Nếu như nói thái độ vừa nảy của Trang Trạch Ân khiến cho Hàn Cảnh Sâm hơi có chút hoài nghi, vậy thì khi thấy Trang Ngộ đến đây, liền khiến cho y trăm phần trăm xác định, chẳng lẽ chính mình bị bại lộ rồi sao? Bại lộ ở chỗ nào a? Y lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Trang Ngộ cái, nói: "Ánh mắt của Chân Ly rất tốt, y chạy trốn một trận, cũng coi là đáng giá."
Trang Ngộ đến đây cũng không có dự định chất vấn, bởi vì trong lòng ông đã nhận định Hàn Cảnh Sâm là người của Chân gia. Cơ bắp của ông căng chặt, hỏi: "Cậu chính là đứa con nuôi đó của Chân gia, Chân Lưu?"
Hàn Cảnh Sâm nhìn Trang Ngộ cái, nói: "Ngọc lưu ly đeo ở trên người ông sao?"
Trang Ngộ không nói hai lời, tiến lên cho Hàn Cảnh Sâm quyền, lúc lại đánh quyền thứ hai, bị Hàn Cảnh Sâm cản lại, ngẩng đầu nói với ông: "Tôi chỉ thiếu ông quyền, cái khác, là ông thiếu tôi."
Trang Ngộ cũng không động tay động chân nữa, mà là hỏi: "Nói đi! Mục đích mà cậu đến đây là gì? Chân Ly đã chết rồi, tôi và Chân gia cũng không có bất kỳ liên quan gì nữa. Nếu như là vì Trang Trạch Ân, lần trước tôi cũng đã nói rất rõ ràng rồi. Nếu như Trang Trạch Ân đồng ý trở về, tôi cũng không ngăn cản, nhưng mà hắn cũng không muốn trở về, các người làm như vậy, có ý gì?"
Hàn Cảnh Sâm trước khi tới đã làm xong công tác chuẩn bị lúc nào cũng có thể sẽ bị phát hiện thân phận, lần này y đến đây, chính là tính toán đối mặt với hai cha con Trang gia. năm trước y còn trẻ không biết gì, tự nhận là làm như vậy đối với Chân Ly là thành toàn, nhưng ngược lại đó chính là hại y. Lần này y muốn làm kẻ ác, cũng hy vọng Trang Ngộ có thể làm cái kẻ ác này. Thế là y cũng không trả lời vấn đề của Trang Ngộ, lại hỏi ngược lại: "Nếu như có thể, tôi hy vọng Chân Ly sống tiếp rời khỏi ông, hoặc là để cho Chân Ly chết đi vĩnh viễn ở cùng ông?"
Mi tâm của Trang Ngộ cau lại, trong mắt người đàn ông cứng rắn này hiện lên vẻ nghi ngờ, hỏi: "Ý gì?"
Hàn Cảnh Sâm đáp lời: "Không có ý gì, nếu như có thể lựa chọn, ông chắc chắn sẽ không hy vọng Chân Ly chết đi? Ngọc lưu ly vốn là đeo ở chỗ tôi, như vậy Chân Ly sẽ không chết. Ông hiểu rõ ý của tôi không? Trang Ngộ, là ông hại chết Chân Ly." Y biết y nói như vậy rất tàn nhẫn, Trang Ngộ sẽ mang theo sự áy náy này suốt nửa phần đời còn lại. Nhưng nếu như y không làm như vậy, y sợ Trang Ngộ sẽ càng đau khổ.
Làn da màu đồng của Trang Ngộ hiện lên màu sắc khoẻ mạnh, nếu như tiến vào giới đồng chí, y sẽ là một rất được hoan nghênh. Giống như năm đó Chân Ly lần đầu tiên nhìn thấy y, liền bị y mê hoặc. Hàn Cảnh Sâm không hiểu, năm đó dù sao y vẫn còn nhỏ. Bây giờ y dường như đã hiểu được, có lẽ có vài người trời sinh liền không thích hợp cuộc sống tuần tự mà tiến.
Trang Ngộ vẫn luôn trầm mặc tại chỗ tựa như đang suy nghĩ, ánh mắt của y nhìn không ra buồn vui, thậm chí Hàn Cảnh Sâm cho rằng y chỉ là đang trong trạng thái trống rỗng. Như Hàn Cảnh Sâm biết Trang ngộ là người thông minh, có vài lời không cần y nói ông cũng có thể hiểu được rõ ràng, Trang Ngộ chắc hẳn có thể nghe hiểu. Người Chân gia nhân sinh trên người đều mang ngọc lưu ly âm dương, âm khí rất nặng, đặc biệt là sau khi có bầu bạn, âm sau khi tiết ra ngoài, sẽ càng ngày càng không điều hoà được. Lúc này liền cần có người thể chất thuần dương đến cùng nhau bổ sung, điều này kỳ thực cùng song tu rất giống. Nhưng đây lại không phải là song tu, bởi vì người Chân gia chỉ là cần có một người bầu bạn thể chất thuần dương phù hợp làm cho bọn họ điều hoà khí tức âm dương mà thôi.
Trang Ngộ im lặng hồi lầu, hai người cứ đứng như vậy mười mấy phút, Trang Ngộ cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: "Trang Trạch Ân, cũng giống Chân Ly?"
Hàn Cảnh Sâm nhịn không được mỉm cười, nói: "Ông cảm thấy thế nào?"
Trang Ngộ đánh giá Hàn Cảnh Sâm từ trên xuống dưới, rồi nói: "Người Chân gia, không có tìm được người khác, người có thể chất xứng đôi với người Chân gia."
Hàn Cảnh Sâm vuốt vuốt tay nói: "Ông cũng nhìn được."
Tất cả đều đã rõ ràng như vậy, Trang Ngộ cũng không muốn hỏi nhiều. Y khẽ thở dài một hơi, nói: "Chân Lưu, cậu đừng trách Chân Ly. Y lớn hơn cậu tuổi, dù cho độ phù hợp thể chất của các người cao, cũng... rất khó làm cho y tiếp nhận."
Hàn Cảnh Sâm cười nói: "Ở Chân gia, lớn hơn mấy tuổi vốn chẳng là chuyện gì. Chân Ly có trách nhiệm của y, trong lòng y tự hiểu rõ. Ông là biến số của y, nhưng mà y cũng đã dùng hết trách nhiệm của mình. Y sinh con, lúc biết rõ chính mình âm khí đã tiết ra ngoài, phần âm khí còn lại không nhiều. Chính là vì đem ngọc lưu ly âm dương của Chân gia truyền thừa lại, đoạn tình cảm của các người mới xúc động lòng người, tôi rất khâm phục. Quả thật như vậy, nếu như kêu ông lựa chọn, ông sẽ lựa chọn để Chân Ly đi chết sao?"
Đừng nói để cho Chân Ly đi chết, cho dù làm cho y chịu nửa phần uỷ khuất, ông cũng sẽ không làm.
Ông yêu Chân Ly, cũng như Chân Ly yêu ông, hai người ở cùng nhau, cho dù cả ngày cái gì cũng không làm, một người đọc sách một người pha trà đều sẽ cảm thấy so với thần tiên còn hạnh phúc hơn. Nếu như không gặp được Chân Ly, ông cũng không biết đời mình còn có thể đẹp được như vậy hay không.
Nhưng mà nếu như không có những chuyện tốt đẹp này, đổi lại cuộc sống của Chân Ly, ông nguyện ý. Lại cũng không nguyện ý.
Nếu như Chân Ly sống tiếp, là đau khổ, vậy thì ông không đồng ý.
Trang Ngộ khẽ thở dài, đem tay đút vào trong vạt áo của mình. Dùng lực kéo cái, đem một miếng ngọc bội từ trong cổ kéo ra. Ông tiến lên phía trước bước, đem ngọc bội đặt vào trong tay Hàn Cảnh Sâm, sau đó xoay người, nói với y: "Cậu theo đuổi Trang Trạch Ân đi! Đợi đến lúc nó thành niên, tôi đồng ý cho hai người ở bên nhau."
Lời nói của Trang Ngộ làm cho Hàn Cảnh Sâm trở nên ngẩn ra, vừa muốn nói cái gì đó, Trang Ngộ lại vội vội vàng vàng rời khỏi tây viện.
