Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

chương 96: hổ thẹn của thẩm lăng vân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ đáng tiếc, hẹn định vừa mới đưa ra, Triển Phi Dương vui vẻ chuẩn bị dẫn Lăng Vân đi ăn một bữa, phiền phức đã vọt tới__

Lạc Dực một thân thương tích, không mời mà tới!

Thật ra cho dù Lạc Dực không tới, Thẩm Lăng Vân cũng định đi tìm hắn… khi Thẩm Lăng Vân vừa mới trọng sinh, trước khi rời khỏi Phụng Túc sơn trang, không phải từng nghe được chủ nhân cũ của thân thể này là diệu thủ thần y đệ nhất giang hồ sao? Tuy y chưa từng thử qua, nhưng hiện tại Lạc Dực bị thương, hơn nữa nguyên nhân bị thương hơn một nửa là vì bảo vệ mình lúc đó đã mất đi sức phòng ngự… cho nên y cũng nên đáp lại một chút, ít nhất nên lợi dụng dược liệu hiện có trong tiệm thuốc, cố trị liệu cho Lạc Dực!

Nhưng Lạc Dực vốn ở phòng kế bên, tối qua bị thương lại không trở về… Thẩm Lăng Vân có lòng đi tìm, nhưng Phi Dương mới vừa ghen tỵ xong, cho nên nhịn không nói… nghĩ nếu Lạc Dực không có nguy hiểm tính mạng, không phải vô cùng cấp bách, vậy chờ khi ăn cơm thương lượng với Phi Dương… Phi Dương nhất định thông tình đạt lý, y cũng không muốn cãi nhau với Phi Dương.

Hiện tại Lạc Dực tự tìm tới cửa, đương nhiên là chuyện tốt… nhìn hắn vết thương đầy người, Thẩm Lăng Vân không dễ chịu gì, đương nhiên cũng có tự trách.

“Phi Dương, chúng ta lát nữa hãy ăn đi… có thể tới tiệm thuốc, tìm giúp tôi vài dược liệu không?”

Thẩm Lăng Vân nhìn người yêu bên cạnh, ánh mắt rất dịu dàng, nhưng cũng hơi thấp thỏm, lại có kiên trì của mình… người yêu đương nhiên quan trọng nhất, nhưng làm gì cũng phải nói đạo lý, bất luận Phi Dương có đồng ý hay không, Lạc Dực đều cần phải được chữa trị, làm người không thể vong ân phụ nghĩa!

Triển Phi Dương nhìn ánh mắt thấp thỏm mâu thuẫn lại kiên trì của bảo bối nhà mình, trong lòng rất ấm áp, Lăng Vân để ý hắn, mới lo lắng hắn sẽ ghen, thấp thỏm bất an… nhưng Lăng Vân lại thiện lương như thế, tràn đầy chính nghĩa… như vậy mới là Lăng Vân mà hắn trân trọng!

“Ừ, cậu cứ nói, cần dược liệu nào, cậu viết ra đi…”

Nam nhân nuông chiều vuốt tóc mái người yêu, ánh mắt đó dịu dàng như có thể chảy nước.

Cố tình ân ái trước mặt tên Lạc Dực này đó rồi sao? Ai bảo tên ngu ngốc này có ý đồ bất chính với Lăng Vân, hôm qua còn không bảo vệ tốt cho Lăng Vân! Nhưng hắn đại nhân không tính kẻ tiểu nhân, dù sao Lăng Vân cũng không có tình cảm với tên này, nếu Lăng Vân đã tốt bụng muốn trị, thì đương nhiên hắn sẽ thỏa mãn tâm nguyện của bảo bối.

Thẩm Lăng Vân lập tức tìm giấy bút, tuy dùng bút lông viết chữ vẫn không ra sao, nhưng những dược liệu mà kiếp trước y chưa từng nghe qua, giờ lại có thể viết ra nhanh gọn… đây cũng là bản năng của thân thể này đi, thần y hành nghề tế thế gì đó, Thẩm Lăng Vân thật sự cảm tạ ông trời để lại bản lĩnh này cho mình, có thể giúp ích cho y.

Chỉ là Triển Phi Dương không lập tức đi mua như y nghĩ__ không biết từ đâu ra bay tới con chim nhỏ màu vàng, ngoan ngoãn đậu trên bệ cửa sổ, nam nhân chỉ cột tờ giấy lên chân chim, sau đó cười dịu dàng với y__

“Lăng Vân, yên tâm đi, dược liệu lập tức sẽ có người đưa tới… dược liệu này ta sợ ở tiệm không có đủ, bảo người của ta chuẩn bị sẽ đầy đủ hơn.”

