Tưởng Mộc Mộc vượt qua ba tháng ở trong viện nghiên cứu, dần dần biết mặt những người của viện nghiên cứu, ở nơi này có thể học được những thứ mà ở trường học hoặc ở chỗ anh Hác không học được, mà ba tháng sau, rốt cục gặp được vị chuyên gia thần long thấy đầu không thấy đuôi kia.
Chuyên gia Lưu thị là một phụ nữ hơn bảy mươi tuổi, cái này thật sự làm cho Tưởng Mộc Mộc rất bất ngờ.
Mọi người đều không nói với hắn chuyện về Lưu thị, chỉ biết bà là một người rất bận rộn, hai ba tháng không xuất hiện thật bình thường, vừa xuất hiện chính là hai ba ngày, ở viện nghiên cứu đi dạo một vòng, kiểm tra nông trường một phen, giao phó vài câu chú ý xong liền đi.
Sau đó lại trở về với công việc bận rộn, không thấy bóng dáng.
Ở nơi này Tưởng Mộc Mộc có thể học tập được rất nhiều thứ, đặc biệt là chủng loại dã thú.
Trước kia hắn đã muốn nghiên cứu những dã thú nhỏ này một chút rồi, nhưng mà anh Hác sợ hắn gặp phải nguy hiểm, không để cho hắn tiếp xúc, hắn chính là một chút cũng chưa từng đi đến rừng rậm dã thú đó.
Mỗi ngày hắn đi theo nhân viên công tác nơi này học tập, sau khi Lưu thị tới, thời gian của hắn càng trở nên gấp gáp.
Ngày đầu tiên Lưu thị đến liền gọi hắn vào phòng làm việc: “Cậu chính là Trình Lâm Phong?”
Mặc dù Tưởng Mộc Mộc đã thẳng thắn thân phận với anh Hác, nhưng mà ở bên ngoài vẫn như cũ sử dụng cái thân phận Trình Lâm Phong này.
Tưởng Mộc Mộc gật đầu: “Dạ! Giáo sư!”
Lưu thị nhìn đoạn phim luôn được ghi lại, tất cả đều là hoạt động của Tưởng Mộc Mộc trong ba tháng này.
Trong hình, Tưởng Mộc Mộc đều là đi theo sau nhân viên công tác học tập, hoặc là tự mình động thủ thao tác cùng thí nghiệm, thời gian rảnh cũng không dừng lại, lễ phép thỉnh giáo bọn họ, mặc kệ là nhân viên công tác ở phương diện nào, chỉ cần hắn từng tiếp xúc, người nọ nhất định đã từng chỉ điểm hắn, nhân viên công tác nơi này đều biết hắn.
Lưu thị gật gật đầu: “Rất tốt! Bắt đầu từ hôm nay, cậu đi theo tôi!”
“……Dạ!” Tưởng Mộc Mộc không hiểu tại sao đơn giản như vậy liền có thể đi theo bà học tập, có điều bất kể là nguyên nhân gì, hắn đều cảm thấy cao hứng.
Thật ra thì rất đơn giản, Lưu thị chưa từng thu đệ tử cũng không phải là do bà không muốn thu, mà có liên quan đến vấn đề thái độ của đệ tử.
Trước kia cũng thường xuyên có những người giống như Tưởng Mộc Mộc tới học tập, bọn họ tự cho là mình là đệ tử của Lưu thị, cao cao tại thượng, không thèm để ý tới nhân viên công tác trong viện nghiên cứu, giống như cái gì mình cũng biết, mình mới là lợi hại nhất, bộ dạng “thiên tài” “tự cho là đúng”, Lưu thị rất không thích.
Bọn họ cảm thấy mình đã là đệ tử của Lưu thị, có thể trở thành đệ tử Lưu thị mới là lợi hại, nhân viên công tác mấy người thì có là cái gì đâu?
