Edit: Bông
Mẹ Cao vẫn không vạch trần được sự sai lầm của Cao Chí Bác, ngồi suy nghĩ cả buổi sáng cũng không phát hiện ra con trai mình sai ở đâu. Không những vậy còn nhân lúc con trai thay quần áo, vén chăn lên nhìn xem có phải nhóc con tè dầm hay không nhưng lại thấy hoàn toàn sạch sẽ.
Cao Chí Bác vừa quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt băn khoăn của mẹ Cao, khóe miệng giật giậy, hắn đã là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi, chẳng nhẽ còn tè dầm được? Mẹ hẳn có phải đã quên là hắn từ khi biết nói đã không còn tè dầm nữa?
Mẹ Cao thấy Cao Chí Bác nhìn chằm chằm mình bằng vẻ mắt khó coi, xấu hổ cười hai tiếng.
"Mẹ đang giúp Bác Nhi gấp chăn." Nói xong liền bắt đầu gấp chăn thật, nhưng lời này nghe vẫn có vẻ miễn cưỡng.
Cao Chí Bác cũng lười phân cao thấp với mẹ Cao, mặc quần áo xong liền đi theo mẹ Cao xuống lầu.
Nhà bà ngoại mấy năm trước đã xây lại, bốn tầng một sảnh. Hơn nữa bác Lục xây nhà cũng ở cách đó không xa cho nên cho dù mọi người về ăn Tết rất đông thì vẫn đủ cho mỗi nhà một phòng.
Buổi sáng cả gia đình tụ tập lại cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất, Cao Chí Bác mặc áo bông mẹ Cao mới mua cho trước Tết, cả người tròn vo một cục làm mẹ Cao đứng bên cạnh cười không ngừng.
Cao Chí Bác mặc kệ Cao mụ mụ, chạy đến chỗ Lâm Hữu ngồi gọi một tiếng: "Anh"
Lâm Hữu vui vẻ ừ một tiếng, lôi kéo Cao Chí Bác ngồi bên cạnh mình.
"Lạnh không? Ngồi đây cho ấm."
Cao Chí Bác vâng một tiếng, vươn tay lại gần lò sưởi sưởi ấm.
Lâm Hữu nhìn Cao Chí Bác vài lần, muốn nói lại thôi.
Ngày hôm qua Lâm Mỹ Gia rõ ràng không đẩy Cao Chí Bác nhưng hắn lại vấp ngã, tuy rằng lúc ấy y cũng ích kỷ không nói ra, nhưng hiện tại vẫn rất muốn hỏi Cao Chí Bác tại sao lại làm như vậy.
"Anh có việc gì muốn hỏi à?"
Cao Chí Bác đương nhiên biết Lâm Hữu muốn hỏi cái gì nhưng bày ra vẻ mặt hồn nhiên hỏi.
Lâm Hữu nhìn Cao Chí Bác, cảm thấy đứa em này cười rộ lên thật đẹp, nghĩ thầm vẫn là đừng hỏi, có lẽ Lâm Mỹ Gia đánh y làm Cao Chí Bác hoảng sợ nên mới vấp ngã.
"Không có gì, hôm nay buổi sáng ăn bánh trôi chưa?"
"Ăn rồi ạ, anh ăn chưa?"
Lâm Hữu gật gật đầu.
Vài đứa trẻ chạy đến vây quanh hai người bọn họ, Cao Chí Bác lười quan tâm mấy đứa trẻ con vắt mũi chưa sạch, đời trước mấy đứa trẻ này cũng gây không ít chuyện cho hắn, đời này đừng mơ hắn đi giải quyết giúp.
Một đám trẻ con nói chuyện mấy chủ đề chẳng đâu vài đâu, Cao Chí Bác ngồi ngẩn người, nghĩ xem vợ hắn đang làm gì, mấy ngày không gặp, thật nhớ cậu.
"Mấy đứa đang nói cái gì vậy?" Lâm Mỹ Gia thấy một đám trẻ con tụ tập một chỗ thì cũng chạy đến góp vui.
Mấy đứa trẻ này hôm qua đều nhìn thấy cảnh Lâm Mỹ Gia bị cha đánh, hừ một tiếng khinh bỉ, không ai thèm trả lời
Lâm Mỹ Gia tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người bọn họ, trong mắt lộ rõ oán hận, chỉ muốn cào vào mặt bọn họ cho bõ ghét.
Lâm Hữu vẫn có chút sợ Lâm Mỹ Gia, cúi gằm mặt không dám ngước lên nhìn. Cao Chí Bác lười để ý, liếc nhìn ả một cái rồi cũng quay đi.
Lâm Mỹ Gia tức giận, mắt đỏ ửng.
Lâm Hữu kéo tay Cao Chí Bác, thấp giọng nói: "Hay chúng ta cho chị ấy chơi cùng đi."
Cao Chí Bác lười giải thích cho Lâm Hữu hiểu rằng chó sẽ không bỏ được tật ăn phân.
Lâm Hữu thấy Cao Chí Bác không phản đối, yếu ớt gọi Lâm Mỹ Gia: "Chị Mỹ Gia, có muốn chơi cùng bọn em không?"
Lâm Mỹ Gia vĩnh viễn không bỏ được tật bắt nạt kẻ yếu, nhìn Lâm Hữu đang cúi thấp đầu, lập tức vênh váo tự đắc, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường: "Ai muốn cùng mày chơi! Bẩn muốn chết!"
Lâm Hữu giật mình nhìn Lâm Mỹ Gia, không nói gì nữa nhưng tự nhủ thầm trong lòng: "Chị ấy thật đáng ghét, về sau không rủ chị ấy chơi cùng nữa."
Cao Chí Bác nhếch miệng cười, có một số người, có một số việc, không cho người ta tự mình nếm thử thì vĩnh viễn không biết vị ngọt hay đắng.