Khi Long Huyền nghị sự xong, bước ra từ điện Trường Minh, nhìn xuống bậc thềm, Long Tường vẫn quỳ ở đó.
Các đại thần đều bước qua Long Tường, chuyện này họ không xen vào được.
Long Huyền đứng phía trên hỏi Long Tường: “Ngươi định quỳ ở đây mãi à?”
Long Tường nói: “Thần đệ xin được ra chiến trường.”
Long Huyền vung ống tay áo, bước xuống thềm, không thèm liếc nhìn Long Tường một cái.
Long Tường không gọi Long Huyền lại, quỳ gối chỗ đó, lung vẫn thẳng tắp.
Long Huyền lên kiệu, chỉ nói: “Đến Y Cẩm viên.”
Kiệu mới đi được vài bước, đã thấy một tiểu thái giám ở điện Hưởng Niên quỳ gối bên đường: “Bệ hạ, Thái Hậu nương nương mời ngài đến điện Hưởng Niên một chuyến.”
Đội ngũ ngừng lại, không nghe thấy Long Huyền nói gì, liền tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu thái giám vẫn quỳ đến khi thánh giá Long Huyền đi xa, mới đứng lên chạy về điện Hưởng Niên báo tin.
Long Huyền dọc đường chẳng nói tiếng nào, vừa đến Y Cẩm viên đã thấy Ngụy thái y đang đứng trước cửa.
“Bệ hạ.” Ngụy đi y thấy Long Huyền đến, vội vàng chạy ra đón.
“Vết thương của y thế nào?” Long Huyền vừa bước xuống kiệu vừa hỏi.
“Chiều nay vương gia đã ngủ một giấc, giờ tỉnh rồi ạ.” Ngụy đi y đi theo sau Long Huyền: “Tinh thần thoạt nhìn có vẻ ổn, vết thương của vương gia phải dưỡng từ từ, trong chốc lát không thể khỏi ngay được, thứ cho thần vô năng.”
“Y còn ở thư phòng không?” Long Huyền hỏi.
“Vẫn nằm ở phòng ngủ ạ.” Ngụy đi y trả lời Long Huyền: “Hôm nay vương gia đến điện Trường Minh một chuyến nên hơi mệt.”
Long Huyền lùi một bước: “Y tự làm tự chịu!”
Long Huyền tàn nhẫn nói, thật sự thì chẳng có khí thế gì, nhưng Ngụy thái y vẫn cúi đầu thật thấp, dù sao cùng tại ông xúi La Duy đến điện Trường Minh, nếu để Long Huyền biết, có lẽ ông sẽ bị lột da mất.
Lúc này La Duy đang ngồi trên giường đọc sách, có vẻ khá thích thú.
“Vẫn chưa nằm xuống được à?” Long Huyền vào nhà, thấy La Duy vẫn nửa nằm nửa ngồi, liền hỏi: “Miệng vết thương vẫn đau?”
La Duy buông quyển sách trên tay, nhìn Long Huyền đi tới bên giường: “Ổn rồi, chỉ hơi đau thôi.”
Long Huyền ngồi xuống, nhìn khí sắc La Duy, đúng như Ngụy thái y nói, La Duy thoạt nhìn rất ổn: “Đã ăn gì chưa?” Long Huyền hỏi.
“Chưa.” La Duy nói: “Ngươi thì sao? Dùng bữa tối chưa?”
Long Huyền lắc đầu.
“Ta không ra đại sảnh ăn với ngươi được.” La Duy nói: “Ngươi dùng bữa ở đây được không?”
“Ăn ở đây đi.” Long Huyền nói: “Ta không quan trọng mấy cái đó.”
La Duy quay đầu lệnh cho Triệu Phúc: “Bệ hạ dùng bữa ở đây.”
Triệu Phúc vội lui ra ngoài chuẩn bị đồ ăn.
“Long Tường… ý ta là Dụ vương sao rồi?” Triệu Phúc ra ngoài rồi, La Duy liền hỏi Long Huyền: “Hồi phủ rồi chứ?”
“Vẫn đang quỳ ở điện Trường Minh.” Long Huyền đáp: “Ngươi không thể tha cho nó một lần hay sao? Ngươi biết rõ nó mà, ai nói cái gì nó cũng tưởng thật.”
“Nói thế tức là lỗi của ta?”
“Ta chưa nói là lỗi của ngươi, nhưng sao ngươi cứ gặp là công kích nó thế?”
“Là hắn móc mỉa ta trước.” La Duy nói: “Ngươi bảo ta tha cho hắn, nhưng hắn có lần nào tha cho ta không?”
La Duy đụng độ Long Tường, Long Huyền cứ nghĩ đến lại phiền lòng: “Tính nó trẻ con, ngươi mặc kệ nó thì có sao đâu?” Hắn nói.
“Huynh đệ ruột thịt có khác.” La Duy lạnh lùng: “Ta còn tưởng có người đến để dằn mặt ta đấy chứ.”
“Được rồi.” Long Huyền thấy cứ nói nữa sẽ lại làm ầm ĩ, đành hòa giải: “Kệ nó quỳ đi, quỳ không nổi nó sẽ tự về, chúng ta ăn cơm.”
Triệu Phúc, Phúc Lai và vài người mang bàn nhỏ đến.
Long Huyền thấy có hai đĩa thịt trên bàn, vui vẻ ra mặt.
“Ta bảo họ làm đấy.” La Duy nói: “Vì ngươi bảo tối đến ăn mà, ăn đi.”
“Các ngươi lui ra.” Long Huyền nói với Triệu Phúc và Phúc Lai, hắn và La Duy cùng dùng cơm là được, không muốn người ngoài ở trong này.
La Duy vươn tay định lấy cháo ở phía bên kia bàn.
“Ta lấy cho.” Long Huyền giành bưng bát lên trước.
“Ta không bị cụt tay.” La Duy nói: “Không cần ngươi như vậy, ngươi ăn mau đi, thật ra ta cũng không đói.”
“Ăn nào.” Long Huyền lại cố ý đút cháo.
La Duy bất đắc dĩ ăn miếng cháo từ tay Long Huyền.
Long Huyền liên tục đút cho La Duy mấy thìa, động tác thuần thục, dường như đã rất quen với việc này.
“Ngươi…” La Duy không khỏi ngạc nhiên: “Ngươi biết hầu hạ người khác cơ à?”
Long Huyền nói: “Khi đó phụ hoàng bệnh nặng, thuốc của người đều là ta…”
Long Huyền nhắc đến Hưng Võ đế, hai người đều trầm mặc, đây chính là khoảng cách giữa hai người họ. La Duy cảm thấy vĩnh viễn cũng chẳng thể lấp đầy, còn Long Huyền cũng chẳng biết sẽ phải mất bao nhiêu thời gian và tâm ý mới có thể xóa nhòa nó nữa.
“Ta ăn không vào.” Trầm mặc một hồi, La Duy mới nói với Long Huyền: “Ngươi ăn nhanh lên, đồ ăn nguội hết rồi.”
“No rồi?” Long Huyền nhìn bát cháo vẫn còn nửa già trong tay: “Ăn thêm một chút đi.”
La Duy cầm cái bánh gạo nếp trong tay, cắn một miếng: “Ngươi nghĩ là hàng ngày ta chỉ ăn cháo thôi à? Ăn thế không chết đói mới là lạ đấy. Ăn nhanh lên, không phải ngươi tưởng ta sẽ đút cho ngươi đấy chứ?”
Hiếm khi thấy La Duy nói đùa với mình, Long Huyền ăn bữa cơm này vô cùng thư thái.
La Duy chậm rãi ăn hết cái bánh, cuối cùng Long Huyền còn đút cho y mấy ngụm canh.
“Sau này ngươi cứ chịu ăn như thế, ta cũng yên tâm.” Long Huyền vui vẻ nói.
“Người đâu.” La Duy không phản ứng lại, quay ra phía ngoài gọi.
Triệu Phúc và Phúc Lai tiến vào, một người dọn bàn ăn, một người dâng trà, rồi hai đại thái giám đều lui xuống.
“Ta nghĩ ngươi nên để Dụ vương đi Nam Chiếu đi.” La Duy nhìn Long Huyền uống hết chén trà mới nói: “Chiều lòng hắn một lần không được hay sao?”
Long Huyền sửng sốt giật mình: “Để nó đi? Ngươi không sợ nó làm vướng chân La Tắc à?”
“Tư Mã Thanh Sa đã bị chúng ta lừa một lần.” La Duy nói: “Ngươi muốn khiến hắn tin rằng chúng ta muốn giúp Khải Triết vương lên ngôi, không tốn chút tâm tư sao được?”
Long Huyền nói: “Nói rõ hơn đi?”
“Cách hay nhất để Tư Mã Thanh Sa tin là ngươi phải thân chinh, nhưng điều đó không có khả năng, vì thế hãy để Dụ vương – đệ đệ ruột của ngươi ra mặt, cũng sẽ khiến Tư Mã Thanh Sa tin rằng, tình thế buộc chúng ta phải để ý đến ngôi vua Nam Chiếu.”
Long Huyền nói: “Tường chưa từng đánh giặc, ngươi bảo ta sao có thể yên tâm để nó đi đây?”
“Cứ để hắn ở trong quân.” La Duy nói: “Nhị ca ta ắt có thể bảo vệ hắn chu toàn. Lại nói Nam Chiếu chỉ là cái cớ dụ Tư Mã Thanh Sa xuất binh, đại chiến căn bản không đánh ở Nam Chiếu, ngươi còn lo lắng cái gì?”
“Tường có thể phục La Tắc không?”
“Ngươi cho nhị ca một tín vật, để Dụ vương không thể không nghe lệnh là được.” La Duy nói: “Nhị ca ta tính tình cương liệt, Dụ vương vào trong quân của huynh ấy, ta nghĩ nhị ca sẽ không để hắn làm bừa đâu.”
“Ngươi đang nói về nhị ca ngươi mà.” Long Huyền phản bác.
La Duy vừa nghe Long Huyền nói vậy, lập tức biến sắc: “Nếu ngươi thấy nhị ca ta không được thì phái Thường Lăng đi đi!”