Liễu đà chủ, Lâm đà chủ đó ở bên ngoài là ăn chay sao? Liễu gia vốn là buôn bán thuốc, so với đi các tiệm thuốc lùng kiếm, nhất định không tốt bằng để hắn lấy từ kho ra! Đây cũng là sự thật… đương nhiên, Triển Phi Dương đánh chết cũng không thừa nhận, hắn không mốn để Lăng Vân và Lạc Dực ở riêng một mình.

Như vậy không phải là nhất cữ lưỡng tiện sao!

Lạc Dực từ khi vào cửa không nói một lời, có chút thất vọng nhìn con chim nhỏ bay đi… hắn vốn nghĩ, Lăng Vân bảo tên này đi mua dược, hắn và Lăng Vân ít nhất có thể ở riêng một chút, không ngờ Triển Phi Dương lại luôn phòng ngừa hắn.

“Lạc Dực, để đệ xem vết thương… có khẩn cấp không… hôm qua…”

Chuyện hôm qua, Thẩm Lăng Vân vừa nhớ tới sự vô năng và nhếch nhác của mình, liền có chút khó mở miệng, nhưng y nên cảm tạ Lạc Dực, bất luận là khi y còn nhớ, người này vẫn luôn bảo vệ y trước mặt vương gia, hay là khi y không nhớ, là người này cứu mạng y… y đều nên cảm tạ!

Nhưng không đợi y nói lời cảm ơn ra miệng, Lạc Dực đã giành trước__

“Lăng Vân, tối hôm qua xin lỗi… xin lỗi…”

Sắc mặt Lạc Dực tái nhợt khó coi… không chỉ vì trên người bị thương, mà còn vì hổ thẹn giày vò hắn cả đêm… hôm qua hắn luôn thề thốt rằng sẽ bảo vệ chu toàn cho Lăng Vân, mới dẫn Lăng Vân đi tạ tội với tên khốn kia, kết quả thì sao?! Bất luận hắn nỗ lực thế nào, liều mạng thế nào… nếu không có Triển Phi Dương, hôm qua Lăng Vân đã bị tên khốn Phụng Thiên Vũ…

Chuyện hôm qua, người không dám nghĩ tiếp, càng nghĩ càng sợ… đâu chỉ có Triển Phi Dương và Thẩm Lăng Vân?

“Được rồi, đừng nói nữa… đệ không đáng cho huynh như vậy! Để đệ xem vết thương của huynh…”

Thẩm Lăng Vân rốt cuộc vẫn ngắt lời nam nhân, đối với Lạc Dực, y có tin tưởng, giữa họ có tình nghĩa giao cả sinh tử, nhưng tình cảm của Lạc Dực… y không phải Thẩm Lăng Vân trước kia, bọn họ không phải thanh mai trúc mã, cùng lớn với nhau, cũng không thể lại tạo thêm tình cảm để cho nam nhân khác ngoài Phi Dương, nhưng chuyện xuyên việt không thể nói, chỉ có thể nhìn nam nhân này tiếp tục trầm mê trong tình cảm chấp nhất, Lạc Dực càng hổ thẹn, càng chấp nhất, trong lòng y cũng càng cảm thấy khổ sở.

“Vết thương của huynh không mấy đáng ngại, vốn chỉ là ngoại thương…”

Lạc Dực bị ngắt lời không dám cưỡng cầu, chỉ là kiên trì không để y kiểm tra… trước mặt người mình thích, nam nhân luôn có tự tôn, hôm qua không thể bảo vệ, cuối cùng còn để Triển Phi Dương ứng cứu, hiện tại Triển Phi Dương người ta hoàn toàn vô thương đứng đó, mình thì lại toàn thân thương tích, còn cần Lăng Vân trị cho hắn… mất mặt cũng chỉ tới cỡ này mà thôi!

