Bất quá mục đích của Pháp Phi Tư cũng không khó đoán, nam nhân đáy mắt tràn ngập dã tâm rất có thể vì bất mãn với địa vị của mình ở liên minh, nên muốn mượn sức của cậu, về phần cách nói theo cậu, bất cúa chỉ vì để cậu chú ý mà thôi, mặc cho ai nghe vậy chỉ sợ cũng bị gợi lên hứng thú, chỉ tiếc… Pháp Phi Tư tính sai một chút.
“Ông còn phút.” La Tố thản nhiên mở miệng.
Động tác quỳ của Pháp Phi Tư có chút cứng nhắc, anh nhíu mày, rốt cuộc không đúng chỗ nào? Dựa theo suy đoán của anh, cho dù Kì Lân không tin thì cũng không nên có loại phản ứng này.
“Đại nhân, ngài không muốn nhận lòng trung thành của tôi sao?” Pháp Phi Tư ngẩng đầu lên, dùng đôi ngươi màu tím của mình nhìn chằm chằm La Tố, không hề buông tha bất cứ biểu tình nào xuất hiện trên gương mặt đối phương.
“Tôi không có nghĩa vụ trả lời ông, mặc khác, ông chỉ còn phút.” La Tố làm dấu với nhóm khế ước thú bên người, la mật khâu cùng liệt hùng lập tức hiểu ý áp sát tới chỗ Pháp Phi Tư, Pháp Phi Tư thấy tế, trán không khỏi đổ mồ hôi lạnh, lần đàm phán này quả hiên vạn phần hung hiểm, biểu hiện của Kì Lân cũng nằm ngoài dự kiến, bất quá không vào hang cọp sao bắt được cọp con?
Pháp Phi Tư không hề lui bước, cắn răng nói: “Tuy tôi là trưởng tham mưu quân bộ, nhưng kế hoạch của quân bộ dùng khế ước thú bức bách đại nhân thức tỉnh, tôi không hề tán thành, bất quá Tề Đức đại tướng nắm tất cả quân lực liên minh trong tay, vì thế tôi cũng không thể ngăn cản. Tôi cho rằng khế ước thú và thú nhân ngang hàng với nhau, không phải bên nào lệ thuộc bên nào, vì thế tôi duy trì đại nhân thành lập Đế quốc Khế ước thú, vì giải phóng khế ước thú mà góp một phần sức mình!”
“Giải phóng khế ước thú…” La Tố nhếch môi mỉm cười, hóa ra những chuyện cậu làm trong mắt người khác là nông cạn đến vậy, bất quá quên đi, chỉ cần cậu biết mình đang làm gì là đủ rồi.
“Đến giờ rồi.” La Tố vừa dứt lời, nhóm khế ước thú vốn đang đợi lệnh lập tức khí thế chiến đấu tràn đầy phóng về phía Pháp Phi Tư, Pháp Phi Tư khó tin trừng to mắt, tại sao lại như vậy? Kì Lân không có khả năng không có chút hứng thú nào nghe kế hoạch của anh! Bất luận là ai, chỉ cần ngửi thấy mùi lợi ích đều dao động, chính là vì sao thiếu niên này không có chút phản ứng….?
Tình huống chỉ mành treo chuông, Pháp Phi Tư vận dụng sức mạnh hồn thú trong cơ thể giãy khỏi gông cùm, nhưng la mật khâu và liệt hùng thể hình cực đại đâu dễ dàng buông tha Pháp Phi Tư, bọn nó tiếp tục giữ chặt, ngay lúc vô số nắm tay sắp tiếp xúc thân thiết với mặt Pháp Phi Tư thì một bóng đen nhanh chóng lao vút tới bên người Pháp Phi Tư, bóng đen ôm lấy anh, nhanh chóng phóng về phía rừng cây.
La mật khâu cùng liệt hùng thật vất vả mới có được cơ hội giở bản lĩnh, sao chịu bỏ qua, chính là ngay lúc chúng nó chuẩn bị truy kích thì nhận được mệnh lệnh dừng lại từ La Tố.
“Thu thu~?” Tiểu Hoàng là người đầu tiên thu nhỏ lại, nó nhảy lên đầu vai La Tố, nghiêng đầu, tựa như đang hỏi ‘Như vậy có sao không a?’.
“Không sao, như vậy mới tốt.” La Tố xòe bàn tay, lòng bàn tay vốn trống rỗng chậm rãi xuất hiện bóng dáng huyễn nhãn thú. Pháp Phi Tư chết ở đây ngược lại lại gây ra phiền phức, nếu bị đám người kia đặt điều nói này nọ, nói không chừng nói cậu đang khiêu khích liên minh, trước mắt cậu không có tính toán khai chiến, mặc kệ nói thế nào, chứng cớ đã nằm trong tay cậu, thả Pháp Phi Tư đi thì có sao đâu?
Lần này Pháp Phi Tư quá sơ suất, bóng đen ẩn bên cạnh Pháp Phi Tư cậu đã sớm phát hiện, phỏng chừng là bảo tiêu, thân thủ rất mạnh. Sỡ dĩ cậu không bảo khế ước thú đuổi người này ra chính vì muốn mê hoặc Pháp Phi Tư. Pháp Phi Tư thấy bên người cậu chỉ có la mật khâu và liệt hùng nhất định sẽ có hoài nghi, vì thế sẽ bảo bóng đen kia điều tra, nếu kết quả là không có khế ước thú nào khác Pháp Phi Tư sẽ thả lỏng cảnh giác, không biết trong tay cậu giấu huyễn nhãn thú.
Huyễn nhãn thú tiến hóa đến mắt không chỉ có công năng chế tạo ảo giác, chúng nó còn có năng lực giám thị và ghi hình, có thể nói so với thiết bị bình thường, huyễn nhãn thú không có gì thua kém, vì thế những gì Pháp Phi Tư nói với cậu ban nãy đều bị huyễn nhãn thú ghi chép lại, hơn nữa còn từ chính diện, Pháp Phi Tư có nằm mơ cũng không ngờ điểm này đi.
Bất quá tuy là chứng cớ nhưng có bao nhiêu ảnh hưởng cũng không biết được, dù sao với khoa học kĩ thuật hiện đại, nếu Pháp Phi Tư một mức nói đoạn phim này là có người mô phỏng thì cũng đành chịu, vì thế…. sử dụng lúc nào mới là mấu chốt, nếu là một thời cơ thì phải sử dụng đúng lúc mới phát huy được hiệu quả lớn nhất.
“Vất vả cho mày rồi, huyễn nhãn thú.” La Tố đen thẻ nhớ cắm và mắt huyễn nhãn thú, ánh mắt màu lam từ mắt huyễn nhãn thú chảy vào thẻ nhớ, giống như đang truyền dữ liệu. Một lát sau ánh sáng xanh biến mất, La Tố lấy thẻ nhớ ra khỏi mắt huyễn nhãn thú.
Truyền hết dữ liệu xong, huyễn nhãn thú tựa hồ không còn chút sức lực, cơ thể tròn quay ngồi phịch trên tay La Tố, ánh mắt không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt, vì thế mà tay La Tố ướt nhẹp.
“Lúc ngủ không được chảy nước miếng…” La Tố bất đắc dĩ đặt huyễn nhãn thú trợn tròn mắt ngủ gà ngủ gật xuống gốc cây, xem ra chuyển hình ảnh là quá sức đối với cơ thể huyễn nhãn thú, nể tình huyễn nhãn thú hôm nay rất cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, tật xấu chảy nước miếng này để mai rồi sửa đi.
La Tố nhìn huyễn nhãn thú cuộn mình thành một viên cầu nhỏ, ngủ mà không ngừng chảy ra nước miếng, gương mặt hiếm có dịp lộ ra tươi cười.
“Thu~” Tiểu Hoàng cũng ngáp một cái, vừa nãy biến thân dùng rất nhiều khí lực, nó cũng có chút mệt mỏi. Tiểu Hoàng chuyển mình co rụt trong túi tiền La Tố, tìm một vị trí thoải mái nằm xuống bất động.
“Đám nhóc này…” La Tố bất đắc dĩ ôm Tiểu Hoàng ra khỏi túi tiền, đặt xuống cạnh huyễn nhãn thú, kế tiếp cậu còn việc phải làm, nếu mang Tiểu Hoàng theo rất dễ đánh thức nó.
Mặc khác thẻ nhớ cũng cần sang thêm một bản, để tránh tình huống ngoài ý muốn phát sinh… La Tố mở đồng hồ ánh sáng nhặt được trong căn cứ, bởi vì không phải đồng hồ của cậu nên những bưu kiện gửi tới đều từ những người xa lạ, La Tố không cắt địa chỉ này, bởi vì tương lai có thể cần tới.
Đem nội dung trong thẻ nhớ san ra một bản, La Tố lợi dụng màn hình ánh sáng xem tin tức, không biết liên minh rốt cuộc có chủ ý gì, cư nhiên không phong tỏa internet của khu vực Bắc Ngoại Sâm, cũng có thể vì đồng hồ trên tay cậu là đồng hộ quân dụng nên mới nhận được tin.
Tin tức tiêu đề trên web làm La Tố có chút kinh ngạc trợn to mắt…
【Quân bộ phóng thích tình nhân đại chúng Ôn Tư Đặc! Hiệp hội Tiên đoán sư giật dây? !】
La Tố đưa ngón tay kéo xuống, trang web lập tức chạy xuống, nội dung cũng không nhiều, nói đi nói lại cũng chỉ có một sự kiện là Ôn Tư Đặc được xá miễn tất cả tội lỗi. Mặc khác, Ôn Tư Đặc sau khi tự do, chuyện đầu tiên làm chính là gia nhập Hiệp hội Tiên đoán sư, vì thế phóng viên bài báo này suy đoán có lẽ Ôn Tư Đặc cùng Hiệp hội Tiên đoán sư lập hiệp nghị gì đó, bởi vậy lần này mới được vô tội phóng thích.
Phóng viên cũng không liên hệ sự kiện này với Kì Lân, bởi vì nhóm dân chúng không biết quan hệ của La Tố và Ôn Tư Đặc, vì thế bài báo cũng chỉ giới hạn trong nội dung suy đoán, không có gì đi sâu.
La Tố xem xong, nhíu mày, Ôn Tư Đặc được phóng thích không thể nghi ngờ là chuyện tốt, ít nhất anh không cần chịu hình phạt quá mức tàn khốc dành cho giống cái kia, nhưng mà… mục đích quân bộ phóng thích Ôn Tư Đặc là gì? Mặc kệ thế nào nhất định có quan hệ tới cậu, tỷ như bảo Ôn Tư Đặc thuyết phục cậu trở lại liên minh linh tinh.
Nhưng vẫn có chút kì quái, so với Ôn Tư Đặc không phải người nhà như Mễ Duy và Ngải Đặc có trọng lượng hơn sao? Vì sao liên minh lại chọn Ôn Tư Đặc chứ không phải người nhà của cậu? Hơn nữa phóng thích Ôn Tư Đặc sẽ dấy lên làn sóng dư luận, liên minh hẳn phải phong tỏa toàn diện mới đúng, đằng này lại gióng trống khua chiêng công bối với ngoại giới, này đại biểu… liên minh muốn mọi người biết tin này, nếu suy đoán thêm chút nữa thì, liên minh muốn để cậu biết!
Mặc khác Hiệp hội Tiên đoán sư này… La Tố xoa xoa đầu có chút trướng đau của mình, Ôn Tư Đặc gia nhập Hiệp hội Tiên đoán sư nhất định có lí do, không bài trừ lí do giao dịch trên báo nói tới, hiện tại mấu chốt chính là Ôn Tư Đặc tự nguyện hay bị ép…
Đúng là cảm giác giông tố ập tới không ngừng, La Tố tắt màn hình ánh sáng, trước mắt vật tư vẫn còn chống đỡ được một đoạn thời gian, trước đó chỉ có thể yên lặng chờ liên minh ra chiêu, nếu may mắn thẻ nhớ này có lẽ có công dụng.
Dự cảm của La Tố không sai, hôm sau, cậu gặp Ôn Tư Đặc và Tu Lôi ở lối vào Bắc Ngoại Sâm, Ôn Tư Đặc vẫn bộ dáng cũ, nhìn thấy La Tố thì vẫy vẫy tay mỉm cười: “Đã lâu không thấy.”
“Đúng là lâu rồi.” La Tố dời ánh mắt về phía Tu Lôi, Ôn Tư Đặc xuất hiện cũng không có gì lạ, nhưng làm người ta kinh ngạc chính là Tu Lôi cư nhiên bồi bên cạnh. Không chỉ vậy Tu Lôi còn mặc quân trang, bất đồng với phương thức nghiêm cẩn của Tư Lôi Tạp, Tu Lôi hoàn toàn không thèm gài nút, quần áo chỉ tùy ý khoác lên người, có cảm giác phóng túng mất kiềm chế.
“Tôi nói trước, người này không phải tôi mang tới mà là cậu ta kiên quyết đòi tới cùng.” Ôn Tư Đặc bất đắc dĩ buông tay, gạt sạch quan hệ của mình với Tu Lôi.
“Ha ha! Đừng đùa chết người như vậy!” Tu Lôi nhếch môi, cười xem thường: “Đừng có lầm! Ta chẳng qua phụng mệnh quân bộ đến bảo hộ anh, anh tưởng ta rất muốn đi cùng anh tới chỗ này sao? !”
Ôn Tư Đặc nghe vậy, cười không nói, bất quá ánh mắt xám tro lưu chuyển quang mang có vẻ thích thú. Tu Lôi vừa thấy vẻ mặt này của Ôn Tư Đặc thì có cảm giác đặc biệt bực tức, vì thế đơn giản quay đầu đi.
La Tố cũng chú ý tới tới bầu không khí quỷ dị giữa Ôn Tư Đặc và Tu Lôi, bất quá đây là chuyện của bọn họ, cậu không tiện nhúng tay, hơn nữa xem tình hình vừa nãy thì người chiếm thế thượng phong tựa hồ là Ôn Tư Đặc.
“Đi theo tôi.” La Tố xác nhận bên ngoài không còn người nào khác của quân bộ, xoay người đi vào rừng, Ôn Tư Đặc lập tức đuổi theo. Tu Lôi tuy làm bộ ghét bỏ biểu tình Ôn Tư Đặc nhưng vẫn thủy chung bám sát phía sau anh, giống như có lí do gì đó làm cậu ta không thể rời đi vậy.
Đoạn đường đầu vào rừng có vẻ khá tốt, nhưng đoạn giữa có chút nhấp nhô, dây mây thô to quấn lấy chân, hai bên đôi lúc còn xuất hiện những lùm cây đầy gai nhọn, vô ý một chút sẽ bị thương.
La Tố nắm rõ cánh rừng này như lòng bàn tay, vì thế đương nhiên sẽ không trúng chiêu; trong cơ thể Tu Lôi có Thao Thiết, thân thủ cũng rất mạnh, vì thế cũng không bị gai đâm bị thương; còn Ôn Tư Đặc tuy chưa bao giờ lộ ra thực lực nhưng mặt không đổi sắc giết chết cừu nhân tự nhiên cũng không sao, vì thế đi dọc một đường coi như bình an vô sự.
“Tới rồi.” La Tố dẫn đầu đi vào bên trong bãi cỏ lớn, nơi này cũng là chỗ lần trước cậu gặp mặt Pháp Phi Tư, không phải cậu không tín nhiệm Ôn Tư Đặc, mà khu trung tâm trong rừng, trừ phi có tình huống đặc biệt, nếu không cậu sẽ không mang bất cứ ai tiến vào.
“Nơi này đúng là đồ sộ…” Cho dù là Ôn Tư Đặc, tiến vào rừng nhìn thấy nhiều khế ước thú như vậy, nhất là đám khế ước thú cấp S cũng không khỏi cảm thán, nơi này đã hoàn toàn biến thành khu vui chơi của khế ước thú rồi.
“Tôi nói thẳng ý đồ lần này đến đi, không biết Hiệp hội Tiên đoán sư nói gì với quân bộ, quân bộ liền nghĩ rằng tôi nhất định có thể thuyết phục cậu, vì thế liền thả tôi ra.” Ôn Tư Đặc xem như hậu viên nhà mình, tùy ý tìm một tảng đá ngồi xuống.
“Sau đó?” La Tố ý bảo Ôn Tư Đặc tiếp tục.
“Không có sau đó, cậu không thực sự nghĩ rằng tôi chuẩn bị thao thao bất tuyệt thuyết phục cậu đi?” Ôn Tư Đặc cười khẽ.
La Tố nghẹn, tuy biết Ôn Tư Đặc là một giống cái rất cởi mở, nhưng cậu thực không ngờ lúc này anh vẫn còn bảo trì được tâm tình này.
“A Tố.” Ôn Tư Đặc nhìn khế ước thú xung quanh, nét mặt lộ ra nụ cười ôn nhu thường thấy trên các bộ phim điện ảnh: “Muốn làm gì cứ tận sức làm đi, đừng để mình cảm thấy hối hận.”
“Ừm…” La Tố nói khẽ, cậu biết Ôn Tư Đặc hẳn là nhớ tới chuyện quá khứ, nếu trước kia anh kiên quyết hơn một chút, không chọn lựa thỏa hiệp có lẽ đã có kết quả khác.
“Mặc kệ thế nào đi nữa, có thể nhìn thấy cậu sống tốt như vậy, tôi cũng an tâm.” Ôn Tư Đặc nhìn nhóm khế ước thú chơi đùa nháo loạn xung quanh một lát, sau đó đứng lên: “Nếu đã vậy thì tôi cáo từ đây.”
“Thực sự không hỏi gì?” La Tố lên tiếng.
“A, nói vậy thì cũng có một việc.” Ôn Tư Đặc nhìn La Tố mỉm cười: “Nếu cậu muốn chiếm cứ A thị, nhớ đừng phát động công kích khu S, nhà của tôi ở đó a, tôi không muốn mình vừa tỉnh lại phát hiện nhà cửa đã không còn a.”
“Ngu ngốc, sao tôi lại làm ra chuyện như vậy chứ.” La Tố dở khóc dở cười. Cậu chưa từng có suy nghĩ tấn công liên minh, ước nguyện ban đầu chỉ là tìm một cõi yên vui cho khế ước thú mà thôi.
“Vậy là tốt rồi.” Ôn Tư Đặc vỗ vỗ bụi trên quần áo: “Còn nữa, Khuê Đế rất lo lắng cho cậu, tuy tôi đã nói bên cạnh cậu có một con trung khuyển lang, bất quá hiện tại xem ra con lang này cũng không trông cậy được, thế nào, có muốn quăng nó đi, thử nghĩ tới em họ tôi một chút xem sao?”
“Không cần đùa giỡn nhàm chán như vậy, anh ta có tới, bất quá tôi đuổi đi rồi.” La Tố có chút vô lực đỡ trán, mục đích Ôn Tư Đặc tới hôm nay là gì? Chẳng lẽ vì trêu chọc cậu…?
“Vậy là tôi hiểu lầm cậu ta rồi a, giúp ta chào hỏi Tiểu Hoàng nhé.” Ôn tư Đặc gật đầu tạm biệt La Tố, ngay lúc anh chuẩn bị rời đi, La Tố dường như nghĩ ra điều gì mở miệng: “Từ từ.”
Ôn Tư Đặc: “Hử?”
La Tố: “Anh hiện tại là người đàm phán của liên minh à?”
“Trước mắt là phải.” Ôn Tư Đặc thích thú nhếch khóe miệng, anh biết La Tố sẽ không vô duyên vô cớ gọi mình lại.
“Nếu trên tay tôi có căn cứ chính xác quan chức cấp cao của liên minh phản bội liên minh, liên minh sẽ ra cái giá bao nhiêu để mua nó?” La Tố lấy thẻ nhớ trong túi tiền ra.
“Ha hả, kia phải xem người cậu muốn mật báo là ai?” Gương mặt Ôn Tư Đặc vẫn là nụ cười ôn hòa như trước, nhìn không ra tâm tình thực sự của anh.
“Nếu tôi nói là… Pháp Phi Tư thì sao?” Thẻ nhớ chiết xạ ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Con ngươi Tu Lôi một khắc này đột nhiên co rút, Pháp Phi Tư, cư nhiên là Pháp Phi Tư!
“Ha ha ha ha!” Tiếng cười trầm thấp phát ra từ miệng Tu Lôi, tiếp đó biến thành tràng cười to càn rỡ, Tu Lôi ngẩng đầu, con ngươi đỏ rực như máu tươi làm người ta sợ hãi: “Tin tức này đúng là làm người ta sung sướng, tin rằng đám lão già quân bộ sẽ dùng rất nhiều tiền để mua a.”