“Phi Dương__ Cậu, cậu… sao bất cứ lúc nào chỗ nào cậu cũng có thể phát tình vậy! Đại sắc lang!”
Mắng thì mắng, chỉ là khi mỹ nhân mắng mặt lại đỏ bừng, giọng mềm mại, ngữ điệu kéo dài… nghe thế nào cũng thấy càng lúc càng xấu hổ, hờn dỗi, hoàn toàn nghe không ra dấu hiệu tức giận, thế là lá gan Triển Phi Dương lập tức lớn lên, ôm bảo bối không buông tay, lật người cái đã lên giường.
“Bảo bối… tôi yêu cậu!”
Đây là câu mà trước kia Thẩm Lăng Vân cảm thấy nghe buồn nôn nhất… nhưng gần đây càng lúc càng không thể kháng cự.
Nam nhân nhíu mày đặt người yêu lên giường… ừ ừ, dấu hiệu tốt, cuộc sống vợ chồng, hễ làm tình là dựng lông, thì sao mà được! Hôm nay Lăng Vân hiếm khi dịu dàng, hắn nhất định phải biểu hiện tốt, để Lăng Vân biết được hắn ôm rất thoải mái, hiểu rõ hạnh phúc trong đó… Thẩm Lăng Vân vốn muốn đẩy ra, tên này hôm qua rõ ràng đã nói để y ở mặt trên, kết quả ‘mặt trên’ đó chỉ là cho y ngồi ở trên, mơ hồ bị lừa, cũng như lần đầu tiên của y, lúc đó y không hiểu gì, kết quả xâm nhập càng sâu, hại y lưng đau eo mỏi… tên lừa gạt này, đại sắc lang, vĩnh viễn ăn cũng không no, vĩnh viễn muốn đặt y trên giường, ‘tiểu sắc lang’ bên dưới lúc nào cũng dựng đứng hiên ngang, bất cứ lúc nào cũng nằm trong ‘trạng thái chiến đấu’… tiếp tục như thế, y thật ăn không tiêu!
Nhưng mỗi lần nhìn thấy tình yêu đầy trong mắt nam nhân, hai tay lại giống như bị thi ma pháp, mất đi sức lực… hôm qua, xảy ra chuyện như thế, khiến hiện tại y vẫn còn sợ hãi, không, không chỉ là hôm qua, từng chuyện gần đây, thâm tình của nam nhân giống như nước không nơi nào không vào, khi y không chú ý, đã lặng lẽ xâm nhập, càng lúc càng chiếm cứ trái tim y…
Mà lúc này, sợ hãi, bất an… càng khiến Thẩm Lăng Vân muốn ôm chặt đối phương, cảm giác an toàn đặc biệt này, không ai có thể thay thế.
“Phi Dương… ôm tôi…”
Cho cậu hung hăng ôm tôi một lần, để tôi cảm thấy sự tồn tại của cậu, cảm thấy cậu vĩnh viễn sẽ không biến mất khỏi tôi… sự ỷ lại nhiều năm trước thật ra đã khắc vào lòng, vào lúc này, hiện rõ trong lòng y.
“Lăng Vân… cậu thật tốt.”
Cậu là tốt nhất, vĩnh viễn là tốt nhất, vĩnh viễn là bảo bối tôi trân quý nhất!
Khách bình thường thời cổ đại không thể sánh với hoàng cung, trên cửa sổ gỗ không có rèm che, ánh bình minh rọi qua cửa sổ giấy, trở nên càng dịu hòa chiếu sáng cả căn phòng, rọi lên giường, rọi lên hai thân thể nam tính đang quấn chặt lấy nhau.
Hai thân thể hoàn mỹ, một cường tráng, một thon thả, nhưng lại không có chút cảm giác yếu đuối nào, đây là lần đầu tiên Thẩm Lăng Vân chủ động đáp lại, ôm chặt thắt lưng đối phương… cùng sự tiến nhập như máy đóng cọc của nam nhân, từng tiếng rên rỉ tràn đầy màu sắc vang vọng trong phòng…
Chân chính yêu nhau… sở dĩ được gọi là làm tình, là vì thân tâm cùng dung nhập vào trong cảm giác của đối phương, giờ khắc này… Thẩm Lăng Vân nhìn mày mắt như vì sao của nam nhân, dính những hạt mồ hôi… cũng không biết tại sao, dần dần hiểu rõ gì đó trong khoái cảm khó khắc chế, có lẽ mình đã bắt đầu học hồi đáp lại tình yêu sớm đã không thể tách rời này rồi.
Cả sáng quất quýt, kéo dài tới tận chiều, luyến tiếc không nỡ rời nhau, khiến người sau khi rời giường thần thanh khí sảng.