Đời này quả thật Lưu thị chưa từng nhận đồ đệ, nhưng cũng chỉ dẫn vài người, trong đó vợ chồng Hác gia chính là bà dẫn dắt ra, hai người kia có thiên phú hiếm có lại rất cố gắng.
Tự nhiên là Lưu thị tương đối coi trọng đối với bọn họ, lúc ấy vợ chồng Hác gia cũng là nhân viên công tác trong viện nghiên cứu, chỉ là nay thoát ly ra ngoài, tự trải qua cuộc sống của chính mình, tự thành lập vườn của mình thôi, mặc dù Lưu thị luyến tiếc, nhưng cũng không ép bọn họ ở lại, không có nhân viên công tác thì có thể bổ sung, còn đồ đệ thì không giống!
Bà tương đối xem trọng vợ chồng Hác gia vợ, vì vậy cũng lưu tâm tới người bọn họ giới thiệu, lại xem xem đoạn phim ghi chép mấy tháng qua, cũng xác minh được vài phần phỏng đoán của bà.
Mỗi người nơi này đều không phải là người vô năng, tùy tiện hỏi, mỗi một người đều là học giả muốn trình độ học vấn có trình độ học vấn, muốn thực lực có thực lực, Lưu thị chưa từng muốn một phế nhân nào, mỗi người bọn họ đều có thể trở thành thầy giáo cho Tưởng Mộc Mộc, bọn họ đều là tự nguyện đi theo Lưu thị, cho dù Lưu thị phong bế ba năm năm năm, bọn họ cũng không để ý.
Không chịu được cô độc, không muốn ngây ngốc ở chỗ này thì có thể rời đi, không thể rời xa người nhà thì cũng không cần tới nơi này.
Công tác của họ bề bộn nhiều việc, nhưng cũng có thời gian nghỉ ngơi, những thời gian kia bọn họ có thể tự do an bài, muốn cùng người nhà liên lạc, hay là làm cái gì bà đều không quản, yêu cầu của Lưu thị chỉ có một: lúc làm việc phải chăm chỉ cẩn thận! Không thể có nửa điểm sai sót!
Cứ như vậy, mỗi ngày Tưởng Mộc Mộc đi theo Lưu thị, ở bên cạnh bà học tập, nhân viên công tác ở đây thấy nhưng không thể trách, bọn họ đã sớm đem biểu hiện của Tưởng Mộc Mộc ở nơi này báo lên cho giáo sư rồi, loại tình huống thế này cũng có thể tiếp nhận.
Lúc Tưởng Mộc Mộc đi theo bên cạnh Lưu thị làm việc, Lưu thị nói: “Cậu không có dị năng?”
Tưởng Mộc Mộc không biết tại sao đối phương lại hỏi cái này, cũng không có hoài nghi, liền “dạ” một tiếng, gật đầu.
“Vậy cậu làm sao thông qua khu dã thú?” Trong viện nghiên cứu này của bọn họ, không có ai chưa từng thức tỉnh dị năng cả, nếu có người cho rằng nghề nuôi dưỡng không cần dị năng, vậy khẳng định người đó sẽ không thể tiếp tục ở cái ngành nghề này được.
Cái nghề bận rộn như thế, không có dị năng khẳng định không chống đỡ được, nhưng Tưởng Mộc Mộc không có dị năng cường hóa thân thể của mình, làm thế nào chịu đựng được lượng công việc của bọn họ.
Huống chi, để phòng ngừa dã thú trong khu dã thú công kích, dị năng phòng thân là vô cùng cần thiết.
Hình như Tưởng Mộc Mộc đã hiểu, cũng nghĩ đến chuyện trước đó anh Hác không để cho hắn theo đến khu dã thú, nghĩ đến là sợ hắn không có dị năng bị dã thú công kích, có điều bây giờ cho dù hắn không có dị năng, thì cũng có những chiêu số khác để phòng thân: “Con không có gien dị năng, cho nên sẽ không thức tỉnh, có điều, con có tu luyện võ thuật, sẽ không thua dị năng giả, cho nên khu dã thú con vẫn đối kháng được!”
“Võ thuật? Cái loại đồ này thật sự là có thật à…… ta còn tưởng rằng là truyền thuyết! Thôi, nếu cậu có võ công phòng thân, không có dị năng cũng không sao!” Lưu thị không có tiếp tục hỏi tới, cái thứ võ thuật này vô cùng cổ xưa, cho dù bà muốn biết, cũng chưa chắc đối phương sẽ nói cho bà biết, ngược lại, nếu như bà hỏi hắn, ngược lại sẽ cảm thấy bất hòa!
Không có gien dị năng, thế gian này chỉ có một, Tưởng Mộc Mộc nói với bà như vậy, cũng chính là nói cho bà biết thân phận của mình mà thôi, không có ý tứ giấu diếm, cũng nói cho bà biết hắn không thể không dùng những thân phận khác để công tác, Lưu thị tỏ vẻ hiểu được!
Thật ra thì Tưởng Mộc Mộc chưa từng nghĩ tới những thứ này, cũng không biết suy nghĩ trong lòng Lưu thị, thí điên thí điên đi theo sau mông đối phương vòng vo, làm cho Lưu thị cười khổ không thôi, ngược lại cũng rất cẩn thận dạy hắn.
Thí điên thí điên: chỉ sự xoắn xít tất tả chạy, ý nghĩa manh manh dễ thương
Không thể không nói, Lưu thị không hổ là chuyên gia phương diện nuôi dưỡng, tinh thông các lĩnh vực không nói, đối với các loại dụng cụ còn rõ như lòng bàn tay, điều này làm cho Tưởng Mộc Mộc càng ngày càng bội phục bà, đi theo bên cạnh bà học tập cũng rất nhiệt tình!
Trong ba tháng này, hắn không có liên lạc với Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Cận cũng chưa từng liên lạc với hắn, chủ yếu là không muốn để cho mình phân tâm, chỉ cần thấy được Tưởng Mộc Cận, tâm tình của hắn sẽ bị ảnh hưởng, nhưng mà mỗi lần gọi điện thoại về nhà không nhìn thấy Tưởng Mộc Cận, hắn cũng sẽ có chút thất vọng, có điều rất nhanh hắn liền khôi phục như cũ, tiếp tục công việc.
Mẹ đã tỉnh lại, có lúc Sở Lẫm ở trong cơ thể còn nói với hắn mấy câu, nhưng rất nhanh lại lui về không để ý tới hắn, trong lời nói đơn giản chính là để cho hắn nhanh một chút tìm Tưởng Mộc Cận đi đến cấm địa trước, đáng tiếc, bây giờ còn chưa phải là thời điểm.
Dù bây giờ hắn đã có tư cách có thể tiến vào cấm địa, yêu cầu của sư phụ hắn cũng đã đạt được, hắn ta từng nói, muốn biết quan hệ của hắn ta và cha, thì phải đạt tới trung tầng thứ bảy cửu công quyết, mà hắn cũng đã làm được.
Thế nhưng, luôn cảm thấy còn chưa phải là thời điểm, bây giờ ngược lại hắn không còn cỗ xúc động như lúc đầu nữa, xúc động muốn biết rõ cha và sư phụ rốt cục là quan hệ thế nào. Mà là bình tĩnh đối mặt, luôn cảm thấy biết rõ cũng không nhất định là chuyện tốt.
Hắn và mẹ trò chuyện mấy câu, mẹ nói Tưởng Mộc Cận đã bế quan, trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện, hy vọng Tưởng Mộc Mộc an tâm học tập, đi theo bên cạnh Lưu thị rất an toàn balabala……
Nhìn mẹ khôi phục thân thể, Tưởng Mộc Mộc thay bà cao hứng. Cũng không có để ý quá nhiều, mỗi ngày đều đi theo bên người Lưu thị, chăm chỉ làm việc, nghiêm túc học tập……
Hắn cũng không biết, ở một khắc hắn cúp điện thoại kia, Trần Tú Nhã lộ ra vẻ mặt đau thương, rất là do dự.
Cho đến khi Tưởng Trạch Thành đi tới bên cạnh bà, bà mới khóc nức nở nói: “Tại sao lại biến thành như vậy? Không ngăn cản được sao?”
Ngay trước lúc Tưởng Mộc Cận “bế quan”, cậu liền thẳng thắn hết thảy, quan hệ giữa cậu và Tưởng Mộc Mộc.
Trần Tú Nhã không cách nào tiếp nhận, nhưng nhìn dáng vẻ kiên quyết của Tưởng Mộc Cận, bà biết nói gì cũng không có tác dụng, cầu cứu nhìn chồng bà, vẻ mặt mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì cũng đều bình tĩnh của Tưởng Trạch Thành cho bà một chút an ủi, thời điểm Tưởng Mộc Cận nhìn về phía Tưởng Trạch Thành, Tưởng Trạch Thành chỉ nói: “Chờ ngươi có thực lực rồi lại đến thảo luận vấn đề này!”
Ý nói là, nếu ngươi dứt khoát muốn cùng một chỗ với Tưởng Mộc Mộc, dứt khoát đánh vỡ quy tắc bình thường, như vậy phải làm xong hết thảy chuẩn bị, có thực lực cường đại đến mức có thể đem tất cả tiếng phản đối áp đảo.
Sau đó, Tưởng Mộc Cận liền đi “bế quan”, không ai biết cậu muốn đi đâu bế quan, cơ mà Tưởng Trạch Thành biết, nếu lần này cậu có thể an toàn trở lại, thì ông không còn có khả năng áp chế Tưởng Mộc Cận nữa.
Cuộc sống từng ngày trôi qua, tựa như tất cả mọi người đều phát sinh thay đổi, hoặc căn bản là không có bất kỳ thay đổi nào.
Hai năm sau khi Tưởng Mộc Mộc tiến vào hình thức học tập phong bế, nhà xưởng dưới đất nổ tung, cơ thể sống thực nghiệm phơi bày ra ánh sáng, xã hội lâm vào hỗn loạn, nhưng không ai biết trận nổ này là do quân cờ mà Tưởng Mộc Cận đã mai phục, trong đó không thiếu được thủ đoạn của nhóc khỉ.
Một nhà xưởng thực nghiệm dưới đất như vậy bị đóng cửa, kích động nhất chính là cặp sinh đôi đang ở nhờ nhà vợ chồng Hác gia, thiếu chút nữa trực tiếp bay đến nhà xưởng dưới đất kia, giết chết những người đó, cũng may nhờ Tưởng Trạch Thành tự ra mặt, ngăn cản hành động của bọn họ.
Thân phận của Tô Lập Nguyên đưa ra ánh sáng, giáo sư nghiên cứu dị năng lại là người phụ trách nghiên cứu thí nghiệm cơ thể sống, danh dự thẳng tắp giảm xuống, thậm chí bị bắt, Đàm Thu Minh ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng, Đàm Thu Minh trốn ra nước ngoài, tiếp tục trợ giúp người nọ tìm kiếm hàng hóa.
Lại qua hai năm, hiệu trưởng học viện hoàng gia về hưu, người thừa kế lại không phải là Vương Trữ, mà là Ôn Văn luôn ở trường học xã hội có danh dự càng ngày càng cao, Ôn Văn lại là con riêng của hiệu trưởng Vương, đưa tới bạo động một đoạn thời gian rất dài.
Vương Trữ bị đuổi ra khỏi nhà, trôi giạt khắp nơi, không biết tung tích.
Trần Á Lâm và Ôn Văn chia tay, kiên quyết rời đi, Ôn Văn không giữ hắn lại, tùy hắn đi.
Mọi người đều tò mò về hướng đi của Vương Trữ, mặc kệ hắn có phải người thừa kế học viện hoàng gia hay không, nhưng thực lực của hắn mọi người đã quá rõ ràng, cho dù không thể thừa kế Vương gia, thì đi tới chỗ nào cũng có thể tỏa sáng.
Thế nhưng, Ôn Văn lại không niệm tình anh em, chặt đứt tất cả đường lui của Vương Trữ, Vương Trữ cứ như vậy biến mất.
Cuối cùng, Trần Á Lâm tìm được hắn, Vương Trữ đã không còn ra hình người, giống như bị người hành hung qua, cả người đều là thương thích, cuộn người trong góc tường, sau đó, Trần Á Lâm mới biết, hắn mất đi dị năng.
Trần Á Lâm mang hắn về nhà, tự mình chiếu cố hắn, thay đổi tính tình phú nhị đại huênh hoang bình thường, dấn thân vào sự nghiệp, cũng thật may là hắn có một người ca ca có khả năng, cho dù hắn đã trưởng thành, vẫn có thể nhận được giáo dục rất tốt, sẽ không tầm thường vô năng, huống chi, bộ dáng của hắn thoạt nhìn cũng không giống như là người đã ba mươi ba tuổi, ngược lại càng giống như sinh viên mới vừa tốt nghiệp đại học.
Rốt cục vợ chồng Trần gia cũng thở phào nhẹ nhõm, đứa con út nhà bọn họ cuối cùng cũng đã trưởng thành, chỉ tiếc, Trần Á Lâm mất đi sáng sủa của ngày xưa, lưu lại chỉ là lạnh lùng.
Lại một năm nữa, Tưởng Mộc Cận xuất quan, Hắc Mập Mạp nhìn cậu đầu tiên, liền kinh hãi.
Tưởng Mộc Cận nhìn như không thay đổi, lại đã thay đổi hoàn toàn, quần áo rách rưới, hai vết sẹo giao nhau ở trên g ngực rất là bắt mắt.
Tưởng Mộc Cận chỉ cười với cậu ta một tiếng, Hắc Mập Mạp liền cảm thấy mình kiếm được…… Người như vậy, lại có thể đem tầm mắt thả vào trên người mình: này, không đúng, sao mày lại trở nên sa đọa như vậy hả!?
Mà theo ở phía sau ra ngoài, là người ca ca Hắc Mập Mạp cho rằng đã chết…..
Sau đó, Tưởng Mộc Cận ngày ngày chờ ở cửa viện nghiên cứu, chờ đợi Tưởng Mộc Mộc, rốt cục, ba tháng sau, hình thức học tập phong bế của Tưởng Mộc Mộc kết thúc, đi ra cánh cửa đã lâu không thấy.
Năm năm dài học tập cuối cùng đã kết thúc, một khắc Tưởng Mộc Mộc đi ra cửa kia, ánh nhìn đầu tiên liền thấy Tưởng Mộc Cận, trước mắt hắn sáng lên, không nói hai lời, cười tươi nhào tới, Tưởng Mộc Cận vững vàng tiếp được Tưởng Mộc Mộc, ôm thật chặt nói: “Ca ca, lần này, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa!”
Đúng vậy, sẽ không bao giờ tách ra nữa, không ai có thể tách bọn họ ra, Tưởng Mộc Cận sẽ giải quyết toàn bộ chướng ngại ngăn cản bọn họ.
“Mộc Cận, em thật giống như đã thay đổi!” Tưởng Mộc Mộc nói.
“Phải không? Ca ca, vậy anh nói em thay đổi là đẹp trai hay là đẹp trai hơn?”
“Xấu hơn……. ưhm……..”
Cũng không biết cái hôn này kéo dài bao lâu, chẳng qua là ai cũng không thể tách hai người họ ra.
Chuyện đầu tiên Tưởng Mộc Mộc phải làm sau khi ra khỏi viện nghiên cứu, có liên quan với đời trước của hắn, đó chính là đứa con trai đời trước hắn nhận nuôi: Tưởng Sâm!
END