Đương nhiên, Thẩm Lăng Vân sao để hắn hồ nháo? Những vết thương mà trước khi hắn tới đây đã dùng vải băng bó bây giờ đang chảy máu, mấy chỗ còn gần nội tạng… sao có thể đùa giỡn với tính mạng? Sầm mặt bảo hắn cởi ra, Triển Phi Dương chép miệng, khi làm biểu tình này, Thẩm Lăng Vân đang chuyên tâm kiểm tra vết thương đương nhiên không thấy, nhưng Lạc Dực lại thấy, thế là hai người ‘mắt qua mắt lại’, đao nhãn ‘chéo chéo’ một hồi, Triển Phi Dương mới lười kỳ kèo với tên này, dứt khoát xoay người ra nhìn cửa sổ.

Không bao lâu sao, dược được đưa tới… Liễu đà chủ rất thông minh, tối qua vương gia giá đáo, tiếp theo lại xảy ra chuyện như thế, hôm nay các tiệm thuốc lại cần nhiều đồ, lúc này Triển Phi Dương lại cần dùng… đương nhiên trong kho của hắn có chuẩn bị đầy đủ, sẽ không bán cho người triều đình, vạn nhất người của mình cần dùng thì sao! Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, giáo chủ phu quân lại là người trong triều đình, nhất định là có dính dáng, nhưng là do Triển Phi Dương đích thân yêu cầu, vì không bại lộ thân phận, hắn để hỏa kế đưa dược tới, Lạc Dực cũng không biết người mua dược là ai, tương lai muốn tính nợ với người của Ma Long giáo tại Đào Nguyên trấn cũng khó!

Lăng Vân nhìn tiểu hỏa kế đến đưa dược, liền hiểu rõ dụng tâm lương khổ đó, bất giác cười cười, Liễu đà chủ này thật sự rất biết cảnh giác, thông minh hơn nhi tử của hắn nhiều… còn Liễu Mạch trước đó nói, cả nhà đều biết Lam Cô và quản gia tằng tịu, chỉ giấu mỗi cha hắn, nên thay cha hắn bất bình… kỳ thật giấu được sao? Thật ra căn bản là mở một mắt nhắm một mắt thôi.

Có dược liệu cần thiết, Thẩm Lăng Vân thở phào một hơi… trung dược chính là trung dược a, cho dù không có tác dụng nhanh như thuốc tây trước kia, nhưng cũng có tác dụng, hơn nữa Liễu đà chủ này cũng rất tỉ mỉ, trừ dược liệu còn đưa thêm kim châm và tơ không biết làm bằng cái gì, độ bền rất tốt, vết thương ở ngực Lạc Dực có mấy cái rất lớn, quả thật cần may lại… Thẩm Lăng Vân trước kia dù có thần y cái thế, nhưng dù sao không có y thuật hiện đại, cũng không biết khái niệm phẫu thuật, cho nên khâu vết thương, trong ký ức của Thẩm Lăng Vân không có, chỉ đành dựa vào chút thứ đã từng học ở trường cảnh sát, trị bậy trị bạ, cũng không tệ tới đâu!

Lạc Dực từ đầu tới cuối rất phối hợp để y chữa… có thể được người mình yêu quan tâm như thế, cho dù sự quan tâm này chỉ là đơn thuần, cũng rất hạnh phúc.

Chỉ là hắn thì hạnh phúc hưởng thụ sự quan tâm, còn người bên cạnh thì ngứa mắt… Triển Phi Dương tràn đầy ghen tuông liếc qua liếc lại, đợi Thẩm Lăng Vân xử lý xong rồi, lại dặn dò tên kia sau khi về phải uống thuốc vân vân, phu quân chính quy đã nhịn không được phun đầy khí chua__

“Ta nói này… nếu vừa rồi ngươi nói tìm Lăng Vân không phải vì trị liệu, vậy ngươi rốt cuộc tới làm gì?”

Chẳng qua bị hắn nhắc nhở như thế, Lạc Dực lại đột nhiên nhớ tới chính sự… nhảy bật khỏi ghế.

“Lạc Dực huynh bình tĩnh, có gì cứ nói… gấp cái gì!”

Thẩm Lăng Vân lo lắng nhìn vết thương của nam nhân, động mạnh như thế, vết thương có hơi rách ra rồi, lúc nào mới khỏi được đây.

Nhưng Lạc Dực lại tràn đầy lo lắng, làm sao để ý tới vết thương của mình nữa__

“Lăng Vân, huynh tới là có chuyện giao phó, đệ mau trở về Phụng Túc sơn trang! Đây là phi cáp truyền thư Minh Liệt đưa tới, Nhiên Thiên gặp chuyện rồi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio