h tối ngày mùng ba, cha mẹ Hướng Thanh Vân cùng vợ chồng Hướng Thanh Thiên đến nơi. Trước khi ra bến xe lửa đón người, để tránh giẫm vào vết xe đổ ở kiếp trước, Diệp Giai Văn lập ra ba điều, trong khoảng thời gian này không được phép gần gũi, đừng có nói là ban đêm không thể vật nhau lên giường, đến cả hôn môi cầm tay cũng cấm tiệt. Lúc Diệp Giai Văn đưa ra quy định cho hai người cậu đặc biệt nghiêm túc, Hướng Thanh Vân cũng nghiêm mặt nghe cậu nói, liên tục đồng ý. Kỳ thật kiếp trước bọn họ cũng là lấy danh nghĩa “Bạn cùng phòng” để Diệp Giai Văn có cớ gặp mặt cha mẹ Hướng, nhưng thời gian Hướng gia ở nhà họ thật sự quá lâu, tính cả thời gian Lưu Toa ở cữ thì bọn họ ở thành phố S tổng cộng khoảng ba bốn tháng, Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn lại còn trẻ sức lực dồi dào, nhịn lâu quá nên về sau lén lút sờ soạng nhau, sau đó thì bị cha Hướng bắt được thóp. Đã được nếm trải một bài học xương máu như thế cho nên kiếp này, Diệp Giai Văn cương quyết nhịn cho nó phát cháy cũng được, tuyệt đối không được phát tiết! Vốn dĩ Hướng Thanh Thiên muốn một mình đến trạm xe lửa đón bố mẹ, nhưng mà Diệp Giai Văn xung phong muốn đi cùng, liền đi theo. Xe lửa tối nay bị chậm mất một tiếng, gần h mới đến nơi. Hai người đứng ở trong bến đợi đến dài cả cổ, đợi đến lúc Diệp Giai Văn cứ ngáp mãi, Hướng Thanh Vân xoa hắn đầu cậu nói: “Hay là em về trước đi ngủ đi.” Diệp Giai Văn khoát tay: “Không cần! Hành lý của cha mẹ anh chắc phải nhiều lắm, em ở lại giúp một tay!” Hướng Thanh Vân nói: “Cảm ơn em.” Diệp Giai Văn cười cười: “Cảm ơn cái gì, em với anh còn cần phải cảm ơn à?” Đúng lúc dòng người đổ ra ngoài, Diệp Giai Văn nhanh chóng nhìn thấy bốn người kia, huých Hướng Thanh Vân:“Cha mẹ anh kìa.” Hướng Thanh Vân theo hướng ngón tay chỉ mà quay lại, quả nhiên nhìn thấy bố mẹ cùng cô em dâu Lưu Toa đang vác cái bụng to. Hắn có chút kinh ngạc hỏi Diệp Giai Văn: “Sao em lại nhận ra bố mẹ anh?” Diệp Giai Văn sửng sốt, rồi nhớ ra đây là lần đầu tiên cậu gặp người nhà Hướng Thanh Vân, cười gượng hai tiếng: “Nhìn giống.” Bọn họ tới đón người, Hướng Thanh Vân cầm hành lí còn chưa kịp giới thiệu gì, Diệp Giai Văn giành nói trước:“ Cô chú, em trai, em dâu, cháu là bạn làm ăn với Hướng Thanh Vân, tên là Diệp Giai Văn, hiện cháu đang ở cùng nhà với Thanh Vân.” Cha Hướng hít một hơi thuốc, dò xét hỏi: “Bạn làm ăn?” Lưu Toa ôm lấy cái bụng to thân thiết cười: “Ai da, anh cả đang làm ăn gì thế? Anh biết kiếm tiền như vậy, chắc là lời lãi được nhiều tiền lắm nhỉ?” Hướng Thanh Vân đang không biết phải làm sao, Diệp Giai Văn liền đáp lời, cũng học Lưu Toa nhếch miệng cười: “Kiếm tiền, kiếm tiền, Hướng Thanh Vân đại ca của các người sau này chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền, chỉ là bây giờ mới bắt đầu làm, nên có chút khó khăn. Có điều sẽ nhanh chóng vượt qua thôi.” Lưu Toa nói: “Em nghe Thanh Thiên với cha mẹ kể chuyện rồi, từ nhỏ anh Thanh Vân đã biết làm việc, chịu thương chịu khó, đầu óc thông minh, học thì giỏi, đấy anh xem, đến cả đại học cũng tốt nghiệp rồi, bây giờ lên thành phố phát triển sự nghiệp, sau này nhất định sẽ có tiền đồ xán lạn nha!” “Đúng đúng.” Diệp Giai Văn và Lưu Toa bên nói bên đáp không ngơi, khen Hướng Thanh Vân không ngớt. Thanh Vân không biết nói thế nào, cũng không biết nói gì cùng họ. Cha Hướng mẹ Hướng cũng kéo cậu lại hỏi vài câu, cậu cũng vui vẻ đáp lời. Nhóm người gọi hai xe taxi, bởi vì sợ nếu trên xe toàn người nơi khác đến thì sẽ bị tài xế cho đi đường vòng, nên Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân liền tách nhau ra. Diệp Giai Văn và vợ chồng Hướng Thiên Lưu Toa ngồi một xe, Hướng Thanh Vân và cha mẹ hắn ngồi một xe, hai chiếc xe phóng về phía nhà nghỉ mà hai người đã đặt từ sớm. Không ngoài dự liệu của Diệp Giai Văn, dọc đường Lưu Toa quả nhiên tỏ ra thân thiết với cậu, nghe ngóng tình hình kinh tế hiện tại của Hướng Thanh Vân. Diệp Giai Văn nói với ả:“Tôi với Thanh Vân là bạn học đại học, sau khi tốt nghiệp thì cùng nhau đến thành phố S phát triển. Aiizz, thành phố lớn, không dễ kiếm tiền a, hai người không biết chứ, ở đây vật giá đắt đỏ, xem chúng tôi gọi một chiếc taxi, mở cửa ra đã đồng, cứ một km là thêm đồng, từ trạm xe lửa đến khách sạn cũng phải mất hơn đồng. Ăn đắt, uống đắt, hoa quả đắt, không dễ dàng đâu.” Lái xe cũng đi theo phụ họa: “Mấy người không biết tiền xăng dầu bây giờ đắt như nào đâu! Tôi nói cho mà nghe bây giờ đổ một bình xăng cũng đã vài chục tệ rồi đấy! Tôi chạy xe một ngày, đến lúc tiền vào túi cũng chả được mấy đồng, tiền lương cùng bị công ty rút hết, tôi nói thật chứ, chạy được chuyến này cho mấy người, bản thân tôi kiếm nhiều nhất là được đồng chứ mấy!” Hướng Thanh Thiên nói: “Mười đồng ở quê tôi cũng đủ để chạy quanh một vòng huyện!” Lưu Toa đảo mắt: “Ai da, đô thị lớn cấp quốc tế, giá cả nhất định phải đắt hơn so với nơi thôn quê bọn em rồi, nhưng mà số tiền bọn anh kiếm được cũng phải khác xa với bọn em chứ! Anh Giai Văn, anh với anh Hướng Vân bây giờ là ông chủ rồi, hai người làm ăn cái gì thế?” Diệp Giai Văn cười ha hả nói: “Vừa mới bắt đầu thôi, cái gì cũng làm, bán mấy đồ chơi nhỏ, đồ ăn đồ uống đồ mặc, đều là những thứ nhỏ thôi.” Lưu Toa hỏi: “Tự mở quán à?” Diệp Giai Văn khoát tay: “Mở tiệm cái gì chứ! Chỉ là bầy hàng ra sạp thôi.” Xoay người nhìn Hướng Thanh Thiên, “Ai, Thanh Thiên có muốn làm cùng bọn anh không? Bây giờ bọn anh đang thiếu tiền thiếu nhân công, nếu em đồng ý đến giúp đỡ, thì chia phần, coi như em ‘Nhập cổ phần’ với bọn anh, sau này phát tài cũng có phần của em!” Hướng Thanh Thiên với Lưu Toa bốn mắt nhìn nhau. Kiếp trước vào lúc này Lưu Toa và Hướng Thanh Thiên đến đây, liền nhờ tìm một công việc ở thành phố S cho Thanh Thiên, để hắn ở lại đây phát triển sự nghiệp. Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn cũng chỉ là hòn đá nhỏ trong đại dương lớn, chỗ đứng của mình còn chưa đứng vững, làm sao mà giúp được hắn đây? Nhưng Hướng Thanh Thiên với Lưu Toa lại cho rằng, chỉ cần ở lại thành phố đã là phát đạt rồi, chỉ cần có thể kiếm được tiền, Hướng Thanh Vân đành phải tìm một nhà hàng ăn để hắn làm công việc bưng bê, công việc vất vả, lương ít, còn không bằng Hướng Thanh Thiên ở dưới huyện làm kiếm tiền, kết quả Hướng Thanh Thiên vẫn quay về cùng Lưu Toa, sau khi trở về còn thầm oán hận anh trai không phải loại tử tế gì, cố ý tìm công việc vất vả khổ sở cho hắn làm, cũng không ngẫm lại hắn bản thân không có bằng cấp gì ra hồn lại ngại khó ngại khổ, chả nhẽ trên đời đều có chuyện tiền ở trên trời rơi xuống hay sao? Kiếp này Lưu Toa với Hướng Thanh Thiên đã bàn bạc chuyện này trước khi đi, nếu có thể tìm cơ hội ở lại thành phố là tốt nhất. Bọn họ ngược lại không ngờ tới, Diệp Giai Văn lại chủ động mời mình. Lưu Toa đảo mắt loạn xạ, thân mật cười nói:“Ai da, có thể ké chút hào quang của anh Diệp với anh Thanh Vân thật là quá tốt rồi, đi theo các anh mà còn không phát tài ư? Nhưng mà anh xem trong tay bọn em không có tiền, nhưng Thanh Thiên lại có thể chịu khổ, hai hôm tới để Thanh Thiên đến giúp đỡ các anh, nếu có cơ hội phát tài, coi như Thanh Thiên cũng có phần.” Diệp Giai Văn cười nói: “Được, được.” Xe taxi đưa họ đến nhà nghỉ, phòng là do Hướng Thanh Vân đặt, Diệp Giai Văn cũng không hỏi, kiểu gì tiền cũng là do Hướng Thanh Vân trả, có điều không biết hắn trả bao nhiêu ngày. Mang hành lý vào phòng cho họ, Diệp Giai Văn với Hướng Thanh Vân cùng quay về. Ngày hôm sau là cuối tuần, Hướng Thanh Vân chạy đến khách sạn, đưa cha mẹ đến phòng thuê của mình cho họ biết đường, còn đưa họ chuỗi chìa khóa, có việc gì thì họ tiện qua. Cha mẹ Hướng Thanh Vân vẫn chưa biết quan hệ của Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân cho nên vẫn rất khách sáo. Mẹ Hướng nhân lúc cha Hướng và Hướng Thanh Vân nói chuyện, lặng lẽ kéo Diệp Giai Văn qua một bên: “Tiểu Diệp à, Thanh Vân mãi vẫn không chịu nói gì với cô chú, bây giờ nó có qua lại với cô gái nào không? Nó có nói gì với cháu không, định lúc nào cưới vợ?” Diệp Giai Văn cảm thấy kiếp trước mình đóng vai ngụy quân tử, mà kiếp này lại tính làm kẻ tiểu nhân. Cái gọi là ngụy quân tử, chính là giả nhân giả nghĩa, rõ ràng trong lòng để ý, còn giả bộ không thèm để ý, đạo đức giả, để người khác thấy phát buồn nôn, bản thân lại càng thêm ghê tởm; Cái gọi là tiểu nhân, mất hứng liền phản kích, thậm chí người khác không chọc ta, ta cũng muốn chủ động đuổi người khác, đặt lợi ích của bản thân lên hàng đâu, đừng hòng có ai chiếm được địa bàn của ta. Vì thế cậu muốn nói lại thôi nhìn về phía Hướng Thanh Vân, lắc đầu: “Không có.” Mẹ Hướng không vui nói: “Thật sự không có à? Aizz, Thanh Vân cũng học xong đại học rồi, dáng người cao ráo đẹp trai, đầu óc lại thông minh. Cháu xem em trai nó kém nó một tuổi mà đã cưới vợ chuẩn bị sinh con rồi. Chả nhẽ cả thành phố này lại không có cô gái nào thích Thanh Vân sao?” Diệp Giai Văn nhỏ giọng nói:“Cô ơi, cô không biết, các cô gái ở thành phố thực dụng lắm, ngoại hình tuấn tú cũng vô ích, đầu óc thông minh cũng vô ích.” “Vô ích? Thế họ muốn gì?” “ Cần tiền, xe, nhà ở. Vật giá ở thành phố cao, cô đừng nghĩ là chút lương của Thanh Vân là rất ổn, thực ra ở đây cái gì cũng đắt, chút tiền lương của Thanh Vân so với ở nông thôn thì đủ ăn đủ dùng, nhưng ở thành phố thì chẳng là gì cả. Bây giờ phòng ở bọn cháu cũng phải thuê chung, bọn cháu còn trẻ, mới bước ra đời, trong tay không có tiền, vì tiết kiệm tiền nên chỉ đành hai đứa thuê chung một phòng. Cô xem hai thằng đàn ông to tướng bọn cháu, vì tích tiền cưới vợ mà phải chen chúc ngủ trên một cái giường đơn bé tí này. Aizz!” ( =)))) cho mình cười một phát =)))) Hướng mẫu cũng than nhẹ nói: “Chỗ này của hai đứa đúng là nhỏ quá, hai thằng con trai ở nơi bé tí thế này, ở quê bọn cô có nghèo đến rớt mồng tơi đi chăng nữa cũng chẳng đến nỗi phải ở cái nhà bé tí thế này, đến cả chỗ đặt chân xuống cũng không có.” Diệp Giai Văn nở nụ cười: “Vâng, thực ra thành phố lớn ánh đèn lung linh, nhưng cũng chả tốt đẹp đến thế.” Dừng một chút, lại thần bí hề hề nói,“Nhưng mà, cô à, cháu nói cho cô một bí mật nhé, nói không chừng không bao lâu nữa Thanh Vân sẽ cưới vợ về cho cô chú rồi đấy!” “Hả?” Hướng mẫu vẻ mặt nghi hoặc. “Thanh Vân kiếm tiền nhiều hơn cháu, nhưng tiêu lại dè dặt hơn cháu nhiều, có khi cậu ấy còn ăn cơm rồi lại ăn mì, cả thức ăn cũng không cần. Thật ra cháu thấy mỗi tháng cậu ấy chắc phải tiết kiệm được khoảng mấy trăm ấy chứ, cháu đoán là cậu ta tích tiền cưới vợ, thật là tiết kiệm, hận không thể tách một hào thành hai hào để dùng ấy. Năm ngoái cậu ấy hỏi vay cháu mấy trăm tệ, cháu hỏi cậu ta làm gì, cậu ấy bảo là mua ti vi màu. Cháu đưa tiền cho cậu ấy rồi, nhưng mà chả biết cậu ấy mang tivi đi đâu mất, cháu còn chưa nhìn thấy bao giờ, cậu ấy cũng không nói với cháu, cháu đoán chắc là mua cho cô nào rồi. Hồi học đại học cháu lạ gì cậu ấy, đi học còn làm thêm làm nếm, còn giành được học bổng, cháu tính bao năm nay chắc cậu ấy phải tích được , nghìn rồi ấy chứ, mua nhà thì chắc trả được một lần hết luôn. Không biết là cậu ta có âm thầm đi mua nhà cưới vợ không, hay là bác thử hỏi cậu ta xem, mấy việc này cậu ấy nhất định không nói với cháu.” Chỗ tiền , nghìn hắn kiếm được, đều đã đưa cho Hướng Thanh Thiên trả tiền vay để đi học, tivi màu đương nhiên cũng là mua cho Hướng Thanh Thiên. Hướng mẫu xấu hổ, yên lặng không lên tiếng. Giữa trưa, Hướng Thanh Thiên với Lưu Toa cũng đến, Hướng Thanh Vân tự mình xuống bếp nhanh nhanh làm cơm trưa cho bọn họ. Ăn xong cơm trưa, Hướng Thanh Vân nói muốn dẫn cha mẹ ra ngoài đi dạo, Diệp Giai Văn chủ động hỏi Hướng Thanh Thiên muốn đi làm ăn buôn bán với cậu hay không. Hướng Thanh Thiên liếc nhìn Lưu Toa một cái, Lưu Toa ra hiệu, Hướng Thanh Thiên vội vàng nói: “Mọi người cứ đi chơi vui vẻ đi, để con đi làm với anh Diệp!”