Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 411: đừng làm loạn triều chính

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm nay Long Huyền ở lại chỗ La Duy đến tận canh ba, Long Tường cùng quỳ ở dưới bậc thềm điện Trường Minh đến canh ba, mãi đến khi Long Huyền ban chiếu thư cho hắn ra chiến trường Nam Chiếu, Long Tường đã không thể tự đứng dậy nổi.

Long Huyền đi rồi, cả đêm ấy La Duy không cách nào yên giấc, một mình nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, nhìn bóng đêm dần biến thành nắng sớm ngoài cửa sổ.

Đến giữa trưa, La Duy nhận được tin Long Huyền tuyên bố phát binh đến Nam Chiếu.

“Lại chiến tranh.” Ngụy thái y lảm nhảm, nhắc đi nhắc lại một câu.

La Duy cũng không đuổi Ngụy thái y đi, có người lải nhải bên cạnh vẫn hơn là ở trong phòng một mình, ít nhất y sẽ không nghĩ lung tung.

Triệu Phúc mang đồ ăn tới, trên bàn nhỏ, vị trí gần La Duy nhất, đặt một đĩa bánh gạo nếp.

“Sao lại có món này nữa?” La Duy hỏi.

Triệu Phúc định nói với La Duy, rằng hôm qua trước khi đi, Long Huyền đã dặn thế. Đúng lúc này Tạ Ngữ lại đến Y Cẩm viên, Triệu Phúc không nói nữa.

Tạ Ngữ vào nhà, La Duy dặn Triệu Phúc mang thêm bát đũa đến, y muốn giữ Tạ Ngữ lại dùng cơm trưa.

“Lại chiến tranh rồi.” Tạ Ngữ ngồi xuống chỗ đối diện La Duy, cũng nói một câu như vậy.

“Sao thế?” La Duy bật cười: “Sao đến cả huynh cũng nói mấy lời này? Không phải trận này nên đánh từ sớm hay sao?”

Tạ Ngữ lắc đầu: “Ta là quan văn, không lo được chuyện chiến tranh, chỉ là ngẫm lại số ngân lượng phải chi ra, cảm thấy số lượng quá lớn, khiến ta có chút đau lòng.”

“Tiền không đủ sao?”

“Hiện tại xem như đủ, nhưng ai biết sau này có xảy ra biến cố hay không?” Tạ Ngữ nói.

“Xe đến trước núi ắt có đường.” La Duy gắp thức ăn cho Tạ Ngữ: “Huynh có lo lắng nữa cũng vô dụng thôi.”

“Vậy còn ngươi?” Tạ Ngữ hỏi.

“Đệ?” La Duy nói: “Đệ làm sao?”

“Bệ hạ nói với ta hắn muốn thân chinh, vậy còn ngươi?” Tạ Ngữ nói: “Ở lại chỗ này, hay là cũng đi theo.”

La Duy mím môi cười: “Nếu đệ không bị thương thì chắc chắn phải đi theo rồi, sao hắn có thể yên tam để đệ ở thượng đô cơ chứ? Chẳng qua…” La Duy chỉ chỉ sườn phải mình: “Đệ bị thương chỗ này, đến tận khi hắn xuất chinh cũng khó mà khỏi được.”

Tạ Ngữ nhìn chằm chằm vào sườn phải La Duy: “Chuyện ngươi bị thương, ta cũng không hỏi ngươi nhiều, nhưng Vân Khởi này, mặc kệ ngươi thích nghe hay không ta vẫn phải nói, ở thượng đô này không ít kẻ muốn lấy mạng ngươi, bệ hạ kỳ thật đang che chở cho ngươi đấy. Vân Khởi, bệ hạ đi rồi, ngươi làm sao tự bảo vệ cho được?”

“Đệ nghĩ đến rồi chứ.” La Duy nhìn bàn cơm nhỏ, cuối cùng vẫn cầm một cái bánh gạo nếp lên: “Huynh đừng lo lắng cho đệ, đệ không dễ dàng bị người ta hại thế đâu.”

“Dụ vương thì sao?” Tạ Ngữ nói: “Ngươi nghĩ sao mà để hắn đi Nam Chiếu?”

La Duy nhìn Tạ Ngữ, hắn không có vẻ gì là đang trách cứ cả, có vậy La Duy mới nói: “Đệ không muốn hại hắn, đệ chỉ cảm thấy hắn ở thượng đô sẽ cản trở việc của đệ thôi.”

Ngón tay Tạ Ngữ chấm nước, viết lên bàn hai chữ Thường Lăng, khẽ hỏi: “Ngươi muốn đối phó hắn?”

“Huynh nhận ra à?” La Duy cười.

“Ta chỉ đoán từ tâm tư ngươi thôi.” Tạ Ngữ nói: “Dụ vương và Thường gia quan hệ không tồi, đối với hoàng hậu nương nương cũng vẫn kính trọng, nếu ngươi động đến Thường thị, tất nhiên Dụ vương sẽ cản trở việc của ngươi.”

“Huynh nói xem, liệu bệ hạ có nghĩ như thế không?” La Duy hỏi Tạ Ngữ.

“Ngươi và Dụ vương quan hệ vẫn không tốt.” Tạ Ngữ nói: “Nếu bệ hạ nghĩ vậy, sẽ không để Dụ vương đi Nam Chiếu đâu.”