Thời gian từ đầu đến cuối không đến nửa tiếng, khiến cho Trang Ngộ đưa ra cái quyết định như vậy, cũng không phải là ông đối với chung thân đại sự của con trai qua loa, mà là thái độ của ông đối xử với con trai và đối xử với người yêu, càng không giống nhau. Đối với Chân Ly, ông nguyện dốc hết tất cả vì y ngay cả sinh mệnh cũng có thể không cần. Nhưng vì con trai, ông lại muốn sống tiếp, cho dù muôn vàn khó khăn cũng muốn đem con trai nuôi lớn trưởng thành.
Năm đó khi Chân Ly mất, ông đau đến không muốn sống, ham muốn sống cũng không cao. Vì đứa con trai duy nhất của ông và Chân Ly, e rằng nửa đời sau đều phải sống trong đau khổ ông cũng phải sống tiếp. Ông và Chân Ly đã bỏ ra một cái giá lớn như vậy, không dễ gì mới sinh ra được một đứa con trai, lỡ như bởi vì cách Chân Ly lựa chọn lại tráng niên mất sớm. Trang Ngộ không chịu nổi, Chân Ly trả giá cũng không đáng giá.
Chân Lưu nhỏ hơn Chân Ly tuổi, lớn hơn Trang Trạch Ân tuổi. Năm đó Chân Lưu tuổi, Trang Trạch Ân ra đời. Hôm nay, Chân Lưu hẳn là tuổi. Cái tuổi này, nghe thì cũng không tính là gì. Nếu như thật sự cùng một chỗ với Trang Trạch Ân, tên vương bát đản này còn phải gọi y tiếng cha. Chính là vừa nghĩ đến con trai của mình vậy mà ở cùng với y, ông liền nhịn không được muốn tẩn y trận.
Kỳ thực Trang Ngộ biết cái tâm tính này của mình là xảy ra chuyện gì, ông muốn đánh Chân Lưu cũng không phải bởi vì cái người này là Chân Lưu, mà là bất luận người này là ai, ông cũng sẽ nhịn không được mà muốn làm thịt. Nếu như đối tượng của Trang Trạch Ân là một cô gái, vậy thì thôi. Dù sao heo tự mình nuôi lớn sẽ đi ăn cải trắng nhà người khác, cha lòng rất an ủi. Nhưng mà hôm nay bó cải trắng này là Trang Trạch Ân, có thể tưởng tượng được Trang Ngộ người trồng cải trắng này có bao nhiêu căm tức.
Nhưng mà cái sự căm tức này ông cũng không thể phát tiết ra ngoài, bởi vì nếu như không cho con heo này ăn, cải trắng nhà ông cũng có thể sẽ chết.
Ai, phiền lòng.
Trang Ngộ trở lại đông viện, thấy Trang Trạch Ân tâm tình không tệ nói chuyện điện thoại, ắt hẳn là nói chuyện điện thoại với bạn. Trang Trạch Ân vừa thấy cha trở lại, lập tức cúp máy.
Trang Ngộ nhìn con trai cái, nói: "Dọn dẹp đông viện một chút, trời nóng rồi, nên dời qua đó đi."
Ở đông viện có hồ bơi, nhiều bóng cây, không khí thiên nhiên, cực kỳ mát mẻ. Cho nên vừa đến mùa hè, bọn họ liền sẽ qua đông viện ở đoạn thời gian. Trang Trạch Ân không nghĩ nhiều, lập tức đáp ứng, nói: "Dạ, con biết rồi cha!"
Trang Ngộ lại nói: "Cha... qua căn nhà gỗ bên bờ hồ ở một đoạn thời gian, hôm nay không phải ngày... giỗ của mẹ con sao, cha muốn nói chuyện với mẹ con."
Trang Trạch Ân cũng không nghĩ nhiều, trước đây lúc cha nhớ mẹ, cũng sẽ đến căn nhà gỗ đó khoảng thời gian, cho nên hắn cũng đương nhiên cho rằng cha là thật sự nhớ mẹ. Gật gật đầu đáp: "Dạ, con trước tiên dọn dẹp phòng của con trước."
Nhìn bóng dáng con trai chạy về hướng đông viện, Trang Ngộ đầy bụng phiền muộn, ông còn phải tạo cơ hội cho tên vương bát đản kia... Những ngày này còn có thể trải qua sao? Thở dài hơi, Trang Ngộ về phòng đấm một đấm lên bao cát.
Hết chương .
Editor có lời muốn nói: Tui vẫn còn hoang mang vụ Chân Ly là con trai hay con gái! Aizzz, phiền muộn!
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp nà!^^