“Phất Khê, Tào tụng nói, muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, ngươi thấy như thế nào?” La Thủ Huân cẩn thận hỏi. Đại danh Phất Khê, hiện tại trong kinh thành người thượng lưu nhân sĩ nào không biết, tất cả đều muốn kết giao một chút. Đáng tiếc chỉ một câu không có hứng thú của Ôn Uyển, liền đem tất cả người đều đuổi đi.
Ôn Uyển dù sao cũng là nữ giả nam trang, hơn nữa không thể nói chuyện, để bảo đảm đạt được mục đích, vẫn là nên ít tiếp xúc với người ngoài thì tốt hơn. La Thủ Huân là một người thô kệch lỗ mãng, hơn nữa tiếp xúc không được nhiều lắm. Còn Yến Kỳ Hiên thì căn bản không nghĩ đến cái vấn đề này, bởi vì Thuần Vương gia nói nàng là nam tử. Trong ngày thường lời nói ngắn gọn một chút…, khi nào có cơ hội thì Đông Thanh sẽ nói. Những cái khác, nàng không cần nói lời nào. Lý do cũng rất đơn giản, bởi vì Yến Kỳ Hiên tự mình nói, nàng nói chuyện giống như tiếng quỷ kêu, nếu khó nghe như vậy, vậy thì ít nói đi. Lý do này, rất thỏa đáng.
Bọn họ hiểu được, là bởi vì thật lòng đem nàng đối đãi thành bằng hữu, lại toàn là kẻ có thần kinh thô. Nếu cùng những thứ người tâm nhãn kia ở cùng một chỗ, rất dễ dàng đã bị làm lộ rồi, đến lúc đó cũng chỉ có thể trở về. Cuộc sống sẽ không còn tiêu sái như vậy nữa. La Thủ Huân thấy nàng không muốn, cũng bỏ qua.
Ôn Uyển mang theo Đông Thanh cùng mấy thị vệ đi ra ngoài, đi dạo khắp nơi. Đến một tửu lâu, vào ghế lô. Không có người ngoài, Ôn Uyển đưa ngân phiếu cho Đông Thanh “Ngươi đi mua tòa nhà, rồi đi mua mấy người thông minh lanh lợi. Đến lúc đó bố trí ổn thỏa ở trong nhà, trước bồi dưỡng cho ta, về sau mới dùng.
Đông Thanh rất kỳ quái nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn Đông Thanh nói “Vương gia đã đưa khế ước bán thân của ngươi cho ta rồi. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là người của ta. Chuyện ngươi làm, chỉ có thể ột người là ta biết. Nhớ lấy? Nếu dám tiết lộ nửa câu, ta liền lấy mạng của ngươi.”
Đông Thanh trợn to mắt nhìn Ôn Uyển
Ôn Uyển cũng không để ý trong thời gian ngắn này nàng ta có thể tiếp nhận hay không “Ngươi yên tâm, nếu như ngươi có thể làm việc tốt cho ta. Ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Ta biết, mặc dù trên mặt ngươi không thèm để ý, Nhưng mà rất để ý thân phận tôi tớ của mình. Nếu như nguyện ý, ta cho ngươi thời gian năm năm, chờ năm năm sau, ta cho ngươi tự do. Ngươi thấy thế nào?”
Đông Thanh kinh ngạc nhìn Ôn Uyển, không nghĩ tới điểm tâm tư này của nàng lại bị công tử nhìn ở trong mắt. Gật đầu nói “Được, công tử muốn ta làm cái gì, ta liền làm cái đó. Tuyệt đối sẽ không cô phụ phó thác của công tử” Ôn Uyển gật đầu, tiểu nhị đem món ăn lên, Đông Thanh liền hầu hạ Ôn Uyển ăn cơm.
Sau đó, Đông Thanh thường xuyên đi ra ngoài. Bởi vì Ôn Uyển cho hắn tự do đi lại. Nên ra vào vương phủ cũng dễ dàng. Thừa dịp ở bên ngoài mua bốn năm tôi tớ. Tất cả những người này sau khi biết được đều đi thăm dò tin tức, cũng làm cho chính bọn họ tìm không được manh mối. Cái chủ tử chưa từng gặp qua này, quá kỳ quái.
Ôn Uyển nhận được tin tức, xem xong liền đốt.
So tài xong không được bao lâu. Đã đến cuộc thi cuối kỳ. Ôn Uyển vốn không muốn đi thi, nàng chỉ giả bộ đánh đấm, gần như cũng không đi học đường, thì thi cái gì? Nhưng chưởng viện lại bắt nàng đi thi, nếu ngay cả cuộc thi cuối kỳ cũng không đi, thì sẽ không xem nàng là học trò của học đường nữa, vậy khẳng định là không được.
Cuối cùng phu tử tự mình tới cửa. Mời Ôn Uyển đi thi. Ôn Uyển thấy thịnh tình không thể từ chối, cũng coi như đi thi chơi. Thuận tiện xem một chút. Mấy năm này mình cố gắng học tập, trình độ như thế nào.
Thời điểm Ôn Uyển đi thi, thì trong tưởng tượng của nàng, cuộc thi này rất đơn giản. Nhưng làm cho nàng ngoài ý muốn chính là, cuộc thi lại vô cùng nghiêm khắc, phu tử cũng không đi qua đi lại nữa. Chẳng qua ngồi ở phía trên, thậm chí còn ngủ gật. Mà công tử ca trong ngày thường ngang ngược càn rỡ, tất cả vẻ mặt đâu còn. Cũng không có Đông ngắm Tây ngắm. Mà đang cố gắng nghĩ tới làm sao thi tốt.
Ôn Uyển gật đầu, mặc dù nói mọi người có thể thi ko được kết quả như ý. Nhưng mà, bầu không khí này lại làm cho nàng rất thoải mái. Điều này chứng minh. Mặc dù nơi này rất nhiều người tài học chưa ra hình dáng gì. Nhưng nhân phẩm tuyệt đối là tốt. Ôn Uyển nhìn về Yến Kỳ Hiên, thấy hắn cau mày đang cố gắng suy tư. Có thể là cảm giác được có người đang nhìn hắn. Nên quay đầu, thấy Ôn Uyển. Mày nhíu lại càng sâu. Rồi quay đi
Ôn Uyển quan sát phản ứng của mọi người xong, nhìn lại đề thi, thì cười. Mài tốt mực của mình, vừa nghĩ sẵn trong đầu, vừa viết lên nháp, viết xong lại sửa chữa, chép vào bài thi. Khiến đám bạn đồng môn hai bên như là trên đầu mọc ra rất nhiều con rận vậy, không ngừng hâm mộ.
Ôn Uyển biết thời gian thi là nữa canh giờ, nàng cũng biết tốc độ chữ viết của mình, thời gian tính cũng vừa đủ. Cho nên bút vừa dứt không tới năm phút đồng hồ, đã nghe phu tử ngủ gà ngủ gật nói, đã đến giờ. Thu bài.
Sau khi nộp bài xong, thấy tất cả học sinh đều thở phào nhẹ nhõm. Yến Kỳ Hiên hỏi Ôn Uyển nói “Phất Khê, ngươi thi được không?”
Ôn Uyển lắc đầu “Không biết.” Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển không muốn nói, thì cho là nàng thi không được tốt lắm, cũng không nói tới cái đề tài này nữa.
Sau khi thi xong, thì bị Thuần Vương gọi vào thư phòng. Nhìn Ôn Uyển nói “Ôn Uyển, Tô Tướng không có đi tham gia hôn lễ của Triệu vương.”
Ôn Uyển nhìn Thuần Vương rất kỳ quái. Ông cậu không đi tham gia hôn lễ của Triệu vương, nói cho nàng biết làm cái gì. Liên quan gì đến chuyện của nàng! Bọn họ tranh giành của bọn họ, nàng chơi của nàng.
Thuần Vương cười nói “Cháu là hài tử thông minh như vậy, làm sao lại không biết. Chẳng qua là cháu không muốn biết, sợ biết đến càng nhiều, trong lòng càng lo lắng thêm! Nếu Tô Tướng không có tham gia hôn lễ của Triệu vương gia, thái độ đã rất rõ ràng, người hắn ủng hộ chính là Trịnh vương, mà không phải Triệu vương gia. Có Tô Tướng trợ giúp, Trịnh vương sẽ không còn thế đơn lực bạc. Trong kinh thành, càng không bình yên rồi”
Trên mặt Ôn Uyển vẫn không có vẻ mặt gì. Bởi vì nàng thật sự không biết nên dùng vẻ mặt gì. Cao hứng, cao hứng Trịnh vương nhận được sự ủng hộ của ông cậu. Bọn họ ở giữa tranh đấu, lại không liên quan với mình. Mấy thứ này, thật sự làm cho nàng không biết nên tỏ vẻ làm sao.
Thuần Vương nhìn nàng cười nói “Ta bất kể cháu thật không hiểu, hoặc giả không biết. Chờ cháu trở lại phủ đệ, cũng chính là thời điểm cháu tham gia cuộc đấu. Khi đó gió tanh mưa máu, cháu phải chuẩn bị tốt một chút. Những chuyện này, không phải là cháu nghĩ tránh liền tránh được.”
Ôn Uyển cười nhìn Thuần Vương. Tỏ vẻ mình là một đứa bé trong nhà, không quản xem người lớn bọn hắn làm chuyện khỉ gió gì. Nên ăn uống, vui đùa ca hát nhiều một chút. Thuần Vương nhìn lại, bộ dạng của Ôn Uyển thật đúng là một chút cũng không thèm để ý. Sắc mặt như lúc ban đầu, gợn sóng không sợ hãi. Thuần Vương thấy Ôn Uyển vẫn là cái bộ dáng này, cũng cảm thấy không thú vị, nên để cho nàng đi trở về.
Chờ Ôn Uyển sau khi đi, thì từ phòng trong đi ra một lão đầu. Thuần Vương cười hỏi “Tiên sinh, như thế nào, nhìn ra được cái nha đầu này rốt cuộc nghĩ gì không?”
Lão nhân kia lắc đầu “Xem không rõ lắm. Nhưng mà ta thấy được, Quận chúa dường như không muốn cuốn vào bên trong. Như vậy thật không tốt.”
Thuần Vương cười nói “Có nguyện ý hay không, không phải do chính nàng có thể quyết định mọi chuyện. Hôm nay thái độ Hoàng thượng vô cùng quỷ dị, theo tình trạng này thì một năm nửa năm cũng chưa lập thái tử. Nàng, chạy không thoát.”
Lão đầu kia cũng chỉ cau mày “Vương gia, người thật cảm thấy, Ôn Uyển Quận chúa một khi trở lại kinh thành, là có thể ảnh hưởng triều cục? Có phải ngài đã đánh giá quá cao năng lực của nàng rồi không?”
Thuần Vương lắc đầu “Đến bây giờ chỉ có hai người là ta không có nhìn thấu. Một người là hoàng thượng, hoàng thượng tại vị gần bốn mươi năm, tính toán trong lòng của đế vương nhìn không ra cũng bình thường. Còn lại, chính là chỗ nha đầu này. Cái nha đầu này những năm này cố ý giấu diếm. Nếu như hôm đó, không phải bởi vì đối mặt là Trịnh vương làm cho lòng phòng bị của nàng xuống thấp, cũng sẽ không viết xuống câu nói kia. Không nói năng lực, riêng phần ẩn nhẫn này, nếu như là một người ba bốn mươi tuổi cũng thôi. Nhưng một hài tử mười tuổi như nàng mà có thể làm đến bước này. Ta rất bội phục. Mà nàng đến tột cùng đang suy nghĩ gì, ta đoán không ra. Cũng giống với hiện tại, rõ ràng cái gì cũng biết. Nhưng đến giai đoạn quan trọng thì làm bộ dạng không biết. Cho nên, nếu như nàng trở về thân phận vốn có. Lấy năng lực của nàng, cộng thêm hoàng thượng đối với nàng thương yêu, không có cảm giác ảnh hưởng tới hoàng thượng. Đây cũng là chuyện không thể nào. Có thể ảnh hưởng hoàng thượng, tự nhiên cũng có thể ảnh hưởng triều cục. Mặc dù hôm nay Trịnh vương bị vây trong hoàn cảnh xấu. Nhưng ngươi suy nghĩ một chút xem, nếu không có Ôn Uyển, hắn ngay cả cơ hội tham dự cuộc đấu cũng không có.” Còn có một câu, nhưng bởi vì đã hứa với Ôn Uyển, nên hắn không nói gì. Nếu như thật không để ý, tại sao lấy tin tình báo trao đổi giao dịch cùng hắn. Lúc này còn tìm hiểu tin tức của Khương gia. Chẳng qua là đến bây giờ, hắn còn không có đoán được Ôn Uyển rốt cuộc muốn dùng những tin tình báo này làm cái gì.
Vẻ mặt Lão đầu vẫn lo lắng “Vương gia, nhưng Ôn Uyển Quận chúa, rất kiêng kỵ. Lão hủ nhìn ra được, Ôn Uyển Quận chúa. Rất không thích những thứ này. Chỉ cần xem bộ dáng mới vừa rồi của nàng liền nhìn ra được. Nàng không có muốn cuốn vào tranh đấu. Hơn nữa, hoàng thượng là người cơ trí cở nào, sao có thể bị Ôn Uyển ảnh hưởng. Lão hủ đối với lần này vẫn là ôm thái độ hoài nghi.”
Thuần Vương nhìn về phía chỗ ở Ôn Uyển “Nàng vô ý là có thể tránh được sao? Trốn tránh. Cũng không được. Từ khi nàng xuất hiện, nàng đã là con cờ trên cái bàn cờ này. Chớ đừng nói chi là nàng lại là con cờ quan trọng giúp Trịnh vương thay đổi hoàn cảnh khó khăn. Nàng muốn chạy trốn cũng trốn không thoát. Đây không phải là chuyện nàng có thể quyết định. Cái nha đầu này quá thông minh, ta nghĩ, lúc trước nàng bởi vì hiểu quá rõ ràng mà sợ. Cho nên mới phải chạy trốn tới thôn trang để tránh né. Nhưng mà, nàng có thể nghĩ tới đi ra bên ngoài, liền chứng minh nàng đã hiểu rõ tình cảnh của mình. Nàng không có trốn, ngược lại còn chuẩn bị sẵn sau khi hồi cung. Về phần ngươi nói ảnh hưởng đến thái độ của hoàng thượng. Những thứ khác không nói, chỉ việc nàng nữ giả nam trang, chuyện kinh thế hãi tục này, vậy mà hoàng thượng cũng đồng ý. Ta rất khẳng định, lúc trước hoàng thượng đã cự tuyệt. Ta đã tra xét, chiếm được tin tức như dự liệu. Cái nha đầu này, ngày đó căn bản là không có cùng hoàng thượng nói nửa câu cầu xin để hoàng đế đáp ứng nàng đi ra ngoài. Chẳng qua là ở trước mặt hoàng thượng khóc một trận. Mà hoàng thượng bởi vì nàng khóc, nên ngày đó mới hứa với nàng. Ôn Uyển ra chiêu, căn bản là chúng ta không thể tưởng tượng được. Giống như ngày đó nàng hiến toàn bộ gia tài, ai cũng không nghĩ tới nàng lại biết phản kích như vậy. Nàng muốn ra chiêu, không ai tưởng tượng được nàng sẽ ra chiêu gì, nhưng chỉ cần nàng ra chiêu, thì coi như càn khôn đã định rồi. Ta đối với nàng, rất có lòng tin.” Thật ra thì Ôn Uyển không biết, nàng vào Thuần Vương phủ, Thuần Vương biết mình chịu trách nhiệm dạy Ôn Uyển, đã tự mình coi như là gián tiếp đứng cùng đội với nàng. Đi theo Ôn Uyển đứng chung một chỗ. Lúc trước hắn thông qua Ôn Uyển, coi trọng Trịnh vương. Không vì cái gì khác, bởi vì Trịnh vương có quyết đoán, cũng chỉ có Trịnh vương, mới có thể làm cho Đại Tề phồn vinh thịnh vượng hơn. Chẳng qua là hiện tại, ở dưới tình thế không rõ ràng, nên vẫn còn đang nhìn. Dù sao, Thuần Vương không thể nào đắc tội Triệu vương, mà tìm nơi nương tựa là Trịnh vương. Lấy thân phận cùng địa vị của hắn, không cần đi nhờ vả vào bất luận kẻ nào.
Mạc Liêu nghe lời này, mặt có chút sầu lo “Những năm này hoàng thượng sở dĩ không có lập thái tử, cũng bởi vì mấy vị hoàng tử không thích hợp. Chu vương tính tình táo bạo, năng lực có hạn; Ninh vương bên tai quá mềm yếu, sách đọc nhiều cũng thành con mọt sách; Mặc dù Trịnh vương năng lực đầy đủ, nhưng quá bạo ngược, lại bị hoàng thượng chán ghét, hoàn toàn không có một chút cơ hội. Còn lại có hy vọng duy nhất là Triệu vương, tuy rằng nhược điểm duy ngã độc tôn của Triệu vương không tốt, nhưng đã là thí sinh tốt nhất trong bốn vị hoàng tử. Hoàng thượng những năm này sở dĩ không có lập thái tử, thật ra thì triều thần cũng biết, hoàng thượng muốn tôi luyện Triệu vương, muốn đem tính tình của hắn mài dũa hơn một chút. Nhưng Triệu vương hết lần này tới lần khác lại mắc phải sai lầm ngu xuẩn, đem Ôn Uyển Quận chúa đưa đến trước mặt Trịnh vương. Vốn là dựa theo sự chán ghét của hoàng thượng đối với Trịnh vương, hơn nữa còn có xuất thân Trịnh vương, bất luận hoàng tử nào ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, cũng không tới phiên Trịnh vương. Nhưng Ôn Uyển Quận chúa này vừa xuất hiện, ngược lại để cho thân thế Trịnh vương nổi lên gợn sóng, thành toàn Trịnh vương. Mặc dù nói tình cảnh hiện tại của Trịnh vương không bằng Triệu vương, nhưng ta nhìn ra được, ngược lại hi vọng của Trịnh vương càng lớn.”
Thuần Vương gật đầu “Ngươi nói rất đúng, ta cũng có cảm giác này. Ta cảm thấy được, hoàng thượng dường như là cố ý dồn ép Trịnh vương. Xem lực nhẫn nại của hắn như thế nào, năng lực thừa nhận ra sao? Ngược lại đối với Triệu vương, có chút quá mức buông thả. Nếu quả thật coi trọng, theo lý mà nói hẳn là phải ngăn chận tính tình của hắn, sao lại có chuyện ngược lại đây?”
Vị lão đầu kia thì lại lắc đầu “Vương gia, lão hủ cảm thấy hoàng thượng đây là hai bút cùng vẽ. Vừa tung Triệu vương, vừa muốn nhìn xem nếu như không có đè ép tính tình của hắn, thì hắn có thật thu liễm hay không. Dù sao nếu quả thật là Triệu vương làm hoàng đế, đến lúc đó thiên hạ không ai có thể đè ép được hắn, hôm nay hoàng thượng chèn ép Triệu vương cũng không phải là biện pháp tốt, nên liền dứt khoát buông ra. Mà ngoài mặt, bởi vì Trịnh vương tính tình quá bạo ngược, cho nên hoàng đế cố ý đè ép Trịnh vương, nhìn xem rốt cuộc năng lực chịu đựng tới đâu. Đây không phải là không xem trọng, ngược lại cũng là vì tốt cho việc tôi luyện hắn. Hai người so sánh lẫn nhau, dùng một hai năm, ai ưu ai kém cũng sẽ lộ rõ. Đến lúc đó, cũng chính là thời điểm hoàng thượng lập ngôi vị. Dựa theo lão hủ đoán chừng, thật ra thì hiện tại hoàng thượng chỉ nhìn, chính ông cũng không có quyết định chọn người nào? Dù sao Trịnh vương cùng Triệu vương đều có những ưu điểm, cũng có những khuyết điểm. Hoàng thượng chính là Minh Quân, chuyện lập ngôi vị đều rất cận thận.”
Thuần Vương suy nghĩ một chút, liền gật đầu. Tiếp theo cười nói “Còn có, ta gần đây mới phát hiện, cái nha đầu Ôn Uyển này, còn có một bản lãnh rất lớn. Là nàng có thể đem hoàn cảnh xấu, hoàn toàn biến thành ưu thế của nàng. Đây mới là chỗ đáng sợ nhất của cái nha đầu này. Ta rất mong đợi, sau khi ở chỗ này của ta học qua một năm, nàng trở về, sẽ biến thành hình dáng ra sao. Triều đình có thể có một cảnh tượng khác hay không?”
Phụ tá cười gật đầu nói “Hi vọng như thế đi, Nhưng mà Vương gia, nếu như ngài thật đối với Quận chúa ôm hi vọng lớn như vậy, không bằng dứt khoát thừa dịp cơ hội này dạy Quận chúa biết thủ đoạn tranh giành tàn khốc của những người đó. Như vậy, Quận chúa sẽ cảm kích vương gia hơn.”