Edit: Anh Ngọc
Ôn Uyển nhìn cậu Trịnh vương, dường như lại gầy đi không ít. Khụ, không nghĩ tới triều đình bây giờ vẫn còn lục đục thế này a! Thật không biết cậu Trịnh vương nhiều năm như thế làm sao chịu được. Nhưng mà Ôn Uyển nghĩ tới thế cục hôm nay thì chỉ cười
Hỉ kiệu lung la lung lay, đến cửa, tùy tùng đắc lực bên cạnh Trịnh vương là cháu họ có nhiệm vụ kêu người thả pháo, bà mai khom lưng nhấc màn kiệu lên, bế cô dâu lên như báu vật mang ra ngoài. Ôn Uyển nhìn cô dâu xuất giá đang mặc hỉ phục màu hồng phấn. Ngay cả khăn voan uyên ương cũng là màu hồng phấn. Khiến cho hôn lễ làm đến náo nhiệt như thế, triều đình một nửa quan viên đều tới dự lễ. Dù hình dạng nào, chẳng qua chỉ là nghênh đón một người xuất giá mặc hỉ phục màu hồng phấn mà thôi. Ôn Uyển thấy rất hứng thú.
Trịnh vương đi ở phía trước, trong tay cầm lụa đỏ, cô dâu nắm một đầu khác. Ôn Uyển nhìn mà thấy kỳ quái, dường như thiếu cái gì. Nhưng thiếu cái gì, cũng không nói lên được. Ôn Uyển nghĩ tới đây hẳn là phân biệt đối xử giữa vợ lớn và vợ nhỏ không giống nhau đó sao!
Một phen quá trình xảy ra, Ôn Uyển đều không nói tiếng nào. Chẳng qua thỉnh thoảng bị Trịnh vương nhìn đến, Ôn Uyển đều cúi đầu. Trốn ở sau lưng Yến Kỳ Hiên.
Trịnh vương nhìn mặt Hắc tiểu tử đứng ở phía sau Thuần Vương. Thì ở trong lòng gật đầu, không nghĩ tới nửa năm không gặp, thế nhưng Ôn Uyển cao lớn hơn nửa cái đầu, trong mắt không còn giống như lúc trước, luôn là một bộ dạng gợn sóng không sợ hãi, dường như dù cái gì cũng đều không gợi lên hứng thú của nàng. Lúc này, trong mắt tràn đầy thần thái. Cái nha đầu này, cuối cùng đã thành tiểu hài tử có sức sống, xem ra ban đầu hắn quyết định đúng, Trịnh vương trên mặt mang ý cười.
Chỉ thấy Ôn Uyển cúi đầu xuống, rất rõ ràng là muốn tránh né. Trịnh vương nhìn trong lòng bật cười, cái nha đầu này, ở bên ngoài chơi vui vẻ. Một chút cũng sợ bị lộ, tâm tư cẩn thận giống như chỉ sợ người nào biết nàng. Bộ dáng như vậy. Người nào sẽ nghĩ tới Ôn Uyển đang ở thôn trang dưỡng bệnh. Cái nha đầu này, ở bên ngoài náo nhiệt cũng không muốn về nhà. Lập tức không suy nghĩ nhiều, biết cái nha đầu này tốt là được rồi. Dù sao còn nửa năm là nàng trở lại.
Bởi vì tâm tình tốt, trên mặt cũng không khỏi lộ ra nụ cười. Tại lúc người khác nhìn lại, thấy Trịnh vương vừa cười tân nương tử, thần sắc trên mặt vốn không có biểu tình, lúc này lại như hoa mùa xuân nở rộ. Nên mọi người cho rằng, Trịnh vương rất hài lòng với tân nương tử này. Người được lấy, lại càng vui mừng. Mà trong vương phủ, đặc biệt là do thám của mấy vị trắc phi, đều trở về hồi báo. Không nói trắc phi. Chính là Vương Phi đều kinh hãi. Chuyện này, khiến cho nữ nhân Vương Phủ hậu viện rất coi trọng. Vị trắc phi này, vừa mới vào phủ Trịnh Vương, liền dẫn đến tất cả nữ nhân phủ Trịnh Vương đều cảnh giác cùng phòng bị.
Quá trình cưới trắc phi nếu so với cưới Vương Phi thì đơn giản nhiều. Mọi người uống rượu xong, thì liền tan. Thuần Vương nhìn con trai vẫn đang trầm mặc hỏi “Hôm nay con có cảm nghĩ gì?”
Yến Kỳ Hiên không biết trả lời thế nào. Ôn Uyển nghe được thì bật cười. Người khác cưới tiểu lão bà. Hắn hỏi con trai có cảm nghĩ gì. Cái người cha này, thật sự là một quái thai.
Thuần Vương rất bất mãn Ôn Uyển cắt đứt công việc giáo dục của hắn, nhưng cũng cảm thấy cái câu hỏi này hỏi không đúng lắm. Nhưng mà vẫn nói “Hôm nay Tô Tướng thế nhưng ngồi ở vị trí cao nhất trong buổi tiệc.”
Ôn Uyển không có phản ứng. Ông cậu có ngồi ở vị trí cao hay không. Liên quan gì đến nàng a! trong lòng Thuần Vương không biết nên cười, hay nên buồn bực. Ngồi ở vị trí cao, ở tiệc cưới hoàng tử đón dâu mà có thể ngồi ở vị trí cao, thì chỉ có người nhà mẹ đẻ mới có thể ngồi. Trịnh vương sắp xếp. Tô Tương không từ chối, cũng làm cho người ta suy nghĩ miên man bất định a! Nhưng dường như Ôn Uyển lại không hiểu.
Ôn Uyển mới không đi quản nhiều chuyện cong cong quấn quấn như vậy. Hiện tại. Nhiệm vụ của nàng, là học cỡi ngựa, bắn tên, kiếm thuật, còn phải cố gắng nghiên cứu đánh cờ. Cuối cùng, còn có ăn được chơi vui, nhất định phải đem thời gian nữa năm còn lại, hảo hảo mà chơi đủ vốn. Chờ trở về, nói những thứ này nữa đều đã chậm. Khi đó, có thể sẽ bị cái người thần kinh kia bám mình thật chặt. Còn phải tùy thời cẩn thận khi bị tính kế, cuộc sống như vậy, làm sao giống nơi này thoải mái cùng tiêu dao.
Thuần Vương gọi Ôn Uyển vào thư phòng của mình “Cháu có nhớ năm ngoái, tại sao Tư Thông phải làm rớt bể bàn cờ Lung Linh Bạch ngọc của con không?
Ôn Uyển gật đầu. Tỏ vẻ biết. Thứ nhất, là nàng chiếm rất nhiều đồ vốn thuộc về Tư Thông. Thứ hai là nàng lúc ấy không có nghe lời khuyên của Cổ ma ma, tặng lễ vật đắc tội người ta. Nhưng mà nàng đã tiếp nhận dạy dỗ rồi, sau này đều sẽ dựa theo quy củ. Hơn nữa nàng cũng quyết định, sau này cách xa Vương Phi và trắc phi một chút, còn có vương tử hay quận chúa, rất xa. Những người kia, rất có thể cũng là bom hẹn giờ.
Nàng coi như là biết rồi. Nếu như Triệu vương có được ngôi vị, tỉ lệ sống sót của nàng, một phần trăm cũng không có. Cho dù may mắn được sống, vậy cũng không phải là cuộc sống như ý. Dựa theo tính tình hai mẹ con kia, không để mình chết, thì cũng làm ình sống không bằng chết. Mà nếu như cậu Trịnh vương đăng cơ làm hoàng đế, những vương tử tương lai này, cũng sẽ giống như hôm nay vậy, tranh đấu không ngừng nghỉ. Tính toán, khi cậu Trịnh vương làm hoàng đế, nàng nhất định không tham dự vào.
Nghĩ tới đây, Ôn Uyển liền nghiêm nghị. Nàng nói không tham dự vào cung đấu, thì sẽ không tham dự sao? Cũng giống như hiện tại, nàng không muốn tham gia vào cung đấu. Nhưng vẫn bị cuốn vào đấy thôi. Hơn nữa còn không được lựa chọn mà cuốn vào. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nàng quá yếu. Nếu như nàng có thế lực giống Thuần Vương, nhất định nàng sẽ không bị cuốn vào, hoàn toàn có thế đứng ở chính giữa. Hôm nay không có biện pháp là chưa tính, còn nữa nàng cùng cậu giống nhau như vậy, nàng chính là bằng chứng sống chứng minh cậu là con ruột của bà ngoại. Nhưng tương lai. . . . . . Không được, chuyện này tạm thời có thể không nghĩ. Nhưng đến khi Cậu Trịnh vương lên ngôi rồi, nàng nhất định phải có thế lực riêng của mình. Nàng nhất định phải có thế lực bảo vệ mình. Trên đời này, dựa vào ai cũng không đáng tin cậy. Dựa vào người khác yêu thương cưng chiều, cũng giống như hoa trong gương trăng trong nước. Chỉ cần mình có thế lực đầy đủ, mới có thể bảo đảm tánh mạng không lo, mới có thể làm cho cuộc sống của mình trôi qua bình an.
“Ôn Uyển, ta đang nói chuyện cùng cháu? cháu ở đây suy nghĩ gì vậy?” Thuần Vương kỳ quái hỏi.
Ôn Uyển ngượng ngùng mà tỏ vẻ, mình mới vừa rồi đang suy nghĩ, mợ nhỏ kia không biết có xinh đẹp hay không. Đoán chừng hẳn là rất đẹp a! Cậu Trịnh vương hẳn sẽ rất thích.
Thuần Vương im lặng, mợ nhỏ ngươi có xinh đẹp hay không, mắc mớ gì tới ngươi. Chẳng qua hắn cũng không cùng nàng vòng vo chuyện nhỏ này “Ôn Uyển, ta sở dĩ nhắc tới cái này, là muốn cháu sau này làm việc phải cẩn thận. Ta và cháu quen biết cũng năm năm rồi, là ta thật lòng thích nha đầu như cháu. Cho nên, muốn dạy dỗ cháu nhiều một chút. Nói cái này, là muốn nói cho cháu biết không nên coi thường bất cứ người nào. Cho dù một viên quan nhỏ, cũng có thể làm lật cả bàn cờ của cháu. Ôn Uyển, cháu phải nhìn kỹ từng đối thủ, chân chính vào trận đấu. Thì không thể phớt lờ. Hôm nay, quả thật không phải là Trịnh vương muốn ta dẫn cháu đi, là ý của ta. Ta nghĩ để cháu quen biết những người cần biết một chút. Trước kia cháu cũng biết, nhưng không nhận ra những người này, cho nên ta nghĩ, chờ có cơ hội, ta sẽ đem mấy vị khác để cháu quen biết, như vậy cũng tốt cho cháu chuẩn bị chu đáo.” Chủ yếu là hắn thấy Ôn Uyển hôm nay thấy cảnh đón cô dâu không chấp nhận, cho nên, mới có lần nói chuyện này.
Ôn Uyển biết. Thuần Vương thật sự muốn tốt ình. Xem gì đó nhiều hơn nữa, không bằng bản thân mình trông thấy, biết triệt để hơn. Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên nhớ lại chuyện trước đó, liền viết lên tay “Cám ơn cậu. Cháu biết rồi. Có thể nói cho cháu biết, tại sao hôm nay đang yên lành lại cùng vị La Lục lão gia kia, nói đến vị danh kỹ Giang Nam. Có thâm ý gì sao?”
Thuần Vương cười nói “Thế nào? Cháu cho rằng, Nàng là gián điệp của ta, coi như nàng là gián điệp của ta, ta tại sao phải an bài cho La Lục lão gia? Trong khi ta không tham gia tranh đấu.”
Ôn Uyển nhìn hắn một cái, lắc đầu tỏ vẻ mình không biết. Nhưng mà, nàng cho là không phải. Nếu quả thật là gián điệp, hắn mới sẽ không tự nói với mình đâu! Có điều lời này là có ý gì, thoáng chốc nàng liền nghĩ đến “Ý của cậu là, người này, là cậu Trịnh vương an bài làm gián điệp?”
Thuần Vương ha hả cười nói “Không phải, là ta ngưỡng mộ tài hoa cùng sự xinh đẹp của vị cô nương này. Tùy ý đi theo Lục lão gia nói chuyện. Cháu cho rằng người phía dưới dâng lên một Đại mỹ nhân, không thông qua điều tra cẩn thận sao? Nếu như gián điệp dễ dàng nằm vùng ở bên cạnh Lục lão gia, cũng không biết ông ta đã chết bao nhiêu lần. Người ông ta đắc tội, không chỉ có riêng Trịnh vương.”
Ôn Uyển nhìn hắn, con ngươi vừa chuyển “Vậy cậu có thể tìm cho cháu mấy người đắc lực đáng tin không? Gia đình nhất định phải trong sạch. Lanh lợi hoạt bát. Nam hay nữa đều được, nhưng phải trẻ tuổi, lanh lợi. Hơn nữa phải hiểu chuyện.”
Thuần Vương kỳ quái hỏi “Cháu tìm người như vậy làm cái gì? Nếu muốn, kêu Trịnh vương tìm cho cháu, hoặc sau khi trở về một mình cháu tìm.”
Trở về tìm, trở về tìm được sao. Khẳng định Triệu vương cùng Hiền phi sẽ phái người nhìn mình chằm chằm hai mươi bốn tiếng. Đến lúc đó mình lại không thể ra cửa, làm cái gì cũng không xong.
Thuần Vương thử nghĩ xem, vẫn là lắc đầu cự tuyệt. Ai biết cái nha đầu này làm cái gì. Cái nha đầu này lại làm việc không có dấu vết, trong lòng hắn vẫn còn kiêng kỵ.
Ôn Uyển cũng cảm thấy như vậy không an toàn. Nhưng rất nhanh nàng nghĩ tới một chuyện, có thể nắm trong tay chuyện “Khế ước bán thân của Đông Thanh cậu đưa cho cháu rồi, thì hắn là người của cháu.”
Thuần Vương lắc đầu nhìn Ôn Uyển, cái nha đầu này, thật là quá tinh ranh. Đông Thanh là thiếp thân chuyên đi theo hầu hắn, mặc dù thoạt nhìn hay to tiếng, nói nhảm rất nhiều, nhưng lại vô cùng cơ trí. Là tâm phúc do hắn bồi dưỡng, đây tuyệt đối là nhân tài. Chỉ có điều, đã cho nàng rồi, khế ước bán thân cũng đưa cho nàng thì không còn quan hệ. Cũng chỉ đành sảng khoái mà đồng ý.
Thuần Vương nhìn bóng lưng Ôn Uyển. Cảm thấy đứa bé này, cuối cùng đã luyện được lá gan, vẫn phải tới tìm hiểu tình huống mà chuẩn bị tốt tranh đấu. Nhưng hắn vẫn không hiểu rõ lắm. Khụ, thiên hạ này cho tới bây giờ, cũng chỉ có hai người hắn nhìn không thấu. Hai người này, đều là người thông minh lợi hại.
Ngày hôm đó, La Thủ huân đến Thuần Vương phủ. Ôn Uyển liền mang theo hắn đi sân luyện tập thi đấu của Thuần Vương Phủ, ba người so tài với nhau. Ván này, Ôn Uyển không có đặt tâm vào trận tỷ thí. Không có gì bất ngờ, Yến Kỳ Hiên lại ở phía sau.
“Tuy thuật cưỡi ngựa của ngươi tinh tế, cũng không thể toàn thắng. Còn có một mấu chốt, đó chính là ngựa. Nếu một con ngựa, cộng thêm người cưỡi ngựa tinh tế, vậy mới có lợi thế. Mà ngựa tốt chỉ là một điều kiện tiên quyết, ngươi còn phải cùng nó thiết lập tốt quan hệ, đem nó làm thành bằng hữu của mình. Nếu như ngươi cùng ngựa thiết lập tình cảm vững chắc, thành bạn tốt. Đến lúc cỡi nó, mới có thể được tâm nó mà vững tay. Ngươi mới có thể so tài cùng ta, nếu không, ngươi vĩnh viễn đều sẽ không thắng được ta.” La thủ Huân nhìn Yến Kỳ Hiên đang nổi giận, mà quất ngựa, không nhịn được nói ra.
“A, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân chủ yếu ta bại bởi ngươi?” Yến Kỳ Hiên kinh ngạc .
“Không hoàn toàn đúng, nhưng cũng có một nửa nguyên nhân. ” Kỳ Hiên mắt trợn tròn, suy nghĩ kỹ một hồi, quyết định sau này, phải thay đổi sách lược. Cố gắng đối xử tử tế với ngựa của hắn.
Ôn Uyển nhìn hắn bình luận có đạo lý rõ ràng, thì âm thầm gật đầu. Đông Thanh ở bên cạnh cười nói “La gia thật là lợi hại, khó trách thuật cỡi ngựa lợi hại như thế!”
La Thủ Huân ha hả cười nói, Ôn Uyển về sau cũng làm sáng tỏ, ngày đó thuật cưỡi ngựa của mình có thể thắng được, chủ yếu là nàng đùa bỡn tính toán, hơn nữa nguyên nhân là chiếm ngựa tốt. Muốn thật sự đi so sánh, nhất định là không sánh bằng. La Thủ Huân thấy mặt lộ vẻ tán thưởng của Ôn Uyển, lắc đầu nói “Chút bản lĩnh này của ta thì coi là cái gì. Người chân chính lợi hại, đại anh hùng ta sùng bái nhất là Bạch tướng quân.”
Hôm nay Ôn Uyển đối với từ Bạch tướng quân này, đã tạo thành phản xạ có điều kiện. Vừa nghe Bạch tướng quân, liền nghĩ đến một người “Ngươi nói, là Bạch Thế Niên.”
La Thủ huân nặng nề gật đầu “Đúng, chính là Bạch Thế Niên Bạch tướng quân. Ngươi không biết, ngày đó một đội nhân mã giặc oa, đoán chừng có ba bốn mươi người, lên bờ lục lọi, muốn ở Đại Tề ta làm loạn. Sau đó bị phát hiện thì muốn chạy trốn. Bạch tướng quân cỡi bảo bối Bạch Vân của hắn, dùng thuật cưỡi ngựa tinh tế, cùng võ nghệ siêu phàm, một người mà chém giết hai mươi ba tên giặc Oa. Bạch tướng quân quả thật là mẫu đàn ông anh hùng. Ngươi biết không, ta nghe nói thuật cưỡi ngựa của tướng quân, đã đến trình độ xuất thần. Ở trong quân nếu hắn đứng thứ nhất, tuyệt đối không ai dám đứng thứ hai.”
Ôn Uyển lúc này mới hiểu rõ, tại sao lúc trước ở trà lâu nghe được tiên sinh kể chuyện nói hắn cỡi ngựa cao to, trong tay cầm đại đao, chém đầu giặc oa giống như cắt đậu hủ, nguyên lai là như vậy. Ôn Uyển căn cứ vào tin tức bát quái nghe được, cỡi Bạch Vân Mã, tay cầm đại đao, người cao chín thước, phối hợp trên khuôn mặt thô to là một bộ râu quai nón đen sẫm, suy nghĩ một chút, ở trong lòng miêu tả một chút, đây tuyệt đối là Trương Phi ngoài đời.
Sau khi La Thủ Huân biết suy nghĩ của Ôn Uyển, thì cười thẳng đến đau bụng. Không nói La Thủ Huân, ngay cả Yến Kỳ Hiên cũng nhịn không được cười. Ôn Uyển rất kỳ quái nhìn bọn hắn, có chỗ nào nói sai sao? Đây cũng là sau khi Ôn Uyên nghe về vị nhân vật truyền kỳ này, cũng là cá nhân nàng tổng kết đại khái tướng mạo.
La Thủ huân cười chịu đựng, giải thích “Người ngươi nói có chỗ nào là giống Bạch tướng quân, người ngươi nói là sơn dã (dân thường …) thì đúng hơn. Bạch tướng quân là con thứ của vợ cả trong Thần Tiễn Hầu phủ, từ nhỏ tiếp nhận chính là giáo dục của thế gia. Nơi nào sẽ như ngươi nói, thô tục đến không chịu nỗi như vậy. Chẳng lẽ ngươi không nghe qua, Bạch tướng quân chính là một vị nho tướng, không chỉ có võ nghệ xuất sắc, lớn lên khôi ngô, tài hoa, cũng không có mấy người so sánh qua được. Bằng không, ngươi cho rằng tại sao ngày đó Bạch tướng quân giành được danh hiệu võ trạng nguyên, đương kim Thánh thượng còn khen ngợi Bạch tướng quân là tướng soái tài. Ngươi cho rằng tướng soái, là dựa vào võ nghệ siêu phàm là có thể làm được à. Phất Khê ta cho ngươi biết, ngươi cưỡi thắng ta bằng thủ đoạn bất chính. Nhưng cho dù ngươi luyện tám năm mười năm nữa, hay dùng thủ đoạn gì, cũng không thể thắng được Bạch tướng quân.”
La Thủ Huân thấy vẻ mặt không tin của Ôn Uyển, thì cười nói “Ngươi còn không tin. Bạch tướng quân là một tay chữ, viết đến thần thái phi dương, không phải là đả kích ngươi chứ, chữ của Bạch tướng quân, so với chữ ngươi viết còn tốt hơn. Lúc đầu ta phải bỏ ra một số tiến rất lớn để mua được một bộ đó. Ngươi nếu không tin tưởng, đến lúc đó ta cho ngươi nhìn xem. Ha hả, thật ra thì ta rất muốn nhìn một chút, chờ tám năm mười năm nữa, cho hai người các ngươi so tài, xem người nào lợi hại hơn?”
Ôn Uyển rất là xem thường. Tám năm mười năm, một trăm năm cũng không thể. Nàng mới không có thời gian mà cũng nhân vật truyền kỳ kia đi so sánh đâu. Nàng không có ngốc, hơn nữa, cũng không có thời gian rãnh rỗi. Khiến cho những người có mặt ở đây bao gồm Ôn Uyển cũng không nghĩ đến chính là, La Thủ Huân chỉ thuận miệng nói giỡn, nhưng mà nhiều năm sau, một câu nói này lại đạt thành ước nguyện.