“Hắn đã nghĩ đến rồi, hẳn cũng đã cho rằng đệ không có cách nào tóm được Thường Lăng.” La Duy cười lạnh: “Không quan trọng, huynh đừng xen vào chuyện của đệ, cứ làm chức thừa tướng của huynh cho tốt đi.”

“Ta trở thành thừa tướng lúc nào?” Tạ Ngữ bật cười: “Ngươi phong cho hả?”

“Hiện tại tả hữu nhị tướng chỉ là vật trang trí.” La Duy nói: “Huynh chỉ chưa có cái danh thừa tướng mà thôi.”

“Vân Khởi.” Tạ Ngữ nhìn La Duy: “Nếu ngươi hiểu tình cảnh của ta, vậy ta có chuyện cần nói thẳng với ngươi.”

“Nói đi ạ.”

“Ngươi muốn đối phó Thường Lăng thì có thể, ta cũng hận hắn từng hại Thế Nghi đại ca một lần.” Tạ Ngữ nói: “Nhưng mà, ngươi không thể vì báo thù mà rối loạn triều chính.”

“Yên tâm đi.” La Duy nhìn Tạ Ngữ cười nói: “Cha đệ còn sống mà, đệ sẽ không để người tức chết đâu.”

Tạ Ngữ cúi đầu ăn cơm, có câu cam đoan của La Duy, hắn mới có thể nuốt trôi cơm, hơn nữa còn có tâm tình nói với La Duy một câu: “Đồ ăn chỗ ngươi hình như hơi nhạt?”

La Duy ăn một miếng thức ăn Tạ Ngữ chê nhạt: “Không nhạt mà.”

Tạ Ngữ chỉ đồ ăn trên bàn, nói với La Duy: “Không phải nhạt, Vân Khởi, giờ ta mới biết ngươi không ăn muối đấy.”

“Muốn ăn thì ăn, không ăn thì đổ.” La Duy cảm thấy Tạ Ngữ đang khủng hoảng.

“Cái này ngon không?” Tạ Ngữ chỉ vào cái bánh gạo nếp trong tay La Duy.

“Tàm tạm ạ.” La Duy nói.

Cuối cùng, Tạ Ngữ chẳng ăn thức ăn gì, chỉ chăm chăm vào đĩa bánh gạo nếp.

“Bây giờ đệ không tiễn huynh được.” Ăn cơm xong, La Duy không giữ Tạ Ngữ lại: “Triệu Phúc sẽ tiễn huynh ra ngoài.”

“Ta sẽ không đến nữa.” Tạ Ngữ nói, hắn không nhắc đến chuyện Long Huyền đặc biệt sai hắn đến.

La Duy nhìn Tạ Ngữ phất phất tay, y nghĩ Tạ Ngữ chỉ vì muốn dặn y đừng làm rối loạn triều chính, mới xin ý chỉ của Long Huyền để được đến Y Cẩm viên gặp y.

Đến khi Tạ Ngữ rời khỏi Y Cẩm viên, trở lại điện Trường Minh, đã nghe chuyện Long Huyền gọi Thường Lăng vào kinh diện thánh. Tạ Ngữ vừa được La Duy cam đoan, thoải mái được một chút, thì chuyện này lại như một tảng đá đè vào long hắn. Vì sao Long Huyền phải gọi Thường Lăng đang chinh chiến về kinh? Tạ Ngữ ngầm cảm thấy, hình như Long Huyền có ý đề phòng La Duy.

La Duy cũng rất nhanh biết chuyện Long Huyền triệu Thường Lăng nhập kinh, chỉ “ừ” một tiếng với Triệu Phúc vừa báo tin cho mình. Y về thượng đô, Long Huyền có thể nào không phái người giám sát y? Xem ra kẻ ấy chính là Thường Lăng. La Duy nhếch môi cười lạnh, Thường Lăng đến thì tốt quá, y còn sợ long Huyền không còn cần đến Thường Lăng nữa kia.

Tối hôm nay, Long Huyền theo thường lệ đến dùng bữa với La Duy.

“Ta cho nhị ca ngươi một thanh Thượng Phương bảo kiếm, nếu trong quân có người không nghe theo hắn, mặc kệ là vương hầu hay là tiểu tốt, thì hắn đều được phép tiền trảm hậu tấu.” Long Huyền vừa đút cháo cho La Duy vừa nói: “Ta cũng nói qua với Tường rồi, nó cũng đồng ý đi theo La Tắc, chỉ làm một tướng lĩnh bình thường, sẽ không thể không nghe lời La Tắc.”

La Duy nói: “Tốt nhất hắn nên nói được làm được.”

“Nếu nó không làm được…” Long Huyền tiếp lời: “Ta nói với nó rồi, từ nay về sau, nó đừng mơ làm tướng quân gì nữa.”

“Uy hiếp vậy cũng không tệ lắm.” La Duy nhếch miệng cười: “Kẻ làm ca ca như ngươi ít ra vẫn biết hắn thiếu sót chỗ nào. Đúng rồi, khi nào thì ngươi tới Vân Quan?” La Duy hỏi Long Huyền: “Muốn ta đi cùng ngươi không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio