Kể từ sau khi thẳng thắn, Tưởng Mộc Mộc cảm thấy Tưởng Mộc Cận thay đổi.
Nhưng mà đến tột cùng là chỗ nào thay đổi, hắn lại không nhìn ra, chỉ có thể cảm giác.
Tưởng Mộc Cận không còn mỗi tuần đến đón hắn, mà là mỗi ngày đều đến xem hắn, buổi tối đối với hắn cũng ôn nhu khiến người ta kinh ngạc.
Không biết cậu có ý gì, đây coi như là đang an ủi sao? Đột nhiên càng ngày hắn càng nhìn không thấu Tưởng Mộc Cận, cậu không tìm Đàm Thu Minh báo thù, bình tĩnh khiến cho Tưởng Mộc Mộc nghi ngờ.
Giống như là yên tĩnh trước khi bão táp.
Hơn nữa, liên quan tới lần thẳng thắn trước đó một chữ cậu cũng không đề cập tới, bộ dạng tựa như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Là hắn đoán lầm sao? Thật ra thì Mộc Cận không có xúc động như vậy?…… Cuối cùng Tưởng Mộc Mộc cũng không để ý mấy thứ này nữa, chậm rãi dành ra thời gian đến làm bạn với Tưởng Mộc Cận.
Viện nghiên cứu đã phát thông báo tới cho hắn, một tuần sau hắn có thể đến thực tập trước, mà làm cho hắn vui mừng hơn chính là, thư thông báo này lại là vị chuyên gia kia tự mình gửi tới.
Tưởng Mộc Mộc thụ sủng nhược kinh, không biết sao mình lại được lão nhân gia ông ta coi trọng, nguyện ý tự mình dẫn dắt hắn.
Vui mừng đồng thời cũng mang theo phiền muộn, bọn họ sẽ phải tách ra, từng giây từng phút đều vô cùng quý trọng.
Tưởng Mộc Cận muốn thừa dịp trong khoảng thời gian này, khiến thực lực lớn mạnh, cho đến khi không ai có thể uy hiếp được cậu và ca ca. Cậu nói: “Chia lìa ngắn ngủi chỉ là vì ngày sau càng có nhiều thời gian ở chung hơn.”
Tưởng Mộc Mộc tin tưởng, hiện tại đối với lời của Tưởng Mộc Cận hắn rất tin tưởng không chút nghi ngờ, mặc dù cảm thấy hẳn là Tưởng Mộc Cận muốn làm cái gì đó, nhưng lại cảm thấy không có cái gì phải làm cả, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra vậy chứ?
Hắn cũng không có thời gian rối rắm những thứ này, thời gian càng ngày càng tới gần, hắn còn có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, quan trọng nhất là phải bắt chặt thời gian hẹn hò với Tưởng Mộc Cận.
Ngày đó, Tưởng Mộc Cận quấn quýt hắn muốn cả buổi tối, ngày hôm sau mới lưu luyến không rời đưa hắn đến viện nghiên cứu.
Tưởng Mộc Mộc một bước quay đầu lại ba lần, rốt cục vào cửa lớn viện nghiên cứu, một khắc cửa lớn đóng lại kia, hắn nhìn thấy Tưởng Mộc Cận chỉ tươi cười ở ngoài mặt, trong lòng lộp bộp một chút, ngay sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, đi theo nhân viên công tác.
Hình thức phong bế trao đổi như vậy, hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài.
Bất kể ở bên ngoài, Tưởng Mộc Cận làm cái gì, Tưởng Mộc Mộc cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn.
Cậu không làm cái gì, mới có thể thật cảm thấy ngoài ý muốn đó.
Sau khi Tưởng Mộc Cận rời đi, người đầu tiên đi tìm lại là: Hắc Mập Mạp!
Hắc Mập Mạp nhận được điện thoại của Tưởng Mộc Cận rất là bất ngờ, nay dưới sự dẫn dắt của cha, cậu đã sáng lập ra một mảnh trời, chỉ là còn trẻ khinh cuồng, cậu còn có rất nhiều thứ phải phiền não, thế lực cũng chưa có ổn định, lúc này Tưởng Mộc Cận gọi điện thoại cho cậu, cậu hoàn toàn đoán không ra là chuyện gì xảy ra.
Cậu và Tưởng Mộc Mộc cũng thường xuyên gọi điện thoại, nhưng mà số lần gặp mặt quá ít, cậu cũng thiếu chút nữa quên mất còn có cái người Tưởng Mộc Cận này.
“Không phải là rất ghét tôi sao? Sao đột nhiên lại tìm tới đây!” Châm chọc trong giọng nói của Hắc Mập Mạp, Tưởng Mộc Cận không thể nào nghe không hiểu.
Cơ mà Tưởng Mộc Cận hoàn toàn không để ý, nói: “Nghe nói hắc đạo các người có một sân huấn luyện rất có ý nghĩa, đúng không?”
Hắc Mập Mạp kinh hãi, không biết đối phương có được tin tức từ chỗ nào: “Cậu, cậu làm sao biết?”
“Tôi muốn mượn dùng nơi đó!” Tưởng Mộc Cận gặp biến không sợ, bình tĩnh nói.
“Cậu muốn chết sao?” Mặc dù Hắc Mập Mạp rất ghét Tưởng Mộc Cận cao ngạo, nhưng mà không thể không bội phục Tưởng Mộc Cận, còn nhỏ tuổi đã đến được mức này, hai chữ thiên tài rất phù hợp treo ở trên đầu cậu ta, thế nhưng sân huấn luyện đó không phải ai cũng có thể đi vào.
Người đi vào không có mấy ai còn sống đi ra, có thể sống sót ra ngoài, đều là được người ở bên trong coi trọng, cậu cũng không phải thật sự thông qua cái huấn luyện đó, cho tới nay, còn chưa có người nào thông qua huấn luyện ở trong đó đâu.
Cho dù huấn luyện của Tưởng gia cũng rất đặc biệt, thế nhưng huấn luyện ở hắc đạo là thật sự phải chết.
Đúng là rất ghét Tưởng Mộc Cận, nhưng nói thế nào thì cũng là đệ đệ Tưởng Mộc Mộc, cậu cũng không muốn để cho đệ đệ của bạn mình rơi vào khốn cảnh.
Thế nhưng, Hắc Mập Mạp không biết, Tưởng Mộc Cận xem trọng chính là điểm này, ở nhà Tưởng Mộc Cận rất rõ ràng, cha sẽ an bài nhân thủ, âm thầm bảo vệ cậu, bởi vì cậu là người thừa kế duy nhất của Tưởng gia, chỉ có ra ngoài mới không bị người bảo vệ thôi!
“Anh cứ như vậy xác định tôi sẽ chết à?” Tưởng Mộc Cận hỏi ngược lại, không biết lấy tự tin từ đâu ra.
Hắc Mập Mạp thấy đối phương không biết trời cao đất rộng, khuyên nhủ: “Cậu cho rằng cái sân huấn luyện đó là vì cái gì mà tồn tại, ở đó là thế giới chém giết, người có thể sống sót ở bên trong, đều là người trên người, còn là mấy lão già sống trên trăm tuổi, kinh nghiệm già dặn, thực lực thì càng sâu không lường được, lấy dị năng hiện giờ của cậu, căn bản không thể đối kháng được với đối phương! Chúng ta cũng là tránh được thì tránh, cậu thì ngược lại, lại dán mặt qua đó!”
“Tôi chính là muốn trở thành người trên người!” Tưởng Mộc Cận vẫn như cũ rất bình tĩnh.
“Cậu! Thôi, nếu không phải nhìn cậu là đệ đệ Tưởng Mộc Mộc, tôi mới lười khuyên cậu!” Hắc Mập Mạp thấy cậu ta ngoan cố không thay đổi, nghĩ đến ca ca của mình vào chỗ đó cũng chưa từng đi ra, cảm thấy một trận lạnh lẽo.
Cha vì huấn luyện cậu mà trở thành lãnh đạo, ca ca trở thành trợ thủ, lại đưa ca ca vào trong đó, cũng hai năm rồi, còn chưa có đi ra, bọn họ đã sớm không ôm bất cứ hy vọng nào rồi.
Mặc dù biết cha là bất đắc dĩ, thế nhưng sau khi Hắc Mập Mạp biết chuyện này, vẫn là hận cha một đoạn thời gian rất dài.
“Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy, tôi cũng không khuyên cậu nữa, nhưng mà tôi cho cậu biết, đến lúc đó cậu chết, tôi cũng mặc kệ!”
Tưởng Mộc Cận không nói gì, tiếp tục nghe cậu ta nói.
Hắc Mập Mạp không biết từ đâu tới ảo giác một quyền của mình đánh lên bông, vô cùng vô lực, nói gì cũng không hữu dụng, cậu căn bản là đang lầm bầm lầu bầu, một mình hướng về phía điện thoại nổi điên.
“Cậu đến tìm tôi đi! Tôi lén dẫn cậu đi!” Rốt cục Hắc Mập Mạp thỏa hiệp nói.
Tưởng Mộc Cận khép điện thoại lại, lái xe rời đi.
Viện nghiên cứu được xây ở trên núi cách đó không xa, phía dưới là từng mảng từng mảnh ruộng lúa, trên núi còn có dã thú chạy quanh.
Tưởng Mộc Mộc được mang vào phòng nghiên cứu trung tâm, đây là một gian phòng điều khiển, bên trong chỉ có một người, thấy Tưởng Mộc Mộc đến, rất là kinh ngạc nói: “Người mới?”
Tưởng Mộc Mộc suy nghĩ một chút, gật đầu: “Phải!”
Bộ dạng của thanh niên kia hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thoạt nhìn vô cùng bận rộn, khi nhìn thấy Tưởng Mộc Mộc thì kinh ngạc một hồi, rồi lại bắt đầu công tác.
Nhìn hắn thuần thục thao tác trên máy móc, Tưởng Mộc Mộc nhìn đến trợn mắt há mồm, động tác này, cũng quá nhanh rồi đi……
Thật may là có tu luyện thể chất, nếu không ngay cả nhìn cũng không nhìn rõ.
Tưởng Mộc Mộc có thể thấy được, người ở trong này, dị năng cũng không thấp hơn cấp bảy cấp tám, chỉ là tại sao một người hoàn toàn không có dị năng như mình có thể đi vào nơi này?
Tưởng Mộc Mộc nhanh chóng nghĩ đến là Tưởng Mộc Cận và anh Hác giúp hắn.
Thật sự nên cảm tạ bọn họ, Tưởng Mộc Mộc nhanh chóng lên tinh thần, hắn được đưa tới nơi này, đại khái chính là muốn đi theo người nơi này làm việc đi, hắn nghĩ như vậy.
Thấy đối phương bận trong bận ngoài, không có thời gian để ý tới bộ dạng của hắn, Tưởng Mộc Mộc cũng không đi quấy rầy, mà là từ một bên lấy sách hướng dẫn ra xem.
Chờ lúc đối phương rảnh rỗi, hắn sẽ hỏi thêm mấy câu, thanh niên cũng không yêu cầu muốn hắn làm cái gì, cũng không ra vẻ bất mãn, mà là gắng hết sức trong thời gian rảnh rỗi trả lời vấn đề của hắn, Tưởng Mộc Mộc cũng không biết nội dung công việc của mình là cái gì, cũng liền học tập như vậy.
Dù sao thì vào cũng đã vào rồi, nói gì cũng phải học hỏi được gì đó, hắn liền len lén ở một bên nhìn đối phương thao tác, đối chiếu với phương pháp trong sách hướng dẫn tiêu hóa ở trong đầu.
Hắn cũng không vội đi hỗ trợ, loại dụng cụ thao tác máy móc tinh vi này, không cẩn thận bị lỗi sẽ tạo ra phiền phức rất lớn, sau khi hắn lặp lại thao tác vô số lần ở trong đầu xong, mới điều chỉnh máy móc đang rảnh ở một bên.
Nhiệt độ nước, khí hậu, mùa…… ở trong nhà máy nuôi dưỡng thật lớn này đều có thể tự do điều chỉnh, có nhân tạo, có tự nhiên.
Tưởng Mộc Mộc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nông trại khổng lồ như vậy, một trại gà liền nuôi mấy ngàn mấy vạn gà lớn gà nhỏ, không biết còn tưởng rằng nơi này thật sự là buôn bán gà đó chứ.
Hắn thao tác trên dụng cụ có thể nhìn thấy toàn bộ nông trại, chỉ là đã đánh giá thấp nó rồi, chỉ biết là nó rất lớn, lớn như một thành phố.
Thật ra thì nhân viên công tác ở trong này cũng không nhiều, toàn bộ cộng lại cũng chỉ mấy trăm người, mỗi người đều có nội dung công việc của mình, dò số vào ngồi, hoàn toàn không có nơi nào đụng đầu nhau.
Lúc sau người thanh niên liếc mắt nhìn Tưởng Mộc Mộc một cái, trong mắt lóe lên nghi hoặc, không để ý tiếp tục công việc trên tay.
Cái ánh mắt này, chợt lóe rồi biến mất, Tưởng Mộc Mộc không hề chú ý tới.
END