Thẩm Lăng Vân vận công điều chỉnh huyết mạch, tăng nhanh tốc độ huyết dịch, chỗ khó mở miệng không còn xưng trướng khó chịu… lần này đúng là ăn sạch sẽ trên mặt ý nghĩa, hoàn toàn đút no đại sắc lang, cho tới khi xuống giường, mặt mỹ nhân vẫn còn hồng hồng, đặc biệt yêu kiều.
Đối với Triển Phi Dương, Lăng Vân của hắn quả thật chính là một thể tổng hợp hoàn mỹ__ bình thường người khác cảm thấy có thể ra thính đường xuống nhà bếp là bầu bạn tốt, Lăng Vân của hắn đâu chỉ có chút xíu ưu điểm như thế? Lăng Vân của hắn, kiếm khách xuất sắc cầm kiếm, kiếm pháp sắc bén, anh khí bừng bừng. Ngồi trên đường chính là quan phụ mẫu trí tuệ, thông minh lại tràn đầy chính nghĩa, lối tư duy rõ ràng, chuyên làm chủ cho bách tính. Tuy lợi hại, nhưng bộ dáng đáng yêu xấu hổ trên giường, lại giống như một chú mèo con tràn đầy lực mê hoặc, khiến người ta vĩnh viễn không thể chán ghét, say đắm trong cõi ôn nhu quên lối về… Lăng Vân thiện lương, thuần khiết, Lăng Vân xinh đẹp, hương cơ thể trên người Lăng Vân… tóm lại, người tình trong mắt hóa Tây Thi, trong mắt Triển Phi Dương, Thẩm Lăng Vân chính là danh từ hoàn mỹ!
Thẩm Lăng Vân xuống giường, vừa muốn duỗi người một cái, hoạt động một chút, tránh cả ngày đều trải qua trong nhức eo, nhưng vừa ngẩng đầu lại đụng phải ánh mắt si mê của ai kia, cho dù hiện tại là thanh thiên bạch nhật, bọn họ chỉ đứng quy củ trong phòng, nhưng nhiệt độ của đôi mắt đó vẫn khiến y dao động, nhớ tới vừa rồi hai người quấn quýt, lập tức quay mặt đi__
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa sẽ sang chiều… bụng đói đến mức kêu inh ỏi rồi…”
Căn bản là sau trận vân vũ giao hoan, khó xử muốn dời đề tài, chút tâm tư này, Triển Phi Dương có thể không nhìn ra sao?
“Được rồi, tôi đã bảo hỏa kế chuẩn bị nước tắm, cậu tắm xong thì đi ăn cơm!”
Nam nhân sủng y, dỗ y như dỗ con nít.
Thẩm Lăng Vân không tính để yên, cố tình ‘hoạch họe’_
“Được đó! Cơm đúng không? Tôi muốn ăn gan ngỗng kiểu Pháp…”
Không phải là làm khó sao? Đây là cổ đại… lại thêm Triển Phi Dương là một kẻ mù làm bếp, cho dù bản thân có làm cũng không thể! Ở đâu ra có gan ngỗng kiểu Pháp cho y! Nam nhân co giật khóe môi, lấy lòng sáp tới, cọ cọ lên mặt mỹ nhân, trong chớp mắt lại trở về thời đại chó cỡ lớn_
“Bảo bối, đừng giỡn… aiz, không thì ngày mai tôi sẽ gọi danh trù nơi này làm tám món lớn cho cậu, được không? Vân nhi, có phải cậu muốn ăn cơm do vi phu làm cho không? Cơm bao hàm tình yêu tràn trề, người ngoài không thể làm được…”
Thẩm Lăng Vân mặt đen thui… tên này, thật là dát vàng lên mặt… thật ra thì, y chính là cố ý làm khó Phi Dương, còn về nguyên nhân__ Hừ! Mỗi ngày bảo hỏa kế đưa nước tắm mấy lần, có ngốc cũng đoán ra được bọn họ ở trong phòng làm gì! Y là Thẩm đại bổ đầu trong mắt bách tính, còn mặt mũi nào nữa? Còn có thể ra ngoài gặp người sao?! Mỗi lần hỏa kế tới đưa nước, y đều chôn mình trong chăn, hận không thể trực tiếp đào lỗ trên giường, còn tên này thì da mặt quá dày!
