Phục Kỳ xoa bóp mi tâm, đứng lên với tay đấm đấm thắt lưng. Vẫn không nhúc nhích mà ngồi xuống, thắt lưng nhức mỏi quá thể.
“Ê này, Phục Kỳ.” Phùng Nhạc Nhạc mở cửa tiến vào, khuỷu tay chống trên bàn, thấp giọng hỏi Phục Kỳ: “Tổng kết cuối năm viết xong chưa?”
“Không phải còn có một đoạn thời gian nữa mới giao sao?” Phục Kỳ lấy di động bỏ vào túi áo, không để Phùng Nhạc Nhạc làm hỏng. Di động là tài sản quan trọng mà.
“Cậu viết xong thì đưa tôi, tôi giúp cậu kiểm tra, xem như cám ơn cậu mấy ngày qua giúp đỡ tôi.” Phùng Nhạc Nhạc cũng không ít lần phiền toái Phục Kỳ làm công việc của y. Phục Kỳ ngoại trừ việc làm trợ thủ cho y, làm công việc cảu thực tập sinh ra thì Phùng Nhạc Nhạc còn kêu Phục Kỳ giúp y viết bản thảo và bài phỏng vấn.
Phục Kỳ nhạc nói: “Thôi đi, coi như làm nhiều chút, tranh thủ hết năm sau xuất sư. ”
“Cậu sớm đã xuất sư được rồi. Bản thảo tin tức viết rất được, rất ‘cứng’. Ầy, có hơi hướm phong cách trước kia của Thời thượng D.Đúng rồi, tạp chí đó kỳ gần đây thay đổi phong cách giống trước kia, không đậm chất giải trí nữa.” Phùng Nhạc Nhạc cảm thán nói.
Phục Kỳ không khỏi thấp thỏm, Phùng Nhạc Nhạc tự dưng chạy tới nói chuyện này để làm gì, chẳng lẽ đã hoài nghi cậu, đang thăm dò sao? “Có lẽ là đổi chủ biên, cũng có có thể là thay đổi một đám biên tập mới chăng.”
Phùng Nhạc Nhạc vẻ mặt thần bí: “Đừng nói là thay đổi chủ biên biên tập, nghe nói ông chủ của bon họ cũng đổi người đó. ”
Phục Kỳ nheo mắt: “Sao lại thế?”
“Còn chuyện gì được nữa, có tập đoàn lớn muốn nuốt Thời thượng D. Cũng không biết bọn họ có vấn đề nội bộ gì, đêm qua tôi mới nghe được tin rất nhỏ, nghe nói hiện tại đã thiếu nợ mấy trăm tỉ (VND), căn bản là không làm ăn được gì, còn ai dám hợp tác làm quảng cáo với họ nữa, lúc nào cũng sụp đổ được. Chủ biên, biên tập đều tạm rời cương vị công tác, chẳng qua cũng có người trung thành và tận tâm với Thời thượng D, tỷ như phó chủ biên kênh kinh tế A Tương này, chủ biên kênh âm nhạc Adam này, đều đang gom góp tài chính, ý đồ cứu lại Thời thượng D.”
Phục Kỳ lắc đầu: “Nhiều như vậy, làm sao gom góp nổi? Ai cũng không ngốc, trừ phi có thể tìm được đối thủ muốn thâu tóm Thời thượng D, nếu không, bao nhiêu tiền đều là muối bỏ biển. ”
Phùng Nhạc Nhạc cực kì đồng ý: “Đúng đấy, bọn họ chưa từ bỏ ý định cũng vô dụng. Cậu nói mấy chục tỉ này nếu thực chống lại ông chủ lớn nào đó, cũng không phải không được, nhưng ai mà dám đi đắc tội Thiện gia chứ, nếu đắc tội, vậy cũng không còn là chuyện mấy trăm tỉ nữa. ”
“Thiện gia?” Phục Kỳ kinh hỏi: “Cái gì Thiện gia?”
Phùng Nhạc Nhạc cười nói: “Còn cái gì, Boss nhà chúng ta ấy.”
“Có nghe nói Thiện Phú Phong muốn nhúng tay truyền thông đâu, Thời thượng D cũng đâu phải tạp chí kinh tế, ông ấy hao tâm tổn trí mua lại làm cái gì?”
Phùng Nhạc Nhạc nhún vai: “Tôi chỉ biết, năm trăm năm qua tôi chỉ là cọng cỏ dại, ý nghĩ của kẻ có tiền tôi không biết đâu. Giống như Thiện boss nhà mình, cậu nói xem có phải đầu bị xe cán qua hay không, ngày nào Mộ Dung Khanh cũng mặt dày mày dạn bám hắn thì không thèm liếc mắt, giờ người ta cáu kỉnh thông báo có bạn trai, Thiện tổng lại dán vào. ”
“Tiện.” Phục Kỳ nghiến răng nghiến lợi.
“Nói rất đúng, chẳng qua đi mắng áo cơm cha mẹ như thế có hơi quá, anh ta ngoại trừ hoa tâm chút thì những thứ khác cũng không tồi. Ít nhất phong bì năm mới chỗ chúng ta cao hơn nươi khác nhiều. Tiền thưởng cuối năm cũng đủ chúng ta qua Canada chơi.”
Phục Kỳ bị dời đi lực chú ý: “Chúng ta cuối năm tiền thưởng có thể có bao nhiêu?”
“Hơn triệu (nó để là vạn quy ra vnd là trăm triệu thấy ảo diệu quá:v).” Phùng Nhạc Nhạc nói: “Phỏng chừng là cậu bị trừ mất nửa, tầm chục triệu.”
“Nhiều như vậy?” Phục Kỳ sợ hãi than.
Phùng Nhạc Nhạc nói: “Đúng đấy, người nào không biết lại tưởng công ty chúng ta chuyên kiếm tiền, vừa làm truyền thông, lại chụp diễn (chụp ảnh đóng phim), hơn nữa ta nói chính là các loại phúc lợi thêm trợ cấp tổng số, chúng ta bộ coi như thiếu đâu.”
“Phục Kỳ, nói cái gì đó, vui vẻ như vậy.” Vân Hạo Dương bỗng nhiên mở cửa, dọa hai người nhảy dựng. Phùng Nhạc Nhạc nhìn thoáng qua Vân Hạo Dương, ngượng ngùng đi ra ngoài, Phục Kỳ đứng lên, thỉnh Vân Hạo Dương ngồi xuống.
“Ôi, chỗ này của cậu chuển mình cũng khó nữa.Lên tầng đi, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Hai người qua tầng tìm chỗ ngồi kín đáo. Vân Hạo Dương mở chai nước đưa cho Phục Kỳ: “Nhìn môi cậu khô lắm, uống nhiều nước vào. ”
“Cám ơn Vân tổng.” Phục Kỳ tiếp nhận, không uống, hỏi trước: “Muốn nói gì với tôi vậy?”
“Tôi muốn nhờ cậu nói giúp với Thiện Diệu, mấy hôm trước tôi vì chút hiểu lầm mà đấm nó cú. Cậu cũng biết nó rất chú trọng thể diện, tôi lại sợ nó lòng dạ hẹp hòi, mang thù với tôi.”
Thì ra là việc này, may mà không phải lại cái bộ dáng (si tình) kia đến làm phiền cậu. Phục Kỳ cười nói: “Hắn đúng là lòng dạ hẹp hòi, chẳng qua quan hệ người tốt như vậy, hắn sẽ không mang thù, nhiều lắm thì cân nhắc xem lúc nào trả lại cú mà thôi.”
Vân Hạo Dương đối với nụ cười đột nhiên xuất hiện của Phục Kỳ giật mình, thật lâu sau mới nói: “Xem ra hai ngươi hiện tại phát triển rất thuận lợi.”
Phục Kỳ cúi đầu, lấy mũi chân đá cục đá. Tình nghĩa mà Vân Hạo Dương đối với cậu, cậu đã nhìn ra, nhưng lại không có thể tiếp thu. Cậu đã sớm quyết định, đời này sẽ không thử thích ai nữa. Mặc dù có một ngày không còn cùng Thiện Diệu bên nhau nữa, cậu cũng sẽ ở mình, sẽ không cô phụ bản thân.
“Anh là bạn tốt của Diệu, tôi cũng không gạt anh, hai chúng tôi tính cuối năm ra nước ngoài đăng kí kết hôn.”
“… Chúc mừng.”
“Cám ơn.”
Vân Hạo Dương dài giọng: “Vẫn là trở lại chuyện chính đi. Cậu nhớ phải giúp tôi nói tốt nhé, tôi đây, tính ra còn phải qua nước ngoài sớm hơn người. Cậu giúp tôi đem văn kiện thu mua Thời thượng D đưa cho nó nhé.”
“Tôi đưa?” sao không đưa cho thư kí hay trực tiếp đưa cho hắn.
Vân Hạo Dương nói: “Ừ, việc này không liên quan đến chuyện của LK, là chuyện riêng của tôi, lại liên quan đến chsu Thiện, không muốn qua tay người khác, lại không muốn chạm mặt với Thiện Diệu. ”
“Chuyện riêng của anh?” Phục Kỳ kinh ngạc.
“Tôi tính thu mua Thời thượng D, sau đó từ chức ở LK, chuyên tâm kinh doanh Thời thượng D.” Vân Hạo Dương bất đắc dĩ cười cười: “Cậu đừng kinh ngạc như vậy, tôi đã sớm muốn thoát ly LK, Thiện Diệu cái ông tổng vô trách nhiệm kia, mấy năm nay làm tôi mệt muốn chết rồi, ngay cả bạn gái cũng vì tôi bận quá mà đòi chia tay. Cho nên a, tôi muốn tự mình kinh doanh một công ty nhỏ, tốt nhất là truyền thông, coi như tôi còn có kinh nghiệm cùng quan hệ. Không cầu kiếm tiền lớn, ăn no mặc ấm là được.”
Phục Kỳ nói: “Không phải anh muốn tôi nói tốt vụ anh đánh hắn mà là vì chuyện này đi. Trong lòng hắn khẳng định không thoải mái.”
“Đúng vậy, làm sao có thể thống khoái. Một là bỏ lại hắn, hai là đoạt việc làm ăn của chú Thiện, nhất định nó sẽ đánh tôi. Cho nên, kính nhờ cậu nói tốt cho tôi thêm vài câu nhé, lúc đánh tôi đừng có mà đánh vào mặt.” Vân Hạo Dương cười như không cười, trong mắt hình như có thâm ý, bình tĩnh nhìn Phục Kỳ.
Phục Kỳ bị hắn nhìn thấy trên mặt phát sốt, nói sang chuyện khác: “Nghe nói Thời thượng D thiếu nợ đến cả trăm tỉ, anh không sợ đầu tư thất bại sao.”
“Nào có nhiều như vậy, hơn tỉ thôi. Ta nhiều năm như vậy, hoặc nhiều hoặc ít cũng toàn điểm. Tuy rằng không có tỉ nhưng lôi kéo thêm vài đứa bạn cùng hùn vốn cũng không vấn đề gì. Lại nói, mua đứt Thời thượng D có lẽ ngay cả tỉ cũng chưa đến, bằng quan hệ và khả năng của tôi, làm cho nó khởi tử hồi sinh hẳn là không khó.”
Vân Hạo Dương cười nói: “Chú Thiện cũng buồn bực với tôi, nhưng chưa đến mức tranh mua. Tôi xem chuẩn điểm này mới dám đánh cược tất cả tài sản ấy chứ. ”
Phục Kỳ sửng sốt: “Có tỉ thôi á?”
“Cậu chưa nghe nói qua việc mua đứt (nguyên cấu) lại công ty sao, Thời thượng D thiếu nợ nhiều như vậy, ông chủ hiện tại còn chỉ ước bán nó đi cho sớm, bằng không sẽ phải vào tù ngồi mấy năm đấy, bây giờ còn có tiền mà kiếm, cớ sao lại không làm.”
Phục Kỳ tâm niệm thay đổi thật nhanh, trên mặt lại không biểu hiện gì, cười nói: “Không còn việc gì nữa nhỉ, tôi mời anh đi ăn cơm nhé. Anh cũng nói cho tôi nghe chút về tính toán mua đứt kia đi, tôi mới nghe thấy lần đầu. ”
Còn chưa đến lúc tan ca, Phục Kỳ đành gọi điện thoại cho Thiện Diệu. Thiện Diệu bắt máy mà hưng phấn mãi mới cầm được điện thoại lên, nghe Phục Kỳ nói: “Nên đi đón con rồi.” Thiện Diệu đang cười đơ cả mặt, bật người lại nhanh chóng đáp ứng, kêu Phục Kỳ xuống đại sảnh lầu trước đợi hắn.
Vân Hạo Dương “xì” tiếng, ra vẻ khinh thường cực kì, “Nhìn ông kìa, y như kĩ nữ tiểu quan ấy, kỹ nữ còn biết rụt rè hơn ông. ”
Thiện Diệu nói: “Tôi cũng biết là mình đang ngày càng trở nên không giống mình. A thì ra câu ‘Đi đêm lắm có ngày gặp ma’ cấm có sai, giờ mới biết, đâu phải gặp ma nữa đâu, đã xuống diêm vương điện rồi đây này.” Nói xong lắc đầu cười khổ. (câu gốc, đi bên bờ sông lắm có ngày ướt giày, đã việt hoá)
Vân Hạo Dương nhìn ra trong nụ cười khổ của Thiện Diệu có chút đắc ý, châm chọc: “Xuống diêm vương điện thì xuống luôn đi, nhớ mang theo não. Cứ liên quan đến Phục Kỳ thì ông nào biết dùng não? Chỉ nghe đã biết là Phục Kì tìm ông đi đón bọn nhỏ. Còn chuyện ông bảo tôi lo liệu thì nói thật, thật không đáng tin. Phục Kỳ vẫn đang tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nếu có năng lực cậu ta sẽ không cam tâm ở lại bên cạnh ông đâu.”
Thiện Diệu đang mặc áo dừng lại, quay qua nhìn chằm chằm Vân Hạo Dương gằn từng chữ: “Vậy sẽ khiến cậu ấy không phải ủy khuất. Đó cũng là vì không muốn cậu ấy chịu uỷ khuất còn gì?”
“Thiện Diệu.” Vân Hạo Dương đứng dậy kêu lên.
“Cám ơn ông, người anh em. Chẳng qua sao ông lại nói vụ ông đi nước ngoài với Phục Kỳ làm gì, đi thì đi cho nhanh, phí công tác tôi thanh toán, tôi kêu thư kí đặt vé cho ông. ” Thiện Diệu từ ngoài cửa dặn với vào.
Vân Hạo Dương nói: “Ông bắt tôi trơ mắt nhìn ông theo đuổi Phục Kỳ chắc. Tôi qua nước ngoài trốn á, ê này ông có nghe tôi nói cho xong không hả, thằng khốn nạn thấy sắc quên bạn kia.”
Thiện Diệu dùng thang máy chuyên dụng xuống tầng , thấy Phục Kỳ cúi đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt, hình như đang suy nghĩ sâu xa gì đó. Hắn đi qua, nhẹ nhàng chụp bả vai Phục Kỳ. Còn chưa kịp nói gì, cậu ta đã hoảng sợ, lui ngay về phía sau ba bước, nhìn mà phát tức.
Sợ hắn như vậy? Trái tim Thiện Diệu nhói cái. Trên mặt vẫn cười nói: “Hoa tặng cho cậu.” Đem hoa bách hợp trong tay đưa qua.
“Đi ra ngoài hãy tặng, đại sảnh nhiều người.” Phục Kỳ không chịu nhận. Cho dù có muốn công khai cũng phải chờ sau khi cậu và Thiện Diệu kết hôn xong, hiện giờ danh không chính ngôn không thuận, cậu rất dễ bị bàn tán sau lưng.
“Được, tôi cầm giúp cậu.” đang muốn đi, Thiện Diệu đột nhiên mở miệng: “Đi nhanh quá, quên mất thứ trong ngăn kéo. Rất quan trọng, phải có vân tay của tôi mới ấy được. Cậu ra kia ngồi chờ tôi chút, ngồi cái sofa màu đỏ ấy, chỗ đấy ấm nhất.” Nói xong, mở ra thang máy đi vào.
Hiện tại càng ngày càng biết quan tâm cậu. Phục Kỳ cúi đầu cười cười, nhấc chân phải đi, lại nghe có thanh âm dễ nghe đang hỏi: “Thiện tổng lên tầng nào vậy? Cậu là ở ban tin tức nhỉ, sao lại ở đây, đây là chỗ thang máy chuyên dụng của lãnh đạo mà.”
Phục Kỳ nhìn lại, là Mộ Dung Khanh. “Lên tầng . Tôi thấy bên này không có ai nên qua ngồi.” Nói xong cười cười tránh ra. Thiện Diệu đâu có lên tầng , xem ra, hai người này thực sự có quan hệ không rõ ràng. Cùng Thiện Diệu có quan hệ, làm minh tinh còn không bằng làm ở hộp đêm, làm ở hộp đêm có bị đá thì cùng lắm qua thành phố khác mà sống, mà làm minh tinh bị đá thì phải đổi nghề, làm gì có nghề nào kiếm tiền nhanh hơn minh tinh đâu.
“Tầng . Đứng lại chớ đi.” Mộ Dung Khanh gọi lại Phục Kỳ, sắc mặt khó coi: “Tầng là tầng trệt của đoàn làm phim《 Phong Hầu – Phong tước hầu》 phải không?”
Tầng đến đều là phòng làm việc của vài minh tinh và đoàn phim, cái vòng luẩn quẩn này cứ như nước chảy, hay thay đổi. Phục Kỳ không biết, nhưng vẫn nói: “Chắc là thế. ”
“Quả nhiên, hắn đi tìm con mụ Phùng Hạnh kia rồi đi. Cái bó hoa kia tôi nhìn rõ quen mắt, chính là cái bó giữa trưa Phùng Hạnh ôm.” Mộ Dung Khanh ấn nút thang máy vài lần.
Phục Kỳ trong lòng vui sướng. Tuy rằng cậu không dám trắng trợn đi phá chuyện phong lưu của Thiện Diệu nhưng âm thầm châm tí lửa, thổi tí gió cũng đỡ tức. Mộ Dung Khanh này cũng chả phải nhân vật gì lợi hại, ít nhất ngay cả che giấu sắc mặt cũng không làm được.Dù là ai cũng đừng nghĩ uy hiếp được gia đình của con trai cậu, Thiện Diệu cũng không được.