Edit: Bông
Tập tục mùng Một Tết chính là ăn bánh trôi, biểu thị cho việc đại gia đình đoàn viên.
Mẹ Cao bưng bát tiến vào phòng thì thấy Cao Chí Bác ngồi ở trên giường, vẻ mặt vặn vẹo, sợ tới mức suýt ném luôn bát trên tay đi: "Bác Nhi, con làm sao vậy?"
Cao Chí Bác bị tiếng gọi của mẹ Cao kéo về hiện thực, nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ Cao, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nước mắt lưng tròng, ủy khuất nhìn chằm chằm mẹ Cao: "Mẹ....."
Mẹ Cao nhìn con trai, đôi mắt hồng hồng, miệng nhỏ méo xệch, đau lòng cực kỳ. Vội vàng đặt bát đũa xuống, ngồi cạnh mép giường hỏi: "Làm sao vậy Bác Nhi, có chuyện gì mà khóc?"
Cao Chí Bác hít hít mũi, chui vào lòng mẹ Cao, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Không có gì ạ."
Mẹ Cao thở dài nhẹ nhõm, vuốt đầu Cao Chí Bác, chợt nghĩ ra: "Bác Nhi gặp ác mộng à?"
Cao Chí Bác không biết nên trả lời thế nào, giấc mơ vừa rồi so với ác mộng còn đáng sợ hơn gấp vạn lần.
Mẹ Cao cho rằng Cao Chí Bác thẹn thùng, cười ha hả, nói: "Bác Nhi đừng sợ, trong mơ đều là giả."
"Nhưng con cảm thấy đó là sự thật."
Mẹ Cao cho rằng Cao Chí Bác sẽ không để ý tới mình, nhưng hắn lại trả lời, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì nữa, khô khốc hỏi: "Vì sao?"
"
Cao Chí Bác rũ mắt, thấp giọng nói: "Bởi vì đó là sự thật"
Mẹ Cao không biết nên khóc hay cười, lần đầu tiên cảm thấy con trai mình thì ra cũng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, cũng cố chấp không chịu nói lí.
"Vậy Bác Nhi kể cho mẹ nghe xem con mơ thấy gì nào?"
Cao Chí Bác nhìn chằm chằm tay mình, nhẹ giọng nói: "Không nhớ rõ."
"Không nhớ rõ thì quên đi. Bác Nhi nên ăn sáng rồi."
Mẹ Cao vỗ vỗ đầu Cao Chí Bác, thả con trai đứng xuống.
Cao Chí Bác ôm lấy mẹ không chịu buông tay.
"Mẹ, nếu như mình làm sai một việc gì đó rất quan trọng thì nên làm gì để được tha thứ?"
Mẹ Cao không hiểu Cao Chí Bác nói gì, phản ứng đầu tiên chính là thầm đoán xem con trai mình làm sai chuyện gì.
"Bác Nhi làm sai chuyện gì vậy?"
"Không thể nói cho mẹ biết."
"......Bác Nhi không nói, mẹ cũng không biết việc đó có thể tha thứ hay không."
Mẹ Cao đợi nửa ngày cũng không thấy Cao Chí Bác nói chuyện, càng thêm hiếu kì nhưng cũng chỉ đành bất đắc dĩ thở dài. Con trai mình tính tình rất quật cường, nếu nó đã không muốn nói thì dùng biện pháp gì cũng đừng hòng mở miệng. Đứa trẻ này, tính tình giống ai không biết! Nhưng con trai đã hỏi thì cô cũng không thể không trả lời. Trẻ con thì có thể phạm lỗi hì lớn chứ? Mẹ Cao nghĩ bụng, ngoài mặt tích cực động viên Cao Chí Bác:
"Chỉ cần Bác Nhi tích cực nhận sai, nghiêm túc sửa chữa, lấy công chuộc tội thì việc gì cũng có thể được tha thứ."
"Lấy công chuộc tội?"
"Đúng vậy, chỉ cần lấy công chuộc tội, Bác Nhi làm sai việc gì cũng có thể được tha thứ." Cho nên mau nói cho mẹ biết con làm sai cái gì vậy.
Mẹ Cao nóng lòng chờ con trai kể tội, nhưng Cao Chí Bác lại đứng dậy, mặc quần áo, đi rửa mặt chải đầu, sau đó ngồi ở trước giường bắt đầu ăn bánh trôi. Còn quay đầu nhìn cô, nghi hoặc hỏi: "Mẹ không ăn sao?"
Mẹ Cao hóa đá tại chỗ. Tích cực nhận sai, thẳng thắn sẽ được khoan hồng đâu?
Chúc các tình yêu / vui vẻ Ngày càng xinh đẹp, mạnh khỏe, sự nghiệp thành công và sớm tìm được một nửa của mình!