“Sao ngươi lại ở chỗ này?” La Duy hỏi Long Huyền, theo bản năng muốn đem Vệ Lam bảo hộ phía sau, nhưng chưa kịp đưa tay ra, Vệ Lam đã chắn trước mặt y.
“Tiếng sáo không tồi,” Long Huyền nói.
Theo ánh trăng, La Duy nhìn thấy nét cười trên khuôn mặt Long Huyền,“Không dám nhận,” La Duy lại không có tâm tình cùng Long Huyền giả vờ cười nói:“Ta tùy tiện thổi cho Vệ Lam nghe thôi. Lúc này đêm đã khuya, điện hạ sao vẫn còn ở trên đường?”
“Ngươi cũng đang ở trên đường đấy thôi?” Long Huyền nói:“Còn có tâm tình thổi sáo nữa chứ.”
“Không còn sớm nữa,” La Duy nói:“Điện hạ sớm đi trở về nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn trở về rồi.”
“Vân Quan không phải là dạ bất bế hộ, lộ bất thập di () như đại ca ngươi nói,” Long Huyền thấy La Duy muốn đi, liền nói:“Một thị vệ của ta không thấy bóng dáng, ngươi có biết chuyện này không?”
()Đêm không đóng cửa, không có ai nhặt của rơi trên đường. Ý nói: xã hội ổn định, thiên hạ thái bình
“Quan binh tuần phố gác đêm trong thành rất nhiều,” La Duy nói:“Ta đi suốt dọc đường, chẳng thấy ai khả nghi cả. Thị vệ của điện hạ bị người hại, hay là tự mình chạy mất, điện hạ phải điều tra cho thật kỹ mới được. Tội danh bất lợi như vậy, điện hạ tốt nhất đừng tùy tiện đặt lên đầu đại ca ta.”
Long Huyền tránh sang bên cạnh nhường đường.
“Hạ thần cáo từ,” La Duy chắp tay thi lễ, rồi thúc ngựa chạy vụt qua Long Huyền, y cố ý ngăn cách Vệ Lam khỏi Long Huyền, không cho hai người có cơ hội nói chuyện.
Long Huyền nhìn La Duy cùng Vệ Lam đi xa, lại nhìn thấy trên mặt đất, là sáo trúc La Duy vừa cầm trong tay, đã bị y ném bên đường. Long Huyền xuống ngựa, xoay người nhặt lấy cây sáo trúc này.
“Điện hạ,” Thị vệ chạy tới phía sau Long Huyền, xuống ngựa quỳ gọi Long Huyền một tiếng.
“Tìm được người không?” Long Huyền hỏi.
“Hồi bẩm điện hạ, thuộc hạ đã lục tung trạch viện ấy lên, nhưng không tìm được người.”
“Thế à.”
Thị vệ nói:“Thuộc hạ phát hiện một gian ngục thất, có vết máu rất mới, nhưng không tìm được phạm nhân.”
“Vậy chủ nhân trạch viện giải thích như thế nào?”
“Nói là hạ nhân trong phủ phạm lỗi, vừa trừng trị xong.”
“Nhìn thấy hạ nhân chịu thụ hình kia chứ?”
“Thấy, đúng là có một hạ nhân, khi thuộc hạ đi vào xem, thì đang có đại phu trị thương cho người này.”
“Biết rồi,” Long Huyền nói:“Trở về đi, không cần quan sát trạch viện này nữa.”
“Vâng,” Thị vệ đứng dậy, hỏi Long Huyền:“Thuộc hạ có cần hộ tống điện hạ trở về?”
“Võ nghệ của ngươi cao hơn ta à?”
“Thuộc hạ cáo lui,” Thị vệ nhanh chóng rời đi, cứ thế này, hắn sợ người đêm nay thụ hình sẽ là mình mất.
Long Huyền ngắm nhìn sáo trúc trong tay,“Tiếng sáo thật sự êm tai,” Long Huyền nhìn cây sáo lẩm bẩm:“Chỉ là nếu không phải thổi cho ảnh vệ kia nghe, thì thật tốt biết bao.” Hắn đêm nay vốn đã muốn ngủ, nhưng bị Phúc Vận náo loạn một hồi, chẳng còn buồn ngủ nữa, tùy tiện đi ra ngoài một chút, không ngờ xa xa nghe được tiếng sáo trúc véo von, Long Huyền theo tiếng sáo tìm đến, thấy La Duy thổi sáo cho Vệ Lam nghe. Trăng lạnh như nước, hai người đều đầy mặt tươi cười, vô ưu vô lự. Cảnh này thật nhức mắt, ngay cả tiếng sáo du dương nhẹ nhàng kia, Long Huyền nghe vào cũng đều đổi vị.
Long Huyền lên ngựa về tạm quan trạch, ném về phía sau một cây sáo trúc đã gãy thành hai đoạn.
Bình minh ngày hôm sau, La Khải hỏi đến La Duy.
“Lam nói…” Diệp Tú một bên hầu hạ La Khải mặc quần áo, một bên nói:“Tiểu thúc hôm nay muốn ngủ thêm một lát.”
“Vậy điểm tâm nó cũng không ăn?” La Khải hỏi.
Diệp Tú đáp:“Lam sẽ hầu hạ nó ăn, mấy chuyện này không khiến đại ca như chàng bận tâm.”
La Khải lúc này chợt nhớ tới điều gì đó, nói với Diệp Tú:“Tiểu Duy đối xử với Lam khác hẳn với người thường.”
“Lam là người hầu cận, không phải đã rất khác người thường sao?” Diệp Tú giúp La Khải cài cúc áo,“Thiếp đã sớm nói Lam là người ổn trọng, có hắn ở cạnh tiểu thúc, mới có thể yên tâm.”
“Ta với nàng nói chuyện chẳng hiểu nhau gì cả,” La Khải than vãn.
Bà vú ôm tiểu nhi tử của hai người đến.
“Bảo bảo tỉnh rồi,” Diệp Tú mặc kệ La Khải, đón lấy tiểu nhi tử từ trong tay bà vú.
“Sao nó lại khóc vậy?” La Khải nghe con khóc, vội hỏi bà vú, tạm thời gác nghi vấn về mối quan hệ của La Duy cùng Vệ Lam sang một bên.
La Duy ngủ đến tận khi trời tối, sau khi rời giường rửa mặt chải đầu, liền đến gặp La Khải. Vào nhà trước tiên phải trêu đùa đứa cháu nhỏ đang nằm trên giường, sau đó mới hỏi La Khải:“Đại ca, tiểu chất nhi của đệ tên gì vậy?”
“Cha đặt rồi,” La Khải nói:“Ta không phải đã nói với ngươi sao?”
La Duy thật sự không nhớ rằng La Khải đã kể chuyện này với y,“Đệ không biết mà, cha đặt tên cho nó là gì thế?”
“Ta chưa nói?” La Khải hỏi Diệp Tú.
“Chuyện huynh đệ hai người, thiếp nào biết?” Diệp Tú ném cho hai người một cái nhìn xem thường.
“Cứ cho là đệ không nhớ kỹ đi,” La Duy nói:“Vậy cha đặt cho bảo bảo tên gì ạ?”
“Cha nói chúng ta ở Ô Sương thành khi nó bước vào nhân thế,” La Khải nói:“Cho nên cha cho nó một chữ ‘Sương’.” (sương tuyết)
“La Sương?” La Duy đọc lại cái tên này một lần.
“Ngươi thấy tên này như thế nào?” La Khải hỏi La Duy.
Phàm là cái gì liên quan đến tuyết, La Duy đều không thích, vì thế y hỏi lại La Khải:“Đại ca thích tên này?”
“Không tồi mà,” La Khải nói:“Cha vui là được, cái tên là để người khác gọi, ta không chú ý nhiều như vậy.”
“La Sương có vẻ hơi giống nữ hài tử,” Diệp Tú nói:“Tên này nữ oa tử cũng có thể dùng.”
“Phải không?” La Khải hỏi La Duy.
La Duy nói:“Ô Sương thành, kêu La Ô, thôi thà gọi La Sương còn hơn,” Y véo khuôn mặt phúng phính của tiểu tử, hỏi nó:“Sương nhi, ngươi nói có phải hay không?”
“Vậy gọi là La Sương,” La Khải nói:“Cha đã đặt tên rồi, chúng ta nói nhiều cũng vô dụng, La Sương thì La Sương.”
“Đại ca, sáng mai đệ sẽ đi,” La Duy quay về phía Tiểu La sương làm mặt quỷ, thấy La Sương cười, mới ngẩng đầu nhìn La Khải nói.
“Về thượng đô?” La Khải hỏi, ngay cả Diệp Tú cũng ngừng kim thêu, nhìn về phía La Duy.
“Vâng, chỗ đại ca đệ ở không quen, rất lạnh,” La Duy tìm cớ.
Vợ chồng La Khải nhìn La Duy, bọn họ đã mặc quần áo mùa xuân rồi, nhưng La Duy vẫn mặc quần áo mùa đông.“Vì thế sao?” La Khải nói:“Không phải về thượng đô vì chuyện gì khác chứ?”
“Thượng đô có rất nhiều chuyện, tam điện hạ muốn lập thê, rồi hôn sự của Tử Chu với Phó Vi cũng nên tính đến…” La Duy nói.
“Đại cữu phụ thật sự có thể nhận Tử Chu làm con rể?” La Khải hỏi. Trữ Phi không nói đến việc này, nhưng thân binh của Trữ Phi đã nói qua chuyện này với La Khải.
La Duy cười mà không đáp, đại lão gia Phó gia có bản lĩnh gì để ngăn chuyện y muốn làm? Là tại Phó Vi nhìn trúng Trữ Phi, La Duy tuyệt không thấy đây là việc khó.
“Vậy đi,” La Khải muốn giữ La Duy, nhưng cũng biết Vân Quan khí hậu rét lạnh, La Duy ở đây cũng không hay, không dám giữ La Duy thêm nữa:“Hôm nay ca mở tiệc rượu tiễn ngươi, chúng ta ăn một bữa thật ngon.”
“Được ạ,” La Duy cười nói:“Đại ca cũng nên mau chóng sắp xếp thỏa đáng chuyện ở đây, rồi đưa đại tẩu với Sương nhi về thượng đô gặp cha mẹ.”
Long Huyền sau khi biết tin La Duy ngày mai về thượng đô, chỉ phân phó Phúc Vận đi thu dọn hành lý.
“Đây là chuyện gì?” Phúc Vận oán giận nói:“ Tam công tử nói một câu muốn đi, điện hạ liền phải đi theo, y không biết thương lượng với điện hạ một chút sao?”
Long Huyền phất tay để Phúc Vận đi, La Duy vội vã về thượng đô, hắn cũng vội vã về thượng đô chứ, bọn họ đều còn có rất nhiều việc phải làm. Chuyện Ô Sương thành, với đất nước mà nói, là một đại sự, nhưng với hắn và La Duy mà nói, việc này giống như một trang sách đã từng đọc qua, qua đi rồi, sẽ không nhìn lại nữa.
Lúc này, La Duy ngồi cùng đại ca La Khải, ăn những món ăn Diệp Tú tự tay làm. Long Huyền dựa vào cửa sổ nhắm mắt lắng nghe vài nhạc thủ hợp tấu đánh đàn trong viện, hồi tưởng lại tiếng sáo dưới trăng của La Duy. Hai người đều không biết sau khi trở lại thượng đô, sẽ sắp sửa phát sinh chuyện gì.