Buổi sáng bảy giờ, đồng hồ đúng giờ rung chuông. Phục Kỳ vẫn như cũ buồn ngủ cực kì, nhưng vẫn nhớ hai con hôm nay phải đi học, từ từ nhắm hai mắt, tay phải vươn ra, dùng sức chụp cái đồng hồ.
“Á.” Thiện Diệu bị đau, che cái mũi ngồi xuống. Nhanh chóng tắt đồng hồ, tối hôm qua hắn cố ý lấy di động của Phục Kỳ đi, sợ Phục Kỳ dậy sớm quá, lại quên mất cái đồng hồ báo thức tự dưng lòi ra trên đầu giường. Vốn Phục Kỳ bình thường đều để nó bên phải, duỗi tay ra là chạm đến. Khổ nỗi hôm qua làm hơi thái quá, Phục Kỳ lại nằm bên trái, để không làm Phục Kỳ thức giấc nên người đổi vị trí ngủ cho nhau. Ai ngờ được Phục Kỳ mê ngủ mới sáng ra đã ngược đãi cái mũi duyên dáng của hắn.
Nhét tay Phục Kỳ vào ổ chăn, nhẹ giọng dỗ Phục Kỳ ngủ tiếp.”Còn sớm mà, giờ mới h thôi, ngủ tiếp đi.”
Chờ hô hấp Phục Kỳ dần dần vững vàng, Thiện Diệu vội xoay người xuống giường, đến buồng vệ sinh, nhìn vào gương, kiểm tra cái mũi cao ngất của mình có bị thương nặng hay không. Ờm, khóe miệng mới lành, khóe mắt đen. Vết bầm trên mắt mới vừa nhạt đi, xương mũi lại đau khiến hắn nhăn nhó.
Thật đúng là tai bay vạ gió mà, chẳng lẽ còn đi nói với Phục Kỳ? Phục Kỳ mấy ngày nay cảm xúc đã không ổn, hà tất lại khiến cậu ấy thêm ngột ngạt.
Nhận mệnh rửa mặt xong, đi gọi hai con rời giường, sau đó đến phòng bếp đánh sữa đậu nành chiên trứng gà, còn chiên bánh trứng vàng óng ánh.
“Oa, ba ơi, bánh trứng nhìn ngon thế.” Phục Thần đứng trước bàn ăn, nhìn bánh trứng nuốt nước miếng.
Thiện Sơ lúc này cầm đũa chia thức ăn: “Em cái, anh cái, mẹ cái, còn thừa cái, anh em mình chia nhau.” (=)) k có phần của bố à)
Thiện Diệu bước lên đoạt lấy đũa: “ đứa mỗi đứa cái, thêm cái trứng ốp la ngon lành là được. Mẹ đứa là người lớn, ăn nhiều hơn, cái. ”
Thiện Sơ nghiêng mặt, hồ nghi nói: “Đều cho mẹ ăn thế ba ăn gì, không phải là ba ăn vụng rồi đó chứ?”
Thiện Diệu đập nhẹ cho nó cái vào ót: “Ba ăn cái trứng ốp la là được, đứa ăn nhanh lên, không biết mấy giờ rồi à. Đến muộn bị phê bình ba không nói đỡ cho đâu, mẹ đứa ngày nay tính tình không tốt đâu. ”
“Mẹ tính tình không tốt?” Thiện Sơ hỏi Phục Thần. Sao nó không nhìn ra vậy?
“Không có mà.” Phục Thần cắn một miếng bánh trứng. Cha tính tình luôn luôn rất tốt. Cho dù nó mắc lỗi cũng rất ít khi mặt lạnh mắng chửi nó.
Xem ra chắc chỉ nhằm vào người. Thiện Diệu bi thương nghĩ. Ừm Hình Tân hình như cũng bị giận lây. Phi phi, nhớ tới gã làm quái gì? Về sau, không, phải khiến gã đó ngay cả lịch sử cũng không thể tồn tại, hoàn toàn huỷ diệt dấu vết của gã trong trí nhớ người nhà mới được.
Tuy sớm biết mình sẽ bị đối xử ra sao, Thiện Diệu vẫn kẹp chặt cái đuôi (nịnh hót) lên lầu.”Phục Kỳ, tỉnh tỉnh, nên ăn sáng.” Bữa sáng có lợi cho cơ thể, hắn có thể để tới h trưa mới ăn thể nhưng thời gian Phục Kỳ và bọn nhỏ ăn sáng không thể qua loa.
Phục Kỳ xoay người.
“Nào, ngửi đi ngửi đi, Thiện đại đầu bếp đích thân ra tay, bánh này chỉ có trên trời, trần gian nào được mấy ai nếm thử.” Để cái chén dưới mũi Phục Kỳ đung đa đung đưa.
Phục Kỳ lại xoay người.
Thiện Diệu mất hứng nửa, mị lực của hắn cũng không khiến y thèm ăn, thở dài: “Đã sắp tám giờ, nếu không rời giường bọn nhỏ sẽ đi học muộn.”
Phục Kỳ bật dậy, đỡ thắt lưng nhức mỏi trừng mắt nhìn Thiện Diệu một cái.”Sao giờ mới gọi tôi, anh tắt đồng hồ báo thức phải không? Tôi rõ ràng có đặt chuông. Bọn nhỏ đâu, ăn sáng chưa, anh cho bọn nó ăn cái gì? A…”
Miệng bị chặn, Phục Kỳ không thể không nhai thức ăn nhét đầy trong miệng trước. Thơm ghê, bọn nhỏ cũng ăn cái này sao, túi sách ngày hôm qua quên thu thập, máy tính học tập mua chưa không biết?
Mới vừa há miệng muốn hỏi, lại bị nhét vào miếng lớn. Phục Kỳ phồng miệng, gian nan nhai, sắc mặt Thiện Diệu không quá tốt, xảy ra chuyện gì?
“Quần áo này?” Không phải vài bộ cậu thường mặc, thoạt nhìn cũng không phải quần áo cũ của Thiện Diệu.
“Hôm qua mua máy tính cho bọn nhỏ, liền mua thêm vài thứ cho cậu.”
“Tôi không cần.” Tự cậu có tiền mà. Chính là không thể để lộ ra ngoài, đang định nhận được tháng tiền lương sẽ có cớ đi mua chút đồ cho mình và con.
Thiện Diệu cố ý mặt lạnh. Phục Kỳ mặc dù có lúc tính tình không tốt, nhưng đối với hắn vẫn còn phần sợ hãi, lúc tức xong còn hay lo hắn có giận thật không. Cho nên, đến lúc bất đắc dĩ, hắn không thể không lợi dụng triệt để phần sợ hãi khiến người ta buồn bực này.
“Muốn cậu mặc thì mặc đi. Hai ta cũng sắp kết hôn đến nơi, cậu cũng không thể để tôi mất mặt được. Chẳng lẽ cậu còn tính toán riêng, khiến thân phận của Tiểu Thần phải xấu hổ sao?”
Phục Kỳ không khỏi nhếch mày: “Công khai trong nước sao?” Trời đất, điều này sẽ ảnh hưởng Thiện Diệu và Thiện gia rất nhiều.
“Đương nhiên là công khai rồi.” Thiện Diệu đem tròng vào người Kỳ. “Thiện gia không có thân thích gì, tôi lại chướng mắt chút tài sản của ba và ông nội, nhưng cũng phải tiếp nhận vào tay thôi, nếu rơi vào tay người có tâm, nói không chừng sẽ cắn ngược lại chúng ta một miếng.”
Giúp Phục Kỳ ngốc lăng mặc áo xong, tiếp theo mặc quần, nhân cơ hội ăn hai miếng đậu hũ, trên mặt vẫn như cũ nghiêm trang chững chạc: “Ba tôi cũng có ý muốn Tiểu Thần tiếp nhận công ty của ông, còn có nhân mạch (mối quan hệ, quen biết) của lão gia tử, Tiểu Thần tâm tư linh hoạt, có thể tiếp nhận được tốt nhất, đây đối với tương lai sau này của bọn nó có ích rất lớn. Cho nên thân phận Tiểu Thần không thể hàm hồ, con nuôi vẫn quá mỏng manh, không bằng bởi vì hai ta kết hôn, về mặt pháp luật nó cũng là con tôi, thế mới càng chắc chắn.
“Còn nữa, chỉ cần nhìn Tiểu Thần lón lên giống tôi người ta cũng đoán đại khái là con riêng của tôi, để người yêu của tôi cũng chính là cậu nuôi lớn. Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, công khai quan hệ của hai ta mới có thể khiến cho vị trí của Tiểu Thần càng ổn định.”
Lúc Phục Kỳ phục hồi lại tinh thần thì Thiện Diệu đã hầu hạ cậu mặc xong quần áo. Vội vàng rửa mặt đánh răng, vừa ra khỏi phòng đứa nhỏ đã đeo cặp sách, ngồi ở trên ghế sa lông xem tv.
“Mẹ.” Thiện Sơ lệ nóng doanh tròng, đã lâu lắm rồi nó không nhìn thấy mẹ.
“Cha.” Cha thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ lắm nhỉ.
Thiện Diệu đi ra ngoài đánh xe, Phục Kỳ lôi kéo hai con hỏi han lung tung, biết hai đứa ăn ngon ngủ ngon, túi sách cũng thu thập tốt, mới yên tâm đi ra ngoài.
Vừa lên xe, di động Phục Kỳ kêu tin nhắn đến. Cậu thế mà quên sạch vụ sửa bản thảo. Đến công ty liền không lo không có máy tính dùng, đợi phát tiền lương vẫn nên mua cho mình cái notebook, về sau ở nhà dùng cũng tiện hơn. Nếu không cứ phải dùng máy tính Thiện Diệu, cậu chả dám động gì cả, cũng không dám tuỳ tiện lưu trữ tư liệu cùng văn kiện.
“Hôm nay, cô giáo hẳn là ôn tập cho các con đúng không? Phải nghiêm túc ôn tập, nhất là Tiểu Thần, đi học nghiêm túc chút, không được chơi di động, từ mới cần ghi nhớ thì phải học thuộc. Tiểu Sơ, giữa trưa lúc ăn cơm, hỏi lại em con lần những vấn đề quan trọng, buổi tối về mẹ sẽ kiểm tra.” Phục Kỳ không lo lắng Tiểu Sơ, học sinh lớp chỉ sợ cũng không hơnTiểu Sơ bao nhiêu. Đương nhiên, Tiểu Sơ còn hiểu không ít chuyện không nên hiểu. Tiểu Thần thì ham chơi quá, cả ngày ôm cái di động không buông tay.
“Con sẽ nghiêm túc học. Cha, tin con đi, lần thi toán này con sẽ lấy đ. ”
“Hai chúng ta không lo toán học của con, tiếng Anh với Ngữ văn mới khiến chúng ta đau đầu. Bình thường thấy con cũng biết không ít, sao lại không làm được bài thế?” Thiện Diệu chen vào nói.
Phục Kỳ nói: “Toán học ba cũng lo lắng. Mỗi lần làm bài, không phải quên viết ‘Bài giải’, thì là viết luôn kết quả, không viết quá trình. Đây đều là những lỗi sai không nên phạm phải, Tiểu Thần con nhanh ẩu đoảng, không được thấy bài toán dễ mà sơ suất. Phải biết, có rất nhiều người đều mắc lỗi vì cái tội qua loa sơ suất. ”
“Được rồi được rồi, đừng nói con nữa.” Phục Thần thẹn quá thành giận, dúi đầu vào bụng Thiện Sơ, lấy áo khoác của Thiện Sơ che đầu mình.
“Không cho nói.” Thiện Sơ cường ngạnh giơ nắm tay với Thiện Diệu. Sau đó mở miệng cười, làm nũng với Phục Kỳ: “Mẹ, em trai lần này nhất định sẽ không qua loa.” Nói xong lại tự than thở nói: “Rõ ràng là thầy giáo không nói rõ, em trai đều viết ra đáp án đúng, sao cứ trừ điểm cơ chứ. Quá trình đơn giản như vậy, em trai cũng cần dùng nháp, nhìn cái cũng ra đáp án thì viết cái gì. ”
Phục Kỳ muốn bày ra gương mặt nghiêm túc mà giáo dục con phải tuân thủ kỉ luật trường học và qui củ cuộc thi, Thiện Diệu đã muốn hưng phấn mà kêu to, con của hắn thật thông minh vân vân. Biến thành Phục Kỳ nói không được mà không nói cũng không xong. Cậu không muốn bọn nhỏ cảm nhận địa vị của mình lớn hơn Thiện Diệu.
Dặn dò đủ điều cho đến khi đứa nhỏ đi vào cổng trường Phục Kỳ mới vừa thở phào hơi, chợt nghe Thiện Diệu cười nói: “Trước kia không thấy cậu có tiềm chất làm lão mẹ như thế. Chẳng những có thể sinh đứa nhỏ, khi lải nhải cũng không kém bà mẹ già là bao”
Phục Kỳ mặt đen, giận mà không dám nói gì.
Thiện Diệu cười làm hoà: “Nói giỡn thôi mà, suốt ngày cậu cứ đeo cái mặt lạnh như tiền ấy làm gì? Tôi dẫn cậu đi xem phim hài nhé?”
“Quá trưa rồi còn xem phim gì, chúng ta nhanh đến công ty đi.” Phục Kỳ nhớ thương vụ bản thảo còn chưa sửa, làm gì có tâm tình xem phim, huống chi là đi cùng Thiện Diệu. Tuy rằng sáng nay cậu rất cảm kích Thiện Diệu nguyện ý công khai quan hệ của hai người, nhưng không có nghĩa là sự chán ghét của cậu giảm bớt.
“Công ty lại không có chuyện gì, lại nói, có nên bởi vì cậu đi làm trễ mà trừ lương cậu không nhỉ?” Thiện Diệu hôm nay chỉ muốn mang Phục Kỳ ra ngoài giải sầu.
Phục Kỳ không lay chuyển được Thiện Diệu, đang ăn nhờ ở đậu người ta không tiện làm người ta mất mặt. Chẳng qua bị bắt đi xem phịm vẫn thấy tức, thật muốn ném đồ mắng chửi người mà.
Tìm rạp chiếu phim không tồi, Thiện Diệu vốn định bao hết, Phục Kỳ không đồng ý, tiền còn phải để lại cho các con cậu thừa kế chứ, sao có thể tiêu bừa bãi được? vấn đề liên quan đến hạnh phúc của con, cậu không thể qua loa được.
Cũng may mới sáng sớm đến xem phim không có mấy người, thưa thớt mấy đôi yêu nhau, phim thì không xem mấy mà tránh lạnh với thân thiết nhau thì nhiều. Thiện Diệu ngại đằng sau có người, lôi kéo Phục Kỳ ngồi vào hàng, khoác tay lên vai cậu mới cảm thấy mỹ mãn mà xem đến phim.
Đây là bộ phim cũ phục chế, bộ cũ đạt được thành công rất lớn. Cái thời đại người xem có rất ít kiên nhẫn tiếp thu chuyện mới như bây giờ, mấy ông đạo diễn cũng vui vẻ đi xào lại phim cũ. Bộ phim này là LK hợp tác với đài truyền hình lớn nhất trong nước quay phim, tài chính, kỹ thuật, diễn viên, kịch bản khỏi phải nói. Hơn nữa còn rất hài, cứ s cười lần, thế nên Thiện Diệu mới cố tình kéo Phục Kỳ đến xem bộ phim này.
Xem được nửa, Thiện Diệu rốt cục nhịn không được: “Sao cậu không cười, không hài sao?” Phục Kỳ căn bản không cười, Thiện Diệu trộm ngắm, thấy Phục Kỳ sắc mặt càng ngày càng lạnh.
“… Rất buồn cười.” Buồn cười cái rắm ấy. Nếu không phải Thiện Diệu đá cậu thì sao LK lại đóng băng cậu? LK mà không đóng băng cậu thì bộ phim này năm trước cậu đã là vai chính rồi. Phục chế thì phục chế đi, nhưng mà có thể kĩ thuật hơn được không, ngay cả lời thoại cũng không thèm đổi, lúc đó cậu đề nghị biên kịch cho thêm rất nhiều chi tiết hài, bản mới này cũng có. Cười cái gì cười, có cái gì buồn cười, cười cậu cóc mò cò xơi hả.
Vừa nghĩ đến vụ này, Phục Kỳ nhịn không được trừng mắt với Thiện Diệu. Vừa lúc bị Thiện Diệu bắt gặp, ôm vai cậu hỏi: “Vừa rồi tôi thật chỉ nói giỡn thôi, nếu cậu không thích nghe người ta nói cậu sinh đứa nhỏ hay lão mẹ gì đó, tôi cam đoan về sau không cho ai dám mở miệng nói câu, đương nhiên, chính tôi cũng sẽ không lắm miệng.”
“Đứa nhỏ là tôi sinh, ai cho anh không nói.” Phục Kỳ nghĩ ngợi, vẫn quyết định nói ra. Thiện Diệu không phải luôn miệng nói thương cậu sao, như vậy nói ra cho hắn ngột ngạt thêm càng tốt. Chính mình khó chịu, dựa vào cái gì hắn tiêu dao khoái hoạt.
“Nếu năm trước anh không khiến LK đóng băng tôi thì bộ phim Sở Tề này là tôi diễn vai chính. Còn nhớ không, lúc ấy cũng là anh tự mình mang tôi đến gặp đạo diễn. Ngay từ đầu ông ấy đã không ưa tôi, cho là tôi nhờ có anh mới có được vai diễn đó, sau thử phục trang và đóng thử vài cảnh thì ông ấy mới không thắc mắc nữa. ”
Thiện Diệu cứng đờ người, cánh tay đang ôm Phục Kỳ cũng bỏ xuống. Hắn hoàn toàn quên năm trước còn có màn như vậy. Đáng chết, rõ ràng là muốn dỗ Phục Kỳ vui vẻ, kết quả lại gợi lên chuyện thương tâm của cậu ấy. Phục Kỳ nhỡ rõ chuyện năm trước như vậy, tổn thương năm đó nhất định rất lớn.
Đáng chết, đáng chết, hắn thật đáng chết.
Một quyền đánh vào cái ghế phía trước, thanh âm cực lớn, rất nhiều người chú ý bên này. Phục Kỳ hoảng sợ, không dự đoán được Thiện Diệu lại khổ sở như vậy. Có thật hắn đang khổ sở tự trách vì mình chăng?
“… Tay, không có việc gì chứ?”
Thiện Diệu bình tĩnh lại, như không có việc gì thu tay, đặt ở sau người, che giấu đầu ngón tay run rẩy vì đâu đớn và tự trách, nói rằng: “Cậu còn muốn đóng bộ phim này nữa hay không, tôi có thể an bài đoàn làm phim tiến hành quay lại lần, nhất định sẽ còn hay hơn bộ này. Nếu cậu vẫn muốn làm diễn viên, tôi sẽ dốc hết toàn lực làm cậu nổi tiếng, nổi tiếng toàn cầu cũng không có vấn đề gì.”
“Thôi đi, tôi sớm đối với nghề diễn đã không có hứng thú. Năm đó nếu không phải vì mẹ nói nếu tôi nổi tiếng, không chừng ba tôi sẽ nhìn thấy khuôn mặt của tôi tương tự của ông mà nhớ ra tôi và mẹ. Thế nên tôi mới một lòng muốn diễn phim, một lòng muốn nổi tiếng, mới có thể bò lên giường anh, tranh thủ trước khi bệnh tình của mẹ chuyển biến xấu mà nổi tiếng. Hiện tại ngẫm lại, thật sự là quá ngu mà. ”
Thiện Diệu hầu như không hô hấp nổi. Mỗi lần hô hấp đều mang theo hương vị chua sót của Phục Kỳ, giống như có con dao sắc nhọn theo không khí chui vào phổi hắn, đâm vào tim hắn, lan tràn khắp chân tay.
Từ khi hắn phát hiện mình yêu Phục Kỳ, đối với chuyện Phục Kỳ trước kia vì danh lợi chủ động hiến thân vẫn tự giác quên đi. Phục Kỳ hiện tại không tham không muốn, hắn còn tưởng rằng là Phục Kỳ chịu đả kích quá lớn, tính tình chuyển biến. Không nghĩ tới, đánh chết hắn cũng không nghĩ tới là Phục Kỳ trước kia thật là không coi trọng những thứ hắn nắm trong tay.
Xem thường Phục Kỳ là ruồi bọ bán thân. A, Phục Kỳ không phải ruồi bọ, hắn mới thật là khối thịt thối.