Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 218: thổi sáo dưới trăng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

La Duy vẫn không dừng ngựa, mắt thấy đã sắp ra khỏi Vân Quan, Vệ Lam phóng ngựa đến trước mặt La Duy, ngăn y lại:“Ngươi làm sao thế? Muốn xuất quan à?”

La Duy nhìn bên đường có một tiệm trà, nhảy xuống ngựa, đi vào tiệm trà.

Vệ Lam buộc con ngựa cạnh cột trụ tiệm trà, vào quán thấy La Duy ngồi ở lan can, ngẩng mặt nhìn trời.“Đã trễ thế này, ở đây cũng không có trà uống nhỉ,” Vệ Lam ngồi xuống bên cạnh La Duy, nói:“Ngươi làm sao vậy? Chúng ta nên sớm trở về đi, vạn nhất để đại công tử biết, hắn sẽ lại mắng ngươi.”

“Người của Long Huyền lục soát nhà Hồng thúc,” La Duy nói.

“Hồng thúc sẽ có chuyện gì sao?” Vệ Lam vội hỏi.

“Nếu thi thể xử lý xong sẽ không có chuyện,” La Duy nói:“Lam, xem ra Long Huyền không cần Danh Kiếm sơn trang nữa.”

“Từ bỏ?” Vệ Lam nói:“Đây là ý gì? Hắn muốn giết Trữ Sơ Ảnh?”

“Là ta muốn giết người này,” La Duy nói:“Long Huyền chỉ là không cứu nổi mà thôi.”

Vệ Lam nhìn khuôn mặt La Duy, dường như lại thấy vẻ tàn nhẫn khi ở doanh trại Bắc Yến, Vệ Lam không khỏi xoay đầu đi, nói:“Người nọ dù sao cũng là phụ thân của Tử Chu, công tử hãy nghĩ lại một chút đi.”

“Tử Chu cũng mong gã chết,” La Duy nói.

“Đó là thân sinh phụ thân của y mà,” Vệ Lam nói:“Công tử nếu thực sự ra tay trừ khử Trữ Sơ Ảnh, ta sợ sau này khi Tử Chu gặp công tử, trong lòng sẽ không hoàn toàn không có khúc mắc như bây giờ.”

“Ngươi nghĩ như vậy sao?”

“Vệ Lam không biết phụ thân là ai, người ấy chưa từng nuôi ta được một ngày, nhưng nếu có cơ hội, ta vẫn muốn biết người là ai,” Vệ Lam nói:“Đây không phải là thiên tính phụ tử sao?”

La Duy bị lời nói của Vệ Lam làm cho xao động, hắn chỉ muốn biết phụ thân mình là ai, không hơn, chỉ muốn biết người kia là ai thôi, chỉ cần người ấy liếc mắt nhìn mình một cái cũng được.“Nói như vậy, ta không thể động vào Trữ Sơ Ảnh?” La Duy nhìn Vệ Lam nói:“Ta phải làm thế nào chứ?”

“Hay là công tử đem Trữ Sơ Ảnh giao cho Tử Chu,” Vệ Lam nói:“Để Tử Chu tự mình quyết định.”

“Bắt sống Trữ Sơ Ảnh?” La Duy nói:“Lạc Thính Triều cũng chưa có bản lĩnh này, vì một Trữ Sơ Ảnh mà bắt ta phải điều động quân đội sao?”

Trên giang hồ đồn Trữ Sơ Ảnh võ nghệ vô cùng kì diệu, Vệ Lam ngẫm lại. cũng hiểu rằng bắt sống Trữ Sơ Ảnh là chuyện không có khả năng.

“Nói đến Lạc Thính Triều,” La Duy nhớ tới Lạc Thính Triều, trong lòng cũng là sát niệm không thể khống chế,“Nếu bí dược của Long Huyền lấy được từ trong tay gã, người này cũng không thể sống thêm.”

“Công tử cẩn thận người này là được,” Vệ Lam chỉ có thể nói như vậy.

“Nhưng Lạc Thính Triều hẳn là sẽ không phản bội ta,” La Duy lại nói:“Ta cho gã thuốc độc, chẳng lẽ người này sẽ vì Long Huyền, mà tính mạng cũng không cần nữa?”

“Công tử cho Lạc Thính Triều uống thuốc khi nào?” Vệ Lam hỏi.

“Khi ta tới Kỳ Lân sơn trang, bằng không sao ta có thể yên tâm dùng gã?”

Vệ Lam nói:“Có thể nào gã đã tìm được thuốc giải hay không?”

“Không có khả năng,” La Duy nói:“Đó là thuốc trong cung, Long Huyền cũng không thể biết ta cho gã uống loại nào.”

Hai người nhất thời không nói thêm gì nữa, ngồi bên nhau nhìn đầy trời tinh đấu, trước mặt dường như là một bí ẩn không lời giải, bọn họ nghĩ đi nghĩ lại, nhưng nghĩ thế nào cũng không giải được câu đố này.

“Trở về đi,” Cuối cùng La Duy quyết định không nghĩ nữa, y kéo Vệ Lam đứng lên,“Chúng ta về thượng đô hỏi một chút là biết ngay, không cần ở đây phí đầu óc, nếu Lạc Thính Triều không thể để ta sử dụng, thì diệt trừ là được.”

“Ta đi dẫn ngựa lại đây,” Vệ Lam nói.

“Lam, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ta chỉ muốn bảo vệ mạng sống của ngươi,” La Duy đứng phía sau Vệ Lam khẽ nói.

“Ta không nghĩ gì khác,” Vệ Lam chạy đến trước cây cột tháo dây buộc ngựa, một bên nói với La Duy:“Công tử quên rồi à? Vệ Lam cũng là kẻ giết người vô số, sẽ không suy nghĩ về chuyện công tử giết người đâu.”

“Đúng vậy, xem ra chúng ta thật đúng là một đôi nhỉ,” La Duy cười rộ lên, đá mấy hòn đá dưới chân,“Bất quá mạng của Lam đối với ta mà nói, là một vật báu vô giá.”

“Công tử cũng vậy mà,” Vệ Lam dẫn ngựa tới, nhìn La Duy lên ngựa. Sau đó mới phi thân lên ngựa, hỏi La Duy:“Muốn ta tới chỗ Hồng thúc xem một chút không?”

“Không cần,” La Duy nói:“Loại chuyện này Hồng thúc ứng phó được. Lam…” La Duy chỉ vào thiên không,“Vân Quan không có cảnh trí gì, nhưng bầu trời đầy sao kia cũng không tệ lắm, có phải sáng hơn thượng đô rất nhiều hay không?”

Vệ Lam ngẩng đầu nhìn thiên không, hắn không có tình thơ ý hoạ, nghiêm túc nhìn rồi, mới nói với La Duy:“Không khác lắm, nơi này sao sáng hơn ở thượng đô sao?”

“Đi thôi,” La Duy bị sự thành thật của Vệ Lam làm bật cười, phong hoa tuyết nguyệt, trong mắt một người vô vị, chẳng hiểu tình thú gì như hắn, lại khiến y thích thú.

“Trên tay ngươi là cái gì vậy?” Vệ Lam lúc này mới thấy trong tay La Duy là một ống trúc xanh.

“Chỉ là một cây sáo trúc,” La Duy xoay xoay ống trúc trong tay.

“Lấy ở đâu thế?” Vệ Lam nhớ rằng La Duy từng nói y không thích âm luật.

“Vừa mới nhặt được ở tiệm trà,” La Duy đặt sáo trúc lên miệng định thổi.

Vệ Lam ngăn lại nói:“Không biết có bị bẩn hay không, ngươi cẩn thận.”

“Tài thổi sáo của ta cũng không tồi,” La Duy nghe Vệ Lam nói, lau lau ống trúc vào quần áo, một lần nữa đặt bên miệng, nói với Vệ Lam:“Ngươi nghe xem.”

“Có làm phiền người khác không?” Vệ Lam nhìn đường cái không người, lo lắng nói:“Mọi người ngủ hết rồi.”

“Nơi này là Vân Quan,” La Duy nói:“Ai quản ta cơ chứ?”

Vệ Lam không khuyên nữa, bởi chính hắn cũng có chút chờ mong. Nghe nói tài đánh đàn của La Duy rất tốt, sư phụ là nhất đại danh soái Cao Thừa Phong. Nhưng sau khi La Duy mất một ngón tay, đàn trong phòng cũng không hề động đến, Vệ Lam càng chưa từng nghe được tiếng đàn của La Duy, cũng không thấy La Duy chạm qua nhạc phổ. Hiện tại La Duy đột nhiên hứng trí, muốn thổi sáo cho hắn nghe, Vệ Lam không sợ La Duy thổi không hay, chỉ sợ bản thân nghe không hiểu.

La Duy nhẹ nhàng hít một hơi, thổi lên khúc sáo trong tay.

Vệ Lam đi bên cạnh La Duy, lẳng lặng nghe.

Tiếng sáo du dương vang vọng, âm điệu rất đơn giản, hệt như những khúc dân ca thôn dã mục đồng thổi khi chăn bò. Tiếng sáo khoan khoái sáng ngời, đi trên con đường ở Vân Quan không một bóng người, hòa với tiếng vó ngựa thanh thúy, tiếng sáo kia tựa hồ mang theo một loại ma lực, đưa Vệ Lam về giữa non xanh nước biếc, tâm trạng bị thế sự quấn quanh, lúc này cũng có thể thả lỏng trong tiếng sáo.

“Êm tai chứ?” La Duy thổi xong một khúc, hỏi Vệ Lam.

“Êm tai, nhưng ta lại không nghe ra nó là bài gì,” Vệ Lam ngượng ngùng nói.

“Ta tùy tiện thổi, không nghe ra bài gì cũng đúng mà,” La Duy thúc dây cương bạch mã, đi tới phía trước Vệ Lam, nói:“Ta cũng không phải nhạc sĩ, Lam nghe vui vẻ là được,” La Duy nói rồi thay đổi làn điệu, lại thổi sáo.

Làn điệu Vệ Lam vừa nghe đã nhận ra, đây là khúc mọi người hay thổi khi tân nương cưới gả. Vệ Lam nở nụ cười, vừa định giễu cợt La Duy hai câu, rằng nghĩ như thế nào lại thổi điệu này, thì tiếng sáo đột nhiên dừng lại. Vệ Lam nhìn về phía trước, liền thấy Long Huyền một mình một ngựa đứng trước mặt bọn họ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio