Trọng Sinh Chi Kim Sắc Hôn Nhân

chương 24-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm nay ra chương mới hơi muộn nhưng đảm bảo là cười muốn đau ruột luôn đó cả nhà ạ:))

Chương ():

"Biến sang một bên, muốn nói thì mau nói, không thì dẹp đi!" Lâm Ngọc Đồng giãy tay mình ra khỏi tay Triển Dực Phi, trong đầu vẫn nghĩ rốt cuộc là cậu và Triển Dực Phi từng có cái gì đặc biệt xuất hiện giữa họ không, nhưng nghĩ thế nào cũng đều là không có. Cậu thực sự không có trí nhớ siêu phàm như Triển Dực Phi.

"Vậy được rồi." Triển Dực Phi cũng quay trở về chỗ của mình, giống như thực sự không tính nói. Nhưng xét đoán từ hơi thở vui vẻ trên người anh, khẳng định là người này đang nghĩ đến những chuyện thú vị trước kia.

Trong lòng Lâm Ngọc Đồng hết sức bất bình. Mẹ nó! Dựa vào cái gì mà chỉ có một mình Triển Dực Phi là còn nhớ rõ?

Nhưng mà cũng chỉ có Triển Dực Phi biết, anh làm như vậy là để phân tán lực chú ý của Lâm Ngọc Đồng, ít nhất không để cho Lâm Ngọc Đồng thấy được ở sâu trong nội tâm anh là ham muốn khát vọng như một ngọn lửa điên cuồng. Tình yêu của anh đối với Lâm Ngọc Đồng quá sâu đậm, nhưng Lâm Ngọc Đồng chỉ là mới bắt đầu thích anh mà thôi, nếu lúc này anh không cẩn thận làm Lâm Ngọc Đồng bị tổn thương, vậy tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc sau này, cho nên anh cần phải chuẩn bị thật tốt.

Cho đến tận khi ngủ Lâm Ngọc Đồng cũng không nghĩ ra được Triển Dực Phi đã thích mình như thế nào, nhưng cậu lại một lần nữa mơ thấy giấc mơ mất tiền. Trong mộng cậu vẫn không ngừng đi tìm ống heo nhỏ của mình, sau lại không tìm được, buồn bực chết đi được, đúng lúc này một anh cao lớn đến đưa cho mình một khối tiền xu! Vừa dài lại vừa cứng! [Đậu má lòng lành =))]

Triển Dực Phi vẫn luôn ngắm nhìn Lâm Ngọc Đồng, anh ngắm cho đến khi Lâm Ngọc Đồng bắt đầu vươn tay tìm kiếm thứ gì đó, liền bắt lấy tay Lâm Ngọc Đồng cho vào trong túi ngủ, ai mà nghĩ được tiểu tử này lại chẳng có nề nếp như thế, cư nhiên lại quơ vào trong quần lót của anh! Vốn nơi đó đang cương đến khó chịu bây giờ lại bị nắm lấy, càng không biết bao giờ thì nó mới có thể mềm xuống được, đây đúng là sự tra tấn tàn khốc nhất trong lịch sử mà!

Trong mộng Lâm Ngọc Đồng đang có "Tiền Mới", thập phần vui vẻ, mà trong hiện thực Triển Dực Phi lại bởi vì "Tiền" mà bị "Thương", quả là giống hệt như anh nói, cả đêm không ngủ.

Đây là một trong nhưng lần hiếm hoi Lâm Ngọc Đồng ngủ mà không lăn lộn đi đâu đó quá hai thước, bởi vì cả đêm cậu đều cùng "Tiền" phân cao thấp. Đến buổi sáng mở mắt dậy, cậu còn vì sự mới lạ này mà tiếc nuối sờ thêm hai cái, đến lúc cậu nhìn thấy rõ tình huống, cậu liền cười không nổi, bởi vì chủ nhân đích thực của "Tiền" đang nhìn cậu bằng đôi mắt với quầng thâm đen cực đại, bên môi lại lộ ra nét cười mê hoặc mà xem xét cậu.

Này rõ ràng là "Đi ăn trộm tiền" còn bị chủ sở hữu bắt tại trân đây...

Lâm Ngọc Đồng nhanh chóng rút tay về, trên mặt hết xanh lại đỏ nhìn Triền Dực Phi, "Em, cái kia, không, không phải cố ý đâu."

Lần này thì đến cậu thay đổi, không thể lưu loát được.

Triển Dực Phi bị tra tấn cả đêm, hiện tại căn bản là không nghĩ đến việc nói chuyện. Anh nghiêng người chặn Lâm Ngọc Đồng, dùng cái nơi đã cương cứng đầy nóng bỏng cạ lên người Lâm Ngọc Đồng, "Tiều Đồng, cả đêm, vuốt có thấy thú vị không?"

Lâm Ngọc Đồng nuốt nước miếng "ực" một tiếng, "Anh, ý của anh là, em đã, túm lấy cả đêm?!"

Triển Dực Phi nhẹ nhàng cắn cắn vành tai Lâm Ngọc Đồng, "Anh đã bỏ tay em lên trên cao đến lần, em nói sao?"

Lâm Ngọc Đồng: "..."

Chả trách "Tiền xu" cậu cầm trong tay dù thế nào cũng lại bị rơi ra, hại cậu đi kiếm biết bao nhiêu lần! Đậu má!

Lâm Ngọc Đồng trợn mắt há mồm, cảm giác được Triển Dực Phi bắt đầu cởi khuy áo ngủ của mình, đầu óc nhất thời phát mộng.

Trong mắt Triển Dực Phi chính là nhịp điệu của mưa rền gió dữ, anh từng chút từng chút hôn lên cơ thể Lâm Ngọc Đồng, từng hơi thở đều nóng rực như lửa cháy.

Nhưng ngay khi anh sắp hôn lên nơi đó, Lâm Ngọc Đồng lại không hề báo trước mà đè vai anh lại.

Triển Dực Phi ngưng lại, chế trụ lại xao động trong mình, ôn nhu vỗ về Lâm Ngọc Đồng, khàn khàn giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Hô hấp Lâm Ngọc Đồng có chút không được ổn, khi mở miệng liền xin lỗi, "Xin lỗi anh Dực Phi, em có lẽ, có lẽ cần thêm thời gian chuẩn bị, cho nên..."

Tối thiểu thì phải bôi trơn một chứ?! Cậu suýt chút nữa quên mất lần đầu có bôi trơn còn rất đau, huống chi còn không có! Hơn nữa chỉ mới bày tỏ tâm tình mà đã như vậy, có phải là nhanh quá không?

Triển Dực Phi có chút thất vọng, nhưng không phải là không thể hiểu. Anh cũng là nhất thời xúc động, thật sự là có chút không chịu nổi. Anh hôn Lâm Ngọc Đồng, xoay người nằm lại rồi kéo Lâm Ngọc Đồng vào lòng, "Là do anh nóng vội, có phải dọa đến em rồi không?"

Lâm Ngọc Đồng thở dài một hơi, "Lá gan của em không nhỏ như vậy, chỉ là có chút quá đường đột."

Triển Dực Phi thoáng thả lỏng, hứa hẹn nói: "Mặc kệ thế nào thì anh cũng sẽ không ép buộc em, cho nên đừng quá áp lực."

Lâm Ngọc Đồng gật gật đầu.

Triển Dực Phi còn nói: "Nhưng mà cũng đừng khiến anh phải chờ lâu quá, bởi vì anh đã phải chờ đợi lâu lắm rồi, hy vọng khi em đã chuẩn bị tốt thì hãy ra ám hiệu cho anh."

Lâm Ngọc Đồng lại gật đầu.

Triển Dực Phi vỗ về lưng của Lâm Ngọc Đồng, gian nan bình địa lại dục hỏa đang cháy rừng rực thiêu đốt trong lòng, quả nhiên cũng không hề làm thêm một bước nào. Lâm Ngọc Đồng nhìn thấy bộ dạng kiềm nén của anh thì nghĩ, chỉ cần Triển Dực Phi đối tốt với mình, vậy tất cả những thiếu thốn kia để cậu lấp đầy là tốt rồi, dù là người lớn tuổi hơn thì vẫn là người yêu, hoặc là tiền tài, địa vị, danh lợi, hết thảy những điều này cậu cũng đều giành lại giúp anh. Có lẽ sẽ có người thấy cậu cam chịu tranh giành lại còn không có trí nhớ tốt như vậy là rất ngu xuẩn, nhưng cũng hết cách, ai bảo cậu dù đã chết một lần nhưng vẫn như thế không hề giữ lại một chút gì trước người mình yêu?

Triển Dực Phi dường như vẫn còn rất khó chịu, cùng nằm với Lâm Ngọc Đồng là liền cứng, Lâm Ngọc Đồng nhìn thấy độ cao cái lều của anh, nhất thời da đầu liền run lên một trận, nhưng nghĩ đến sự chịu đựng của Triển Dực Phi, cậu lại có chút áy náy, liền nóng đầu lên hỏi: "Dực Phi, có cần em giúp anh không?"

Ánh mắt của Triển Dực Phi trong nháy mắt liền vẽ lên tia sáng rực, nhưng do dự một chút nên nói: "Quên đi, hôm nay em mà gặp nó thì tuyệt đối lát nữa không thể đi học được, anh cũng không muốn làm em bị thương. Vì để an toàn... nên em tạm thời cách xa anh một chút."

Lâm Ngọc Đồng: "..."

Khoảng thời gian sau đó, cho đến tận khi hai người xuống ăn sáng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, ngay cả lên xe cũng chia trước mà ngồi. Lâm Ngọc Đồng ngồi ở vị trí lái xe, cậu để Triển Dực Phi xuống ngồi ở ghế sau, cũng bởi vì Triển Dực Phi đã cả một đêm không ngủ nếu lái xe thì không an toàn cho lắm, mặt khác từ Triển Dực Phi tản ra hơi thở của sự cuồng nhiệt, làm cậu run như cầy sấy.

Triển Dực Phi cũng không phải không biết xấu hổ mà nói mình đã thu liễm một chút rồi.

Đi trên đường Lâm Ngọc Đồng nói: "Trước tiên em đưa anh qua công ty rồi em mới đi, hôm nay cả buổi sáng em đều có tiết, giữa trưa em qua tìm anh ăn cơm nhé?"

Triển Dực Phi nhắm mắt không nói chuyện, mãi cho đến khi Lâm Ngọc Đồng tưởng rằng anh đã ngủ rồi, thì lại nghe thấy câu như trẻ con đang đòi đồ chơi từ bố mẹ: "Có thể mang theo dầu bôi trơn và bao cao su tới không?"

Lâm Ngọc Đồng nghe xong liền muốn ném anh vào thùng rác bên đường!

Triển Dực Phi một tay đỡ lấy bên mặt, mở một bên mắt ra cười cười nhìn Lâm Ngọc Đồng, rồi lại lập tức khép lại.

Rất nhanh đã đến tập đoàn Triển Dương, Lâm Ngọc Đồng dừng xe ở trước cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy Triển Hoành Đồ cùng Uông Băng Yến dẫn theo Triển Dực Ninh cũng chuẩn bị đi vào, còn có một người nữa bên cạnh Triển Dực Ninh, thoạt nhìn đứng cùng Triển Hoành Đồ thì chiều cao cũng không sai biệt lắm, thoạt nhìn kia mới giống một nhà bốn người vậy. Đáng giận nhất chính là rõ ràng Triển Hoành Đồ nhìn thấy Triển Dực Phi đang đi về phía đó, nhưng cũng không nói gì, bốn người kia lại còn hữu thuyết hữu tiếu () qua qua lại lại, biến Triển Dực Phi thành chiếc bóng càng ngày càng cô đơn.

() Hữu thuyết hữu tiếu: cười cười nói nói.

Lâm Ngọc Đồng ngồi ở trên xe nhìn thấy, trong lòng cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu, không cần suy nghĩ nhiều liền lấy điện thoại ra gọi cho Triển Dực Phi.

Triển Dực Phi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, theo bản năng liền bước chậm lại, nhìn thoáng qua màn hình, cười mà nhấc máy: "Nhanh như vậy đã nhớ anh rồi à?"

Lâm Ngọc Đồng lạnh mắt nhìn "bốn con chó dữ" đi càng ngày càng xa, đáp lại Triển Dực Phi: "Không có, chỉ là đột nhiên em đã quên mất một chuyện."

Triển Dực Phi: "Chuyện gì?"

Lâm Ngọc Đồng ho nhẹ một tiếng, "Làm việc thật tốt nhé, moah~"

Triển Dực Phi nghe thấy vậy liền lảo đảo, toàn bộ nhân viên của tập đoàn Triển Dương liền thấy phó tổng giám đốc anh minh thần võ của bọn họ suýt chút nữa thì vấp bậc cầu thang!

Lâm Ngọc Đồng ngồi trên xe thấy cảnh này thì được trận cười đau cả bụng, ai ngờ lúc này Triển Dực Phi lại xoay người về phía cậu, cũng học cậu, trong mắt mang ý cười nhẹ nhàng "Moah~" một cái.

Rõ ràng đều là hành động giống nhau, nhưng Triển Dực Phi làm ra hành động ấy, như thế nào lại biến thành việc hiếm lạ vậy? Khiến tâm can cậu đều tan chảy rồi!

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio