Kỳ thực Trang Trạch Ân vẫn rất thích đông viện trong trí nhớ, cha đào một cái ao ở đông viện, bên trong thả vào những viên sỏi màu trắng, vào mùa hè hắn rất thích bơi trong ao. Đặc biệt là cảm giác khi chân chạm đến những viên sỏi mát lạnh, vô cùng thoải mái. Trước kia ở Trang gia, mặc dù có hồ bơi xa hoa tráng lệ cung cấp cho người hưởng dụng, nhưng hắn vẫn nhớ nhất là cái hồ bơi do cha tự tay đào này.
Đông viện có bốn phòng, chính giữa hai phòng, phòng khách và phòng bếp. Nhà kề gian, đông tây. Hàn Cảnh Sâm bây giờ đang ở phòng nhỏ, phòng của Trang Trạch Ân ở hướng tây.
Bên ngoài cửa sổ phòng nhỏ có trồng cây tử đằng, đã trồng từ rất lâu, hôm nay đã bò lên đầy cả bức tường, một mảnh xanh biếc che kín bức tường ngoài cửa sổ. Nhưng mà bởi vì bên ngoài có giá đỡ, ngược lại cũng không che khuất cửa sổ, như vậy mùa hè ngủ trong phòng, vừa thoáng gió vừa mát mẻ, không thể càng thoải mái hơn. Chỉ là vào mùa hè muỗi nhiều, Trang Trạch Ân vừa đến mùa hè liền ra ngoài cắt cây ngải về phơi khô đốt lên để đuổi muỗi.
Trang Trạch Ân đem phòng nhỏ ở phía tây dọn dẹp sạch sẽ, trải nệm và chăn lên, lại đem song cửa và kính lau một lần. Sau khi dọn dẹp xong lại đem đồ trong phòng của mình dọn vào, đặt trên giá sách trong phòng nhỏ phía tây.
Thấy Trang Trạch Ân đi đi lại lại, Hàn Cảnh Sâm tâm tư có chút phức tạp. Lời nói vừa nảy của Trang Ngộ trước khi đi, y lúc này còn chưa nghĩ ra, kỳ thực tâm tình của Trang Ngộ y hoàn toàn có thể hiểu được. Nếu như Trang Trạch Ân là con trai của mình, chính mình ắt hẳn... Cũng sẽ lựa chọn như vậy. Nhưng có thể sẽ nhịn không được mà đem đối phương đánh cho tàn phế, ít nhất cũng phải đánh cho nửa sống nửa chết.
Hàn Cảnh Sâm nhịn không được mỉm cười, theo đuổi Tiểu Trang, e rằng có chút khó khăn. Đứa nhỏ này dường như không đơn thuần như trong tưởng tượng của y, ít nhất là có sự thông minh. Nếu không phải hắn rõ ràng đã nhìn thấu được thân phận của mình, nhưng lại không nói toạc ra, trong lòng đứa nhỏ này phỏng chừng cũng đang tính toán cái gì đó. Nhưng mà không sao cả, chuyến này qua đây vốn là không phải vì thật sự đem hắn theo đuổi đến cùng. Chuyện đó trước kia đã nói cho hắn, hẳn là ít hoặc nhiều cũng buông lỏng phòng bị của hắn.
Chỉ là hành động của Trang Ngộ ngược lại vượt ra ngoài dự đoán của y, y nói để cho mình theo đuổi Tiểu Trang, bên đó liền để Tiểu Trang dọn vào, đây là tạo cơ hội cho mình sao? Y cũng không sợ chính mình bộc phát thú tính, đem con trai chưa thành niên của y như vậy rồi như vậy sao?
Hàn Cảnh Sâm nhịn không được cười ra tiếng, may mà y còn có chút lương tâm, nếu như người người đều giống Chân Ly, vậy thiếu niên thuần lương xinh đẹp e rằng liền nguy hiểm rồi.
Sau khi Trang Trạch Ân dọn vào đông viện cũng không có tiếp xúc gì với Hàn Cảnh Sâm, bởi vì sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi. Hắn điên cuồng ôn tập mấy ngày, gần như muốn đem đề ôn và đề thi thử của các môn làm hết. Bình thường cảm giác không ra được, lúc sắp đến kỳ thi điên cuồng học tập liền nhìn ra tiến độ. Nhờ có bản lĩnh đã gặp qua là không quên đã làm cho hắn rất thoải mái a!
Thành tích của kỳ thi cuối kỳ cuối cùng cũng có, toàn bộ lớp đều ồ lên. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trang Trạch Ân, hắn đứng nhất toàn cấp. Giáo viên Tiếng Anh trước kia vẫn luôn vô cùng nghiêm túc với hắn cuối cùng cũng lộ ra nụ cười hiền lành, vỗ vỗ bả vai của hắn nói: "Đừng nản lòng, cứ thế mà thẳng tiến thi vào trường tốt! Tôi xem trọng em!"
Danh tiếng Trang Trạch Ân học bá hắc mã thoáng cái truyền khắp cả trường, đi trên đường đều có nữ sinh ở sau lưng hắn xì xào bàn tán. Sớm biết tác dụng phụ lớn như vậy, hắn liền không nên dùng sức quá mạnh, thoáng cái thi được hạng nhất khối. Như thế nào cũng nên tuần tự mà tiến, hoặc là lúc thi cuối kỳ lại cho mọi người cái kinh hỉ nữa cũng được a!
Nhưng mà thi cũng đã thi xong rồi, hắn không muốn nghĩ quá nhiều nữa. Kỳ nghỉ hè dài như vậy, cuối cùng cũng có thể tập trung vào việc mà hắn muốn làm.
Trịnh Kim Long lần này thi một chút ngoài ý muốn cũng không có, vẫn đứng chót. Hắn nhìn chằm chằm Trịnh Kim Long, cảm thấy cho dù là ăn tiên đan e rằng cũng không cứu vớt được y.
Sau kỳ nghỉ, các bạn học sinh mỗi người đều cho phép bản thân được nghỉ xả hơi. Ngoại trừ các học sinh lớp sắp phải thi đại học cần phải học ngoài giờ, những học sinh các cấp khác đã bắt đầu thương lượng nên đi ngọn núi nào bắt thỏ.
Trang Trạch Ân không muốn đi bắt thỏ, nhìn Trịnh Kim Long giống như con đĩa mà dán sau lưng hắn, liền biết tiểu tử này đang suy nghĩ cái gì. Y bây giờ đang muốn kêu đại ca dẫn hắn đi làm một vụ lớn, lần trước đồng tiền y đã cẩn thận tỉ mỉ đến ngân hàng duy nhất ở trấn trên làm thẻ để cất tiền vào. Trịnh Kim Long có ước mơ, y muốn dẫn bà nội ra khỏi cái sườn núi nhỏ đó. Nhà ở trấn trên phải mấy vạn, trong tay hắn chỉ mới có chừng ngàn, còn lâu mới đủ.
Vốn dĩ y cho rằng đây chỉ là hy vọng xa vời, từ lần trước sau khi được mở mang kiến thức lão đại mới của mình vung tay một cái liền có thể kiếm được vạn, cái ước mơ của y lại một lần nữa dấy lên niềm hy vọng.
Trang Trạch Ân nhìn Trịnh Kim Long hai mắt xám ngắt, dường như hắn giờ khắc này không phải là con người, mà là một cái mấy in tiền di động. Nhưng mà Trang Trạch Ân cũng không có để cho Trịnh Kim Long thất vọng, trực tiếp vung tay lên, đem tiền lấy ra giao vào tay y. Lần trước cha đem phân chia trong thôn, phần còn lại cũng không giữ lại. Trang Trạch Ân vừa lúc cần khoản tiền này làm vốn gây dựng sự nghiệp, cũng làm như chuyện đương nhiên mà thu lấy.
Trịnh Kim Long nhận lấy tiền, một mặt mông lung hỏi: "Ca, đây là muốn làm gì?"
Trang Trạch Ân nói: "Đừng sợ, không phải cho mày đâu. Cầm tiền đi thu chút thổ sản vùng núi, chỉ cần là thổ sản vùng núi ở trong núi đều thu. Đem mấy đứa anh em của mày kêu tới, một ngày nghỉ cho đồng, hỏi tụi nó làm hay không làm."
Trịnh Kim Long lập tức vỗ ngực nói: "Không cho tiền cũng phải làm a!" Không phải là chỉ thu thổ sản vùng núi thôi sao? Cái này còn không làm được sao, bà nội của y lúc trước thường xuyên mang y đi thu thổ sản vùng núi, sau khi thu xong thì đem lên trấn trên bán.
Trang Trạch Ân nói: "Thu nhiều, có bao nhiêu thu bấy nhiêu, dựa theo giá cả trên trấn mà tính, đừng ép giá với đồng hương của mình."
Trịnh Kim Long lập tức gật đầu: "Để đó em lo cho! Em biết chỗ nào trong núi thu được nhiều!"
Trang Trạch Ân vẫy vẫy tay, nói: "Thật đúng là không thể giao cho mày, ngày mai mày phải theo tao vào thành một chuyến, đi thành phố H."
Trịnh Kim Long một mặt nghi ngờ hỏi: "A? Đi thành phố H?"
Trang Trạch Ân nói: "Đúng, trước tiên đi xem thử, đến lúc đó lại nói."
Thành phố H là thành phố biển, ở trong thành thị phía nam, thành phố H là tuyến thành phố phát triển nhất. Muốn thật sự phát triển lên, thành phố H tuyệt đối là địa điểm tốt nhất. Thành phố M tính ra vẫn là quá nhỏ, hắn phải có kế hoạch rõ ràng mới được.
Hai ngày nay cha đã đem một lượng lớn thịt khô nhập vào kho, ông chỉ muốn giống như lần trước, đem thịt khô bán ra, lại có thêm một khoản tiền vốn gây dựng sự nghiệp cho Trang Trạch Ân.
Hàn Cảnh Sâm mấy ngày nay thấy Trang Trạch Ân bận rộn chạy tới chạy lui, đem chính mình bỏ quên hoàn toàn. Chú Hàn có chút buồn bực, đáng tiếc ngay cả bóng dáng của Trang Trạch Ân cũng không bắt được. Vừa lúc y muốn đến thành phố H chuyến, thế là dự định tạm tha cho tiểu gia hoả này vài ngày, đợi sau khi trở về, lại tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng với hắn.
Y đặt vé mấy bay ngày mai sẽ về thành phố H, dự định sáng sớm đến thành phố M để lên máy bay.
Mà Trang Trạch Ân cũng đặt vé máy bay đến thành phố H, không dễ gì mới canh được lúc vé máy bay giảm giá, Trang Trạch Ân sáng sớm liền dẫn theo Trịnh Kim Long thông qua trận pháp truyền tống để đến thành phố M, sau khi liên lạc với ông chủ Phí lần trước, nói cho ông sẽ có một đợt hàng thịt khô nữa, rồi mới ra sân bay.
Trang Trạch Ân dẫn theo Trịnh Kim Long đang vui vẻ như đứa ngốc ra sân bay, vừa lên máy bay, liền đụng phải một ông chú chân dài. Ông chú chân dài đó đang đeo bịt mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi, rõ ràng là đã đi sớm một bước. Cho dù che hết nửa khuôn mặt, chỉ bằng vào hai cái chân thon dài, Trang Trạch Ân cũng có thể nhận ra.
Hết chương .
Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp nà!^^