“Ngươi vẫn bị thương thì đi thế nào?” Long Huyền mang theo yêu thương nhìn La Duy: “La Duy, ta hy vọng khi ta trở về, thân thể ngươi đã trở nên khỏe mạnh.”
“Ừ.” La Duy nói: “Ta sẽ cố gắng.”
Long Huyền lúc này lại đợi đến tận nửa đêm canh ba, chờ La Duy rửa mặt chải đầu rồi nằm xuống, hắn mới rời đi.
Phòng ngủ chỉ còn lại một mình La Duy, khi ấy trên khuôn mặt y mới lộ ra vẻ thất vọng. Đêm nay Long Huyền đến kể với y những chuyện đã nghị sự trên triều, nhưng lại không nói chuyện triệu Thường Lăng vào kinh. Long Huyền… La Duy kéo lại vạt áo trước ngực, vĩnh viễn không thể tin tưởng hắn, tựa như hắn cũng không tin tưởng y thôi. Nói cái gì mà yêu, cái gì mà sóng vai thiên hạ, tất cả đều là nói dối. La Duy giữ miệng vết thương rồi xuống giường, ngồi bên cạnh cửa sổ.
Giữa đêm hè vắng lặng, ánh trăng như nước, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ve kêu, khiến màn đêm ấy thêm một chút tiếng vang, thiếu một phần thanh tĩnh. La Duy mặt không chút thay đổi ngồi cả đêm ngắm trăng ngoài cửa sổ, ngực luôn luôn phát đau, nhưng sự đau đớn nói cho y biết, rằng cả đời này y không có cơ hội mềm lòng.
Đêm ba ngày sau, Thường Lăng đến dưới thành thượng đô.
Tướng quân canh giữ thành đã có ý chỉ của Long Huyền, sau khi Thường Lăng gọi đã mở cửa để gã tiến vào kinh đô.
Thường Lăng vào thành, trực tiếp đến trước cửa cung, được Phúc Lai dẫn đường, cố ý không gây chú ý, đến điện Trường Minh gặp Long Huyền.
“Đi đường vất vả.” Long Huyền chờ Thường Lăng hành lễ rồi nói: “Hãy bình thân.”
Thường Lăng đứng dậy liền hỏi Long Huyền: “Không biết bệ hạ triệu thần vào cung có chuyện gì?”
“Ngồi xuống nói chuyện đi.” Long Huyền để Thường Lăng ngồi xuống.
Thường Lăng vội vã tạ ơn, chủ dám ngồi cứng đờ trên ghế chứ không dám tựa lung thoải mái.
“Trẫm sắp tới Vân Quan.” Long Huyền nói: “Trận này không biết khi nào sẽ đánh xong, cho nên trẫm không biết khi nào mới quay trở về.”
Thường Lăng vội hỏi: “Bệ hạ muốn thần tùy giá sao?”
Long Huyền đáp: “Ngươi cũng đi? Vậy kinh đô này làm thế nào được?”
“Thần ngu dốt.”
“Lần này La Khải làm tướng, ngươi có gan làm thuộc hạ của hắn nữa hay sao?” Long Huyền lại hỏi.
Thường Lăng im lặng, vốn đã không dám ngồi, bây giờ thì quỳ rạp trên mặt đất.
Long Huyền nhìn Thường Lăng hồi lâu, mới mở miệng nói: “Lần này, trẫm giao cho ngươi phòng ngự kinh đô.”
“Thần tuân chỉ.” Thường Lăng đáp lời.
“Còn nữa.” Long Huyền nói: “Lúc này Cẩm vương sẽ ở lại trong cung.”
Thường Lăng ngẩng đầu nhìn về phía Long Huyền, La Duy ở lại kinh đô thì liên quan gì đến gã?
“Ngươi cũng biết bản lĩnh của y rồi.” Long Huyền nói: “Trẫm không ở trong kinh, hai huynh trưởng y lại nắm binh quyền, ngươi phải giúp trẫm trông coi y thật kỹ.”
Thường Lăng cả kinh, nói như vậy, La Duy có thể sẽ làm phản?
“Hình như y có chút ngông cuồng.” Long Huyền nói: “Ngươi không cần xin ý chỉ, cứ tự hành động thôi.”
“Thần tuân chỉ.” Thường Lăng cúi đầu lĩnh chỉ, lại là một ý chỉ nóng bỏng tay, nếu gã làm gì bất lợi với La Duy, hai huynh đệ La gia chắc chắn sẽ lấy mạng gã. Nhưng hiện tại mạng gã lại nằm trong tay Long Huyền, nếu gã mặc kệ La Duy, thì chỉ có con đường chết.
“Ngươi phải hiểu, nếu La Duy đắc thế, thì y sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Long Huyền nói với Thường Lăng: “Ngươi có biết chuyện Long Nhất không?”
Thường Lăng trả lời: “Thần đã nghe nói, nhưng thần không ngờ Long Nhất lại là kẻ đại nghịch bất đạo.”
“Là La Duy muốn giết hắn.” Long Huyền nói: “Vì Vệ Lam.”
