cũng không thuận lợi khó có thể thấy được của Triển Dực Phi, trêu chọc hỏi: "Anh "Ừm" cái gì?"
Triển Dực Phi thấy bộ dạng của Lâm Ngọc Đồng không có gì là phản cảm, đột nhiên cảm thấy an tâm, thật lòng nói: "Anh xin thề với trời, anh chỉ yêu một người, chỉ kết hôn một lần, chỉ cần một mình em." Nói xong anh vươn tay phải ra đặt lên khuôn mặt của Lâm Ngọc Đồng, dừng lại ở đôi mắt của Lâm Ngọc Đồng, như một con chiên ngoan đạo, chăm chú mà thành kính, "Có được không tiểu Đồng?"
Lâm Ngọc Đồng không nói gì, cậu nhìn Triển Dực Phi, ánh mắt có chút phức tạp. Không phải là vì cậu không thích Triển Dực Phi, mà là vì cậu chỉ vừa mới thoát khỏi trải nghiệm một lần tình yêu thất bại, cậu không xác định được việc tiến vào một đoạn tình cảm mới như vậy có phải là quá nhanh hay không.
Thật lâu sau Triển Dực Phi vẫn không nghe được câu trả lời, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng ngay khi anh muốn rời tay đi thì Lâm Ngọc Đồng giữ tay anh đang phủ trên mặt mình lại.
Bản thân Lâm Ngọc Đồng cũng có chút sửng sốt, bởi vì cậu không nghĩ khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Triển Dực Phi lại ảnh hưởng tới mình lớn như vậy.
Triển Dực Phi lập tức mừng như điên, kéo Lâm Ngọc Đồng ngồi xuống ghê, "Tiểu Đồng, em đồng ý?"
Lâm Ngọc Đồng thở dài, "Em cũng không biết thế này có tính là thích hay không, nhưng nhìn thấy anh khó chịu em liền đau lòng."
Triển Dực Phi mạnh mẽ ôm lấy Lâm Ngọc Đồng, hít một hơi thật sâu từ sau gáy cậu, không lên tiếng.
Lâm Ngọc Đồng cười nói, "Kỳ thật trước thời điểm anh nói đi đăng ký kết hôn em đã nghĩ, cho dù lúc đó chúng ta không có tình yêu, đại khái thì chúng ta cũng thể trở thành bạn bè tốt, nhưng hiện tại xem ra em đã đánh giá thấp anh rồi, hoặc phải nói là đánh giá thấp khoảng thời gian chúng ta sống chung."
Triển Dực Phi bất mãn nói: "Ai nói lúc đó giữa chúng ta không có tình yêu?"
Lâm Ngọc Đồng thầm nghĩ, có lẽ thực sự là vậy.
Nếu như không có, vậy cậu phải giải thích sao khi cậu thấy Triển Dực Phi lộ vẻ mất mát thì trong lòng cũng cảm thấy khổ sở? Phải giải thích thế nào khi thấy phản ứng hạnh phúc của Triển Dực Phi thì trong lòng lại chậm rãi dâng lên cảm giác vui vẻ? Quan trọng nhất là khi thấy Triển Dực Phi bị người nhà ủy khuất lại không chế được phẫn nộ cùng đau lòng, như vậy rõ ràng không phải bệnh, vậy không phải yêu thì là gì?
Triển Dực Phi hơi nghiêng đầu, khẽ hôn lên vành tai của Lâm Ngọc Đồng, thấy Lâm Ngọc Đồng có chút ngượng ngùng nhưng cũng không né tránh, liền ôm lấy khuôn mặt cậu muốn tiến thêm một bước nữa. Ai ngờ lúc này bên ngoài lại truyền đến một hồi tiếc bước chân điên cuồng, ngay sau đó cánh cửa phòng bị dùng sức đá ra, Lâm Ngọc Phi sốt ruột vội vàng cuống cuồng nói, "Anh, anh mau đưa... A!"
Lâm Ngọc Phi nháy mắt liền che đi đũng quần, nhìn hai người bên trong vẻ mặt buồn rười rượi tách nhau ra: "Lâm Ngọc Đồng, anh đúng là anh trai em mà! Anh không thể đổi nơi khác để giao lưu tình cảm à?! Em không quên anh Dực Phi ở đây đâu?"
Lâm Ngọc Đồng hiếm khi thấy không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, "Lỗ mãng đó, đã muộn thế này rồi còn tìm anh làm gì?"
Tiểu tử thối, cũng không tự nghĩ xem, không phải là nó cố tình qua đây sao?
Ánh mắt của Lâm Ngọc Phi tìm kiếm khắp nơi, "Em muốn mượn cái sạc pin điện thoại của anh, cái của em bị hỏng rồi, em không muốn đang dùng lại bị sập nguồn, nhanh nhanh."
Lâm Ngọc Đồng cầm sạc pin đưa cho Lâm Ngọc Phi, Lâm Ngọc Phi nhận lấy sau đó cúi xuống nhặt "hung khí" cong lưng rời đi, nhìn thấy rõ "hung khí" là cái gì cậu nhất thời kêu rên ra tiếng, "Con mẹ nó, đều là chân giò hun khói, bảo sao nó cứ vội vàng?!"
Chân giò hun khói mà một trong những đồ ăn vặt mà Lâm Ngọc Đồng chuẩn bị.
Triển Dực Phi thấy không khí bị phá hư cũng không tức giận, dù sao anh với Lâm Ngọc Đồng có được kết quả ngày hôm nay đã là chuyện anh nằm mơ cũng không dám nghĩ đến. Anh nhẹ nhàng cầm tay Lâm Ngọc Đồng nói: "Em nói lấy cho anh thuốc tiêu hóa mà sao còn chưa đưa cho anh?"
Lâm Ngọc Đồng cầm cái hộp đưa cho Triển Dực Phi, "Về sau cái của anh thì em sẽ dùng, cái này cho anh."
Triển Dực Phi thấy đó là khăn quàng cổ, cười nói: "Anh lần trước đã định mua màu này, nhưng vì không có nên đành chọn cái khác, nhưng mà em định sẽ dùng cái cũ sao?"
Lâm Ngọc Đồng cầm lấy khăn rồi quàng lên cổ mình một lúc, sau đó bỏ xuống quàng lên Triển Dực Phi, "Đó, giờ cái của anh cũng là cũ rồi."
Triển Dực Phi buồn cười nhìn Lâm Ngọc Đồng phá hỏng cảm xúc.
Lâm Ngọc Đồng thời gian cũng đã rất muộn, liền dứt khoát gập notebook lại, cậu lấy túi ngủ ra trải cho tốt, không biết đang suy nghĩ linh tinh cái gì nói với Triển Dực Phi, "Trong phòng tắm có khăn tắm và áo choàng ngủ cho anh rồi, em ngủ trước."
Triển Dực Phi gật gật đầu, bình thản mà đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc này đổi thành Lâm Ngọc Đồng ở bên ngoài nghe thấy tiếng nước rào rào chảy mà không ngủ được. Cậu không biết lát nữa cậu và Triển Dực Phi phải đối với nhau như thế nào. Trên lý thuyết bọn họ là vợ chồng hợp pháp, chỉ cần hai bên đều có tình cảm, kỳ thực cho dù có chuyện gì cũng rất là bình thường, dù sao bọn họ vẫn còn trẻ, đều là thanh niên tinh lực tràn trề.
Nhưng căn bản là cậu chưa có chuẩn bị tâm lý!
Triển Dực Phi cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng trong chốc lát làm sao Lâm Ngọc Đồng có thể đối mặt với "mối quan hệ mới" của họ thế nào? Anh không tập trung mà cầm một lọ gì đó bắt đầu bôi lên người, kết quả dùng một lúc sau mới phát hiện càng rửa thì càng trơn tuột, cầm lấy cái chai nhìn kĩ mới phát hiện, cái anh dùng không phải sữa tắm mà là dầu bôi trơn!
Thật sự là muốn quỳ bản thân luôn!
Triển Dực Phi tắm rửa lại lần nữa, tốc độ kì cọ chợt nhanh hơn, bởi vì anh đột nhiên nhớ ra, Lâm Ngọc Đồng có bản lĩnh nhập mộng rất nhanh, nhưng cũng đừng vào lúc hai người mới biểu lộ rõ quan hệ chứ, anh vẫn còn chưa được ôm Lâm Ngọc Đồng tâm sự nữa, mà Lâm Ngọc Đồng đã đi gặp Chu Công.
Triển Dực Phi tắm rửa xong liền chạy nhanh ra, ngay cả áo choàng tắm cũng chưa mặc, chỉ quấn độc một cái khăn, trên tóc vẫn còn nước chảy nhỏ giọt.
Lâm Ngọc Đồng nhìn thoáng qua, cười nói: "Đang nghĩ muốn làm cái gì thế? Tóc còn chưa lau đã chạy ra đây rồi." Dứt lời liền từ túi ngủ chui ra tìm mấy sấy tóc cắm vào ổ điện, ý bảo Triển Dực Phi ngồi trên túi ngủ, "Sấy khô đã rồi hãy ngủ."
Triển Dực Phi hưởng thụ sự chăm sóc thân mật của Lâm Ngọc Đồng, thoải mái không tưởng được, ngửa mặt nhìn Lâm Ngọc Đồng nói, "Vì nhớ em đấy."
Trên mặt Lâm Ngọc Đồng nóng lên, cười nói: "Cách gần như vậy mà còn nhớ?" Nói xong thì tắt máy sấy, cất đồ đi liền chui vào túi ngủ.
Triển Dực Phi cũng chui vào theo, sau đó ở trong chăn lần mò một lúc, bắt được tay của Lâm Ngọc Đồng, nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Tiểu Đồng, em nói anh không phải nằm mơ?"
"Đúng vậy."
"Anh đêm nay không cần ngủ nữa."
"Không đến mức ấy đi?" Lâm Ngọc Đồng nói xong nghiêng người nhìn Triển Dực Phi, "Anh nói xem rốt cuộc là từ khi nào anh bắt đầu thích em?"
"Lúc bắt đầu là từ rất lâu trước đây, tuyệt đối so với tưởng tưởng của em còn sớm hơn rất nhiều." Triển Dực Phi cũng xoay người lại, anh nâng tay khẽ vẽ lại hình dáng khuôn mặt của Lâm Ngọc Đồng, thừa nước đục thả câu nói: "Nhưng bây giờ anh còn chưa tính sẽ nói cho em, anh muốn đem bí mật này giữ lại cho đến khi chúng ta chính thức trở thành vợ chồng, đến lúc đó sẽ chậm rãi kể cho em nghe."
"..... Anh không phải lại muốn đánh nhau đấy chứ?"
"Hả?"
"Em có chứng ám ảnh cưỡng chế anh không biết à!"
"Cho nên không phải là đang cho em lựa chọn đây sao?" Hoặc là dùng một cái gì đấy đổi lấy bí mật, hoặc là không đổi gì hết mà phải khó chịu, anh là người rất dân chủ đấy.
"Sao anh có thể làm thế chứ? Không thèm đôi co với anh!" Lâm Ngọc Đồng nằm thẳng lại, không hề nhìn đến Triển Dực Phi. Này cũng quá là xấu xa, sau này thành đôi, không phải cậu sẽ còn phải ăn mấy cục tức kiểu này sao?! Mơ đẹp đi!
"Thật không muốn biết sao?" Triển Dực Phi có chút đắc chí khi nhìn thấu mọi thứ, lay lay ống tay áo Lâm Ngọc Đồng, "Tiểu Đồng, khi đó em còn rất nhỏ đấy."