Không bao lâu, nước nóng được đưa lên, đại khái là hỏa kế đưa nước nóng nhiều rồi, lại thêm đại ô long đưa nhầm phấn tắm trước đó, còn được Triển Phi Dương lén thưởng tiền, cho nên rất quen thuộc, còn nói vài câu mới đi, không ngoài mấy câu lấy lòng, cái gì mà “Trời đất tạo nên”, “Các ngài thật vừa xứng đôi vừa ân ân ái ái”, “Nhất định có thể trăm năm hảo hợp”, dù sao Triển Phi Dương thích nghe, mỗi lần đều thưởng… Thẩm Lăng Vân tức giận trốn sau rèm, nghiến răng nghiến lợi__
Tên này, hận không thể khiến cả thế giới đều biết quan hệ của họ sao?! Y không muốn toàn thế giới đều biết y bị đại sắc lang nào đó áp phía dưới, mỗi lần đều bị làm đệm!
“Tôi nói này… có phải cậu rất muốn dán giấy lên mặt tôi, trên đó viết năm chữ lớn__ ‘đồ của Triển Phi Dương’ không!”
__ Đợi hỏa kế đi rồi, Thẩm Lăng Vân mới thò đầu ra khỏi rèm, thoải mái ngâm trong nước nóng nhiệt độ vừa phải, hưởng thụ nam nhân ma sát phục vụ từ dưới lên trên, từ ‘trong’ ra ngoài, quả nhiên vẫn nhịn không được bắt đầu báo oán.
Nam nhân sau lưng bật cười__
“Làm sao mà được chứ! Vân nhi đẹp như thế, dán cái thứ đó lên… không phải biến thành cương thi bị dán bùa sao? Cậu có thấy cương thi nào xinh đẹp không?”
Thẩm Lăng Vân không để ý tới hắn… chỉ biết nói không lại kẻ mặt dày!
Y bắt đầu ngâm, vừa thoải mái vừa nhàn nhã cân nhắc lát nữa đi đâu hưởng thụ bữa cơm! Cuộc sống nhàn nhã hiếm hoi, công việc này không khác gì làm cảnh sát trước kia, không có thời gian rảnh, bận tới bận lui, hiếm khi được một chút rảnh rỗi, nhất định phải hưởng thụ, nếu nói trên trấn thì, tửu lâu tốt nhất chính là Tụ Hiền lâu kế bên khách này, cũng chính là nơi cùng ăn cơm với Ngạo Thiên Di, Phụng Thiên Lam hồi trước, chẳng qua khoảng cách quá gần, vừa nghĩ tới hỏa kế của khách biết quan hệ của họ, cũng không biết có nói ra ngoài không… mặt y liền nóng lên, y không tiện ra ngoài nữa…
Nhắm mắt lại, để mặc tư duy trôi xa…
Nhưng nam nhân phía sau, đầu óc vẫn còn dừng lại trong cuộc đối thoại vừa rồi, Thẩm Lăng Vân ngâm thích ý, sau lưng đột nhiên lại nghe nam nhân dùng giọng rất nghiêm túc đáp lại vấn đề hồi nãy__
“Lăng Vân, tôi quả thật muốn, muốn dán ký hiệu của mình lên người cậu, khiến những tên khốn đánh chủ ý với cậu đều phải tránh thật xa! Cậu tốt như thế, để bọn họ nhìn một cái tôi cũng không nỡ… nhưng tôi cũng biết, cậu là Lăng Vân, không phải vật sở hữu của tôi, không phải bình hoa của tôi, cậu có giá trị quan của cậu, cậu có sự nghiệp và mộng tưởng của cậu… cho nên, tôi không thể có suy nghĩ ích kỷ đó nữa, kiếp trước, phương thức biểu đạt tình yêu của tôi đã sai, tổn thương cậu, tôi một đời hai đời đều cảm thấy hổ thẹn… hiện tại, ông trời cho tôi cơ hội thứ hai, tôi sẽ không để cậu vì tình cảm của tôi gánh lấy một chút ủy khuất nào nữa… tình yêu của tôi tồn tại vì hạnh phúc của cậu, nhưng tôi lo lắng, bận tâm cậu, đừng mãi nói cậu mạnh thế nào, cậu sẽ bảo vệ mình thế nào, cường thế của cậu không thể thay thế tâm ý của tôi… đặc biệt là sau chuyện hôm qua, tim tôi khẩn trương muốn nhảy ra, cho nên xin cho phép tôi ở cạnh cậu, được không? Chúng ta không tách ra nữa, được không?”
Một phen nói tận tâm phế, khiến thân thể đang thoải mái của Thẩm Lăng Vân không tự chủ cứng lại, chậm rãi quay người…
Không trả lời, chỉ ôm thật chặt, thân thể ướt nhẹp thấm ướt y sam nam nhân, nhưng hai người ai cũng không nói gì, chỉ ôm chặt lấy nhau.
__ Đây chính là câu trả lời tốt nhất.