Thường Lăng không rõ tại sao La Duy giết Long Nhất vì Vệ Lam, nhưng gã hiểu ý Long Huyền, La Duy có thể giết Long Nhất vì Vệ Lam, thì cũng có thể giết gã vì La Khải.“Thần nhất định sẽ trông coi Cẩm vương gia chu đáo.” Thường Lăng nói: “Xin bệ hạ yên tâm.”
“Tốt lắm.” Long Huyền ném một chiếu thư trước mặt Thường Lăng: “Nếu Cẩm vương có hành động khác lạ, thì ngươi cứ bắt người.”
Thường Lăng cẩn thận cất chiếu thư, hỏi Long Huyền: “Không biết bệ hạ có cho Cẩm vương gia tiếp xúc với người khác không?”
“Y muốn gặp ai thì ngươi cứ mặc kệ.” Long Huyền nói: “Đừng cản y.”
Thường Lăng lại hỏi: “Bệ hạ, nếu muốn phòng Cẩm vương gia ngông cuồng, thì không cho y tiếp xúc với người thân chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao?”
“Không để y tiếp xúc với người khác, thì sẽ buộc y bí quá hóa liều.” Long Huyền nói: “La Duy tính tình kỳ thật rất ác liệt, khi y đã nóng ruột rồi thì sẽ chẳng nể nang ai cả. Ngươi nhớ kỹ, không có việc gì thì đừng chọc giận y.”
“Vâng.” Thường Lăng đáp. La Duy có thể tùy ý gặp mặt người ngoài, vậy làm sao gã biết La Duy có hành động khác thường hay không chứ? Gã phải đề phòng La Duy như thế nào đây? Chẳng lẽ phải đợi La Duy gây nên sóng gió, thì gã mới có thể ra tay? Đến thời điểm đó còn chống đỡ được không? Thường Lăng thầm oán hận Long Huyền, nhưng không dám nói ra khỏi miệng.
“Còn nữa.” Một lúc lâu sau, Long Huyền mới nói: “Ngươi chỉ được phép bắt giữ La Duy, nhưng không được làm y bị thương.”
“Thần tuân chỉ.”
“Nếu thực sự đến lúc đó, ngươi cũng phải đề phòng chuyện y tự làm mình bị thương.” Long Huyền lại nói.
“Thần tuân chỉ.”
“Nhốt Ngụy thái y cùng La Duy, áo cơm thuốc thang đều không thể thiếu, không thẩm tra, không làm gì khác, hết thảy cứ đợi trẫm về rồi nói tiếp.” Long Huyền lạnh giọng: “Ngươi đã nhớ kỹ chưa?”
“Thần ghi nhớ.” Thường Lăng dập đầu lĩnh chỉ.
“Ngươi…” Long Huyền nâng tay để Thường Lăng bình thân: “Ngày mai ngươi lại vào cung thăm hoàng hậu và đại điện hạ.”
“Thần cáo lui.” Thường Lăng từng bước rời khỏi điện Trường Minh.
“Quốc cữu gia.” Phúc Lai vẫn chờ ở ngoài điện, thấy Thường Lăng đi ra, nhỏ giọng nói với Thường Lăng: “Nô tài tiễn ngài ra khỏi cung.”
“Ừ.” Thường Lăng gật đầu, cho dù đã ra khỏi điện Trường Minh, đứng ở ngoài điện gió thổi vù vù, nhưng gã vẫn cảm thấy choáng váng.
“Quốc cữu gia, mời.” Phúc Lai đi phía trước soi đèn cho Thường Lăng.
Thường Lăng vừa đi vừa nghĩ, gã bắt La Duy, không thể đụng vào, không thể thẩm tra, hết thảy đều phải đợi đến khi Long Huyền trở về rồi nói, có nghĩa là, rất có khả năng sau khi Long Huyền về, La Duy sẽ bình an vô sự, đến lúc đó, gã nên làm cái gì bây giờ? Bình Chương đế Long Huyền lợi hại, năng lực của La Duy có kém Long Huyền bao nhiêu? Rõ ràng là mùa hạ, nhưng Thường Lăng lại cảm thấy lạnh như băng.
Long Huyền một mình ngồi trong điện Trường Minh, hắn đã dặn dò tất cả, nhưng lại âm thầm hoảng hốt. Mãi cho đến Phúc Lai tiễn Thường Lăng ra khỏi cung rồi trở về, Long Huyền vẫn ngẩn người ngồi sau ngự án.
“Bệ hạ, ngài đã muốn đi nghỉ chưa ạ?” Phúc Lai nhỏ giọng hỏi Long Huyền.
“Bãi giá.” Long Huyền lại đột nhiên nói: “Trẫm muốn đến Y Cẩm viên.”
“Nô tài tuân chỉ.” Phúc Lai không dám hỏi nhiều, liền vội vã ra ngoài chuẩn bị kiệu.
Bọn thị vệ canh giữ bên hồ Ngự Tâm thấy thánh giá của Long Huyền, đều sửng sốt một lát, rồi mới quỳ rạp xuống đất thỉnh an.
“Lên đảo.” Long Huyền ngồi trên kiệu nói, cách hồ nước, hắn nhìn về phía xa giữa hồ, dưới màn đêm, trên hòn đảo xanh biếc ấy mơ hồ có ánh đèn lóe ra.