Trọng Sinh Chi Lông Gà Vỏ Tỏi

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Giai Văn cùng Hướng Thanh Thiên lưng mang một túi hàng lớn ra ngoài, tới quảng trường nhân dân gần đấy bày sạp, dọn xong này nọ cũng bắt đầu có người đến hỏi mua. Diệp Giai Văn cũng có một đoạn thời gian không đi bán hàng, lần này mang tới đều là chút tạp vật trước kia chưa bán hết, có chuồn chuồn tre, truất sam (không biết là cái gì luôn -__-), mấy cây dù, còn có một ít lightsticks hồi concert và ba cân hạt ngô sống mà Diệp Giai Văn mua ở chợ hai hôm trước, bảy hào một cân.

Hướng Thanh Thiên một bên líu lưỡi một bên đảo đảo hạt ngô:

“Cái này cũng đem bán ở đây à, không nấu chín, không phải nên ra chợ rau bán sao?”

Diệp Giai Văn cười cười nói:

“Cái này cậu không hiểu đâu.”

Cậu lấy trong bao ra rất nhiều túi bóng nhỏ cỡ một bàn tay, đưa một xấp cho Hướng Thanh Thiên:

“Cậu dùng cái này gói hạt ngô lại, đóng thành từng túi, không cần đầy quá, vừa vừa là được, chúng ta đóng xong rồi bán, một túi lấy năm hào.”

Hướng Thanh Thiên vẻ mặt không tin lật lật cái túi nhỏ:

“Một túi này bán năm hào á? Bọn tôi ở nhà một cân hạt ngô mới bán được có bốn năm đồng!”

“Ừ.” Diệp Giai Văn gật gật đầu: “Vậy chúng ta bán một cân tám đồng đi.”

Cậu chỉ chỉ mấy con bồ câu đang đậu trên mặt cỏ cách đấy không xa:

“Có nhìn thấy mấy cái kia không, là chim bồ câu của chính phủ nuôi, bay tới bay lui ở đây, mỗi ngày đều có rất nhiều người cho chúng ăn. Bồ câu muốn ăn hạt ngô, bọn họ sẽ đến mua, năm hào một túi, bán rất khá.”

Hướng Thanh Thiên liền bán tín bán nghi ngồi đóng gói hạt ngô. Hắn lúc đầu đều cho rất nhiều, cơ hồ muốn đem gói to nứt rách luôn, Diệp Giai Văn đành đem mấy túi hắn đóng gói đem đổ bớt một ít:

“Không cần đầy như vậy, hai túi này của cậu đem đóng được thành ba túi đấy. Mua hạt ngô cho bồ câu ăn chính là tìm chút mới mẻ thôi, một chút là sẽ chán, cậu cho nhiều nữa, đến lúc đó bọn họ cũng vứt hết.”

Hai người đóng xong khoảng hai mươi mấy túi, Diệp Giai Văn cũng không để hắn làm tiếp:

“Trước bán cái đã, bán xong rồi tính tiếp.”

Bởi vì là cuối tuần, hơn nữa hôm nay thời tiết rất đẹp, người tới quảng trường khá đông, lại phần lớn là người lớn mang trẻ nhỏ tới đi dạo, cho nên trẻ con mua hạt ngô để cho bồ câu ăn cũng rất nhiều. Tuy nhiên người bán hạt ngô cũng không ít, cho nên bọn họ bán hàng cũng khó nói rõ là tốt hay không tốt.

Không bao lâu bọn họ cũng bị quay đến chóng mặt.

Hướng Thanh Thiên lau mồ hôi nói:

“Anh Diệp, anh cùng anh tôi đi bán cái này thật đấy à? Hai người lên thành phố học xong đại học, lại đi bán mấy thứ này?”

Diệp Giai Văn nói:

“Cũng không phải, trước kia tôi với anh cậu đều làm ở một công ty nhỏ. Tốt nghiệp đại học thì thế nào, đầu năm nay, sinh viên trong thành phố còn không đáng giá tiền, mười người thì đã có tám người là sinh viên. Vào công ty làm việc còn phải xem sắc mặt của sếp, gặp phải tên lão bản ngu xuẩn, cậu còn không được thông minh hơn hắn, có khi còn bị xa lánh, thế là cũng chỉ có thể ngốc theo hắn…”

Lời này khiến cho Hướng Thanh Thiên rất đồng tình, vỗ đùi:

“Câu này nói rất đúng! Lão bản đều là bọn ngu xuẩn! Mẹ nó, mỗi ngày đều mặc kệ mọi chuyện, chỉ biết ngồi xổm trên đầu người ta đi tiểu! Tôi sau này cũng không thèm làm nữa!”

Nói xong còn hướng mặt ra trước nhổ một ngụm nước bọt. Hướng Thanh Thiên ở thị trấn cũng làm việc trong một công ty nhỏ, không có việc gì làm, mỗi ngày chỉ ngồi máy đánh chữ, đọc báo, tiền lương một tháng tám trăm đồng. Lưu Toa mỗi ngày đều bảo hắn không có tiền đồ, hắn giận dữ liền bỏ việc, chuẩn bị đến S thị kiếm nhiều tiền.

Diệp Giai Văn trong lòng âm thầm hừ một tiếng, lão bản là đồ ngốc, mày cho là mày thì không à? Thôi cho xin! Trên mặt lại vẫn cười cười:

“Tiền kiếm chẳng được bao nhiêu, một tháng đồng. Cậu xem xem, bị chửi vài lần là bị trừ đứt đồng, tôi còn phải chịu cơn giận kia mà khó chịu, thà không làm. Đi ra tự mình làm, mở quán bán bán này nọ, chỉ cần người chịu khó, vẫn là có thể kiếm tiền. Ban ngày bày sạp, buổi tối cùng Thanh Vân đi bán đồ ăn khuya, tuy có vất vả nhưng mà một tháng còn có thể kiếm thêm mấy trăm đồng.”

Lúc này lại có một cô bé tầm bảy tám tuổi tới mua hạt ngô, trong tay cầm năm đồng tiền, Diệp Giai Văn bận rộn cầm lấy một chú chuồn chuồn tre nói:

“Mua chuồn chuồn tre đi bé, mua cùng với hạt ngô, chú tính rẻ cho cháu, chỉ lấy ba đồng thôi nha ~~”

Nói xong chà xát cái que, chuồn chuồn tre liền bay lên. Cô bé nhìn thích liền mua cả chuồn chuồn lẫn hạt ngô.

Hướng Thanh Thiên ghét bỏ:

“Cứ một đồng hai đồng, cái này cũng gọi là làm ăn à!”

Diệp Giai Văn nâng tay áo lau mồ hôi:

“Cũng hết cách rồi, kiếm tiền đều vất vả như vậy, anh cậu không nói với cậu sao? Cậu ấy cũng thật rất vất vả, ban ngày đi làm, buổi tối còn đi bán đồ ăn khuya, phòng ở đều không mua nổi. Cậu ở nông thôn cưới vợ cũng đã có phòng ở rồi đúng không! Cậu lại còn sinh con rồi, anh cậu đến vợ còn chưa lấy đâu.”

Hướng Thanh Thiên ánh mắt dao động không nói lời nào.

Một lát sau, Hướng Thanh Thiên thấy nhàm chán, liền định đi ra ngoài một chút. Hắn nói với Diệp Giai Văn:

“Anh Diệp, cho tôi ít tiền đ, tôi đi dạo xung quanh một lát.”

Diệp Giai Văn nhìn hắn liếc mắt một cái:

“Cậu không mang tiền theo à?”

Hướng Thanh Thiên cười mỉa:

“Hôm nay không mang theo.”

Diệp Giai Văn lấy trong túi ra năm đồng đưa cho hắn. Hướng Thanh Thiên hiển nhiên không vui, nhìn ghét bỏ năm đồng kia, Diệp Giai Văn cố ý không nhìn thấy sắc mặt hắn: Mẹ nó, hai mươi mấy tuổi đời, đều làm cha rồi, nơi nơi hỏi người xin tiền còn đòi mặt mũi?

Hướng Thanh Thiên nói:“Anh Diệp, cho nhiều chút đi.”

Diệp Giai Văn móc ra một đống tiền lẻ:

“Chừng đấy thôi, đều là vừa rồi bán được. Cậu mua cái gì mà năm đồng còn chưa đủ? Đừng đi lung tung, cẩn thận lạc!”

Hướng Thanh Thiên đành phải đen mặt nhận năm đồng đi. Hắn ra ngoài đi dạo một giờ mới trở về, lúc về tay trái cầm một que kem (?), tay phải cầm hai xiên lạp sườn nướng. Diệp Giai Văn nghĩ ít nhất có một xiên lạp sườn là mua cho mình đi, kết quả Hướng Thanh Thiên ăn xong kem đem hai xiên lạp sườn đều ăn luôn, hoàn toàn cùng không nghĩ tới Diệp Giai Văn.

Một lát sau, Diệp Giai Văn đi WC, lúc về liền thấy nhìn đến một ông già mang theo một đứa bé đứng trước quầy hàng nói chuyện với Hướng Thanh Thiên. Còn hắn thì một bộ dáng lười biếng xa cách, kết quả lão nhân cùng đứa bé cái gì cũng chưa mua được đành bỏ đi. Diệp Giai Văn vừa tức giận vừa buồn cười, làm bộ không thấy được, trở về cũng không nói gì.

Hướng Thanh Thiên nhàm chán đảo đảo hạt ngô hỏi:

“Hai người sao không kiếm cái khác mà làm? Bán mấy cái này có thể kiếm được mấy đồng chứ!”

Diệp Giai Văn xa xăm nói:

“Thật ra tôi và anh cậu cũng không phải chỉ bán cái này. Thứ này bỏ vốn ít, lại lời nhiều, chỉ là vất vả, buôn bán cũng không quá tốt. Kỳ thật chúng tôi còn bán cả phân hóa học, kiếm nhiều tiền, nhưng mà cũng mạo hiểm.”

“Hửm?” Hướng Thanh Thiên nghe đến liền lên tinh thần.

“Tôi nghe nói, bán phân hóa học, nhập hàng hết vạn, qua tay bán được vạn rưỡi.”

“Một vạn rưỡi! Lời nhiều như vậy!” Hướng Thanh Thiên ánh mắt lập tức liền trừng thẳng.

Diệp Giai Văn nói:

“Nhưng mà buôn bán cũng cần vốn a. Tôi không biết anh cậu mấy năm nay tiền đều tiêu đi đâu, tôi rõ ràng thấy cậu ta làm lụng rất chăm chỉ, tích cóp được không ít tiền. Cậu ấy một tháng tiền lương hơn hai ngàn, trừ ăn uống lặt vặt, một tháng kiểu gì cũng còn khoảng bốn năm trăm đi. Tôi cùng cậu ấy hợp tác, cậu ta chỉ lấy ra đồng, nói chỉ có nhiêu đó, cũng không biết có phải hay không là cậu ta keo kiệt, không chịu bỏ vốn ra. Tôi cũng không có nhiều tiền như vậy, đành cùng vay nặng lãi vạn, một tháng năm ngàn tiền lãi.”

“A? Một tháng tiền lãi tận năm ngàn?!” Hướng Thanh Thiên kêu lên.

Diệp Giai Văn móc trong túi ra một bao Nhuyễn hồng mai bốn đồng, lấy một điếu ra đưa cho hắn, chính mình cũng rút một điếu, một bên châm lửa một bên nói:

“Giá thị trường là vậy, không thì làm sao lại kêu là vay nặng lãi. Chúng tôi muốn kiếm tiền, phải phân bọn họ một ly canh.” (phân một ly canh tức là chia một phần cho người khác)

Hướng Thanh Thiên rút điếu thuốc:

“Vậy hai người cũng lời được một vạn a.”

Diệp Giai Văn cười khổ:

“Lời cái gì, cho nên tôi mới nói việc buôn bán có mạo hiểm. Tên mua hàng nhận hàng rồi đến bây giờ tiền còn chưa trả cho bọn tôi, người lại không biết đi đâu, qua mấy ngày nữa, tôi tính toán đi nhà hắn tìm người. Tôi với anh cậu hiện tại đang vay nặng lãi, càng nhiều ngày thì chịu càng nhiều lãi. Tới giờ đã chậm hai tháng rồi, nếu còn tiếp tục thế này, một phân tiền cũng không kiếm được, còn phải còng lưng mà trả lãi!”

Hướng Thanh Thiên líu lưỡi.

Diệp Giai Văn nhả một ngụm khói, chà chà cái ót, thâm trầm nói:

“Buôn bán vẫn có thể làm, chủ yếu chúng tôi hiện tại không đủ vốn.”

Liền quay sang Hướng Thanh Thiên hỏi.

“Cậu có muốn nhập bọn không? Cậu là em trai Hương Thanh Vân, về sau mọt người đều cùng nhau phát tài!”.

Hướng Thanh Thiên ánh mắt dao động, ấp úng không lên tiếng.

Diệp Giai Văn nói:

“Cậu nếu muốn nhập bọn cũng đơn giản thôi, cậu có thể lấy vạn ra ứng trước được không? Chỉ cần có thể đem trả tiền vay nặng lãi, không để bọn họ ăn bớt tiền lời, tôi hiện tại có thể yên tâm một chút. Đến lúc đó lấy được tiền, tôi trả cho cậu ba ngàn tiền lãi! Thế nào, không tệ đi!”

Hướng Thanh Thiên cười gượng:

“Anh Diệp, tôi làm gì có nhiều tiền như vậy!”

Diệp Giai Văn lại rút ra hai điếu thuốc rẻ mạt, mặt mày rầu rĩ than thở:

“Điều này sao có thể chứ! Người anh em, tôi nói thật với cậu, cậu có thể từ chỗ nào mượn được khoản tiền này hay không? Giang hồ cứu cấp, tôi hiện tại thật rất gấp, vay nặng lãi những người đó không phải dễ đối phó! Tôi tính cho cậu phần lớn nhất vậy, cậu nếu có thể giúp tôi trả trước vạn này, đến lúc đó tôi với anh cậu… Chia cậu bốn ngàn được không? Chỉ cần tiền hàng đến tay, tôi lập tức trả tiền lại cho cậu liền!”

Hướng Thanh Thiên bị hắn dọa sợ, lúng túng nói:

“Anh Diệp! Tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy! vạn đồng a, ở đâu ra có nhiều như thế chứ! Cả đời chưa thấy qua nhiều tiền như vậy đâu!”

Diệp Giai Văn thở dài:

“Tôi không ép cậu, cậu suy nghĩ một chút, trở về cùng em dâu thương lượng lại xem, tôi và anh cậu hiện tại có chút khó khăn, chỉ cần vượt qua cửa ải này, chúng tôi về sau có thể mang cậu cùng nhau phát tài nha!”

Nói xong còn thân thiết khoác vai hắn. Trong lòng lại cười lạnh: Làm sao lại cần vay tiền? Chính là tại trước kia mày mở miệng vay tiền trước, giờ tao trước cùng mày mở miệng vay tiền!

Hướng Thanh Thiên đành phải có lệ:

“Tôi trở về cùng Lưu Toa thương lượng cái đã, nhưng mà nhiều tiền như vậy, chúng tôi thật sự là không có!”

Ngồi ở quảng trường một buổi sáng, bán được hai cân hạt ngô cùng mấy cây dù, tổng cộng tiền buôn bán lời bốn mươi mấy đồng. Hướng Thanh Thiên cùng Diệp Giai Văn lại đem một đống túi này nọ khiêng trở về. Cơm chiều là Hướng Thanh Vân nấu, nếu đem một đám người đến tiệm cơm, ăn chút đồ ăn gia đình cũng hết đến tám mươi đồng, một buổi làm cơm, còn tiết kiệm được mấy chục đồng.

Ban đêm Diệp Giai Văn cùng Hướng Thanh Vân vừa muốn đi bán canh ma lạt, Diệp Giai Văn vụng trộm hỏi Hướng Thanh Thiên có muốn đi theo nhìn xem hay không, Hướng Thanh Thiên liên tục từ chối, nói Lưu Toa bụng lớn không thoải mái cần ở nhà chăm sóc, không đi theo được. Kết quả hôm nay buổi tối buôn bán đặc biệt tốt, lời được gần hai trăm đồng, Diệp Giai Văn cùng Hướng Thanh Vân vô cùng vui vẻ dọn dẹp quán trở về.

Ngày hôm sau Lưu Toa liền bảo Hướng Thanh Thiên đi tìm Hướng Thanh Vân, nói bóng nói gió hỏi chuyện vay nặng lãi, nhưng chưa nói chuyện Diệp Giai Văn tìm bọn họ vay tiền, sợ Hướng Thanh Vân nghĩ bọn họ có tiền cũng đến mượn. Hướng Thanh Vân vô cùng kinh ngạc, rồi cũng nhẹ nhàng thừa nhận, chẳng qua người này thuộc loại có phúc cùng hưởng có nạn chính mình chịu, trái lại còn an ủi Hướng Thanh Thiên, nói không có việc gì không có việc gì, khẳng định có thể lo được, chỉ là tạm thời khó khăn một thời gian, bảo bọn họ không cần lo lắng cho hắn. (Anh công max ảo)

Sau Hướng Thanh Vân lại tìm Diệp Giai Văn, hỏi cậu làm sao lại đem chuyện này nói với em trai em dâu, Diệp Giai Văn thực vô tội nói:

“Em trai anh nói muốn theo chúng ta buôn bán, hỏi em làm cái gì mới nhanh kiếm được tiền, em liền đem việc này nói với hắn. Em thật ra đã nói với hắn, việc buôn bán mạo hiểm rất lớn, nói chuyện này chính là lấy ví dụ mà thôi.”

Buổi tối Hướng Thanh Vân quấn quít lấy Diệp Giai Văn muốn hôn hít, Diệp Giai Văn chết sống không chịu. Đời trước tổng cộng bị cha của Hướng Thanh Vân bắt gặp hai lần, một lần bị bắt come-out, mang đến biết bao nhiêu phiền não, lần thứ hai chính mình liền bệnh liệt giường, ở trong lòng cậu để lại vết thương rất lớn, cho nên đời này nói cái gì cũng không được! Giống như cha Hướng Thanh Vân đang đứng ngay ngoài cửa, nghĩ vậy một chút tình trí cũng không có.

Hướng Thanh Vân cực bất đắc dĩ:

“Cha mẹ anh lại không ở đây, đã trễ thế này bọn họ sẽ không đến, sờ sờ một chút cũng không được?”

Diệp Giai Văn trảm đinh chặt sắt nói:

“Không được! Nghĩ cũng đừng nghĩ! Có kêu nữa cũng không cho!”

Hướng Thanh Vân đành phải ủy ủy khuất khuất chạy vào WC giải quyết.

Lại qua hai ngày, buổi chiều hơn năm giờ, Diệp Giai Văn dọn quán trở về, tại một góc nhìn thấy một chiếc xe taxi nhanh chóng chạy qua. Cậu thị lực tốt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ngồi trong xe là Hướng Thanh Thiên và Lưu Toa, hướng đi là nhà của bọn cậu. Diệp Giai Văn còn nhớ rõ đời trước cũng có chuyện như vậy, Hướng Thanh Thiên mang theo lão bà chạy đến Phổ Đông đi dạo, trở về là kêu xe taxi, tiền xe hết gần một trăm, cố ý chạy đến dưới nhà của bọn cậu để cho Hướng Thanh Vân trả tiền xe. Diệp Giai Văn nghĩ đến chuyện đó trong lòng còn bực bội, cước bộ về nhà cũng chậm lại, nghĩ đến trở về liền gặp mấy tên gia hỏa khiến người chán ghét kia thì đến nhà cũng không muốn về.

Dừng lại hai bước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng Hướng Thanh Vân gọi, chỉ thấy Hướng Thanh Vân mang theo túi chạy tới:

“Giai Văn, em vừa về à?” Nói xong liền đem gánh nặng trên người Diệp Giai Văn chuyển sang người mình.

Diệp Giai Văn ngẩn người: “Anh vừa tan tầm?”

Hướng Thanh Vân nói: “Đúng vậy, đi, cùng nhau về nhà.”

Diệp Giai Văn vui vẻ: Nói cách khác hiện tại trong nhà không có người! Cậu liền lôi kéo Hướng Thanh Vân nói:

“Vừa lúc gặp anh, chúng ta trước khoan về, đi, anh đi với em qua chỗ tiểu Tân một lát, mấy cái túi này là em mang cho cậu ấy. Xe ma lạt còn đặt ở chỗ cậu ta đấy!”

Nói xong lại cười hề hề hỏi hắn:

“Đêm nay cha mẹ anh không qua đây đi? Anh buổi tối có việc không? Nếu không có việc gì chúng ta liền cùng tiểu Tân ăn cơm chiều đi. Ăn xong đi ra quán!”

Hướng Thanh Vân nói:

“Cha mẹ anh hôm nay ở khách sạn, chưa nói muốn tới. Nhưng mà em không quay về cất đồ đạc này nọ?”

Diệp Giai Văn nhìn công văn trong tay anh:

“Em không muốn cất cái gì cả. Anh chỉ mang cái này, cũng phải đi về?”

Hướng Thanh Vân nghĩ nghĩ, nói: “Không cần, trực tiếp đi thôi.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio