La Tố nhìn về phía Tu Lôi đang cười điên cuồng, Ôn Tư Đặc thấy vậy mỉm cười giải thích: “Người này trước kia từng làm thủ hạ Pháp Phi Tư.”
La Tố: “Bị ngược đãi à?”
Ôn Tư Đặc nhún vai: “Có lẽ.”
La Tố cùng Ôn Tư Đặc một hỏi một đáp cực ăn ý, hoàn toàn xem câu chuyện ‘làm thuê’ của Tu Lôi trước kia là chuyện nói xàm sau bữa ăn. Tu Lôi thấy Ôn Tư Đặc còn có tâm tình trêu chọc mình, buồn bực gầm lên: “Buồn cười! Cái tên chân tôm yếu nhớt đó là ngược đãi được ta? Ta bất quả chỉ ghét bị người ta ra lệnh thôi!”
“Phải không?” Ôn Tư Đặc nhếch khóe miệng, Tu Lôi khẩn trương gì chứ? Chẳng lẽ sợ đánh mất mặt mũi trước mặt bọn họ?
“Ánh mắt hoài nghi của anh là sao?” Tu Lôi nheo đôi ngươi đỏ rực, hơi thở trên người làm người ta phải kinh hãi.
“Không có gì, chúng ta nói chuyện chính sự thôi.” Ôn Tư Đặc liền ném Tu Lôi qua một bên, một lần nữa nói chuyện thẻ nhớ với La Tố, điều này làm bản tính Tu Lôi bạo phát, nhưng vì lí do nào đó cậu ta vẫn cố gắng nhịn xuống.
“Nói cách khác cậu muốn dùng thẻ nhớ này đổi một lượng lớn vật tư, đồng thời cũng kí kết hiệp nghị hòa bình với liên minh?” Ôn Tư Đặc lập lại yêu cầu của La Tố.
“Đúng vậy.”
“Cậu phải biết tác dụng của thẻ nhớ này có hạn, hơn nữa liên minh sẽ không đồng ý điều kiện làm mình lỗ nặng như thế.” Ôn Tư Đặc thở dài.
“Tôi hiểu, nhưng bên trong liên minh nhất định sẽ có người động tâm, đúng không?” La Tố siết chặt thẻ nhớ trong tay, con ngươi đen sâu thẳm tràn ngập ý tứ kiên quyết.
“Quả thực là vậy.” Ôn Tư Đặc suy nghĩ một lát, cười khẽ: “Tôi sẽ chuyển cáo yêu cầu của cậu với liên minh, giờ tạm biệt.”
“Ừ.” La Tố gật đầu với Ôn Tư Đặc, cậu không tự mình đưa bọn Ôn Tư Đặc ra ngoài, mà phái thủ hạ là đám khế ước thú dẫn đường.
Lúc rời khỏi khu rừng, Tu Lôi nhã ra làn khói, nghiêng người qua phía Ôn Tư Đặc hỏi: “Anh cũng không có bản lĩnh gì, thế nhưng không hỏi được gì cả.”
“Ha hả.” Ôn Tư Đặc không để ý lời nói khiêu khích của Tu Lôi, anh xoa nhẹ nốt ruồi bên khóe mắt, không nhanh không chậm nói: “Cậu đang nói ngốc nghếch gì đó, mục đích thăm dò chuyện Kì Lân và kiểm tra Tư Lôi Tạp có nói thật không, tất cả nhiệm vụ không phải đã hoàn thành rồi sao?”
Cước bộ Tu Lôi hơi khựng lại một lát, cậu ta kinh ngạc nhìn bóng Ôn Tư Đặc phía trước, cái miệng không ngừng nhếch lên, thú vị, thực sự thú vị! Cậu lựa chọn nam nhân này quả nhiên là quyết định chính xác!
Nhớ lại chuyện lúc nãy, Ôn Tư Đặc lúc đầu nói không muốn nhà mình bị phá nát vì muốn thăm dò Kì Lân, sau đó dùng em họ để kiểm tra tình huống của Tư Lôi Tạp và Kì Lân, tình nhân đại chúng Ôn Tư Đặc… nam nhân này trời sinh là thiên tài nắm bắt lòng người! Dùng gương mặt ôn hòa thân thiết, vô thanh vô tức lấy được kết quả mình muốn, quả thực so với cậu còn ác liệt, bại hoại hơn!
“Ta đúng là thương tâm thay cho Kì Lân, cư nhiên có một bằng hữu như anh.” Lời tuy nói vậy, nhưng gương mặt Tu Lôi không hề có chút khổ sở nào, ngược lại còn vui sướng khi người gặp họa.
“Những gì ánh mắt nhìn thấy không nhất định là chân thật.” Ôn Tư Đặc nghiêng mặt, dưới ráng chiều sợi tóc xám tro lung linh lóe sáng như ngọc, làm nổi bật gương mặt hoa lệ vô song, nhưng lại làm người ta có ảo giác không dám nhìn thẳng, danh hiệu tình nhân đại chúng của liên minh, Ôn Tư Đặc hoàn toàn xứng đáng.
Trái tim Tu Lôi nhảy nhót, bất quá cậu ta nhanh chóng bỏ qua cảm giác này, một lần nữa nhếch khóe môi nói: “Ta đã nói rồi, đừng lộ ra nụ cười ghê tởm đó trước mặt ta!”
“Này thật xin lỗi.” Gương mặt Ôn Tư Đặc không có chút biểu tình hối lỗi nào, cười nói: “Nhưng cậu không sao chứ? Vừa nãy là cơ hội tốt để giết Kì Lân a.”
“Đừng nói đùa!” Tu Lôi bóp nát điếu thuốc trong tay, giống như nó là đầu La Tố vậy: “Tên kia vẫn chưa thức tỉnh, chỉ cần tới gần ta liền biết được, hương vị thối của Kì Lân căn bản không có! Huống chi ta nói rồi, chỉ cần Kì Lân thức tỉnh ta sẽ giết chết nó! Đừng vì Kì Lân là bạn tốt của anh mà nhắc nhở ta!”
“Vậy sao?” Ôn Tư Đắc làm sâu nụ cười bên môi, Kì Lân quả nhiên chưa thức tỉnh? Xem ra lời tiên đoán của anh không sai, rõ ràng chỉ kém một chút thôi là nhìn thấy hết tương lai, đến tột cùng là ai đang quấy nhiễu lời tiên đoán của anh? Tóm lại thế cục hiện tại quá hỗn loạn, chỉ có thể cầu nguyện La Tố được bình an.
La Tố sau khi gặp mặt Ôn Tư Đặc thì khôi phục cuộc sống bình thường, cậu để nhóm khế ước thú xâu dựng thêm một vài phòng ốc làm nơi chứa vật tư.
Khoảng thời gian này La Tố không dám sử dụng quá nhiều lực tinh thần, bởi vì sau một lần dùng một lượng khí lực lớn để Tiểu Hoàng tiến hóa thêm lần nữa, cậu cảm thấy đầu mình đau nhức, cứ như có thứ gì đó sắp phá tan gông cùm xiềng xích.
Tình huống của Tiểu Hoàng cũng không tốt hơn La Tố bao nhiêu, vốn tinh lực tràn đầy, chỉ hận mỗi ngày không nháo loạn thì bây giờ luôn mệt mỏi, một ngày ngủ hơn mấy tiếng cũng không thể khôi phục, ngay cả đôi ngươi đen láy cũng ảm đạm đi không ít.
La Tố làm kiểm tra cơ thể Tiểu Hoàng nhưng kết quả lại không phát hiện gì bất thường, không những vậy các chỉ số cơ thể còn vượt hẳn la mật khâu, này đại biểu cơ thể Tiểu Hoàng phải vô cùng khỏe mạnh mới đúng. Trong tình huống này La Tố chỉ có thể kết luận Tiểu Hoàng bị di chứng ngủ nhiều sau khi tiến hóa.
May mà trừ bỏ Tiểu Hoàng, nhóm khế ước thú đầu tiên La Tố bồi dưỡng cũng có không ít nhân tài điều phối thức ăn, vì thế La Tố có thể yên tâm giao công tác của Tiểu Hoàng cho bọn nó, nhóm khế ước thú này vì được La Tố hun đúc trường kì, trí lực so với nhóm khế ước thú bình thường cao hơn rất nhiều, điều làm La Tố kinh ngạc là lúc cậu dùng lực tinh thần kết nối với bọn nó thì phát hiện có vài con đã tự thăng cấp tới mức sắp tiến hóa.
La Tố không biết nếu tiếp tục bồi dưỡng nhóm khế ước thú sẽ có kết quả gì, giả thiết trí lực đề cao có thể làm khế ước thú tự tiến hóa, như vậy đối với khế ước thú quần thể có thể xem là bước tiến nhảy vọt, cho dù trăm năm sau cậu chết đi, nhóm khế ước thú này vẫn có thể một mình sinh hoạt ở Bắc Ngoại Sâm, không bị thú nhân xem là nô dịch.
Phát hiện này làm La Tố vô cùng mong đợi, tuy vì đau đầu, cậu không thể sử dụng lực tinh thần một thời gian dài, bất quá cậu vẫn cố gắng hết sức khai phá trí lực nhóm khế ước thú, tỷ như mỗi ngày cho bọn nó làm vài phép toán đơn giản, hoặc làm một ít đồ vật cho bọn nó chơi đùa.
Ngày cuối tuần, La Tố thông qua màn hình ánh sáng xem tin tức từ liên minh, cậu muốn biết liên minh có chính sách gì với tấm thẻ nhớ này. Tuy tỉ lệ tra được không lớn, bởi vì liên minh không có khả năng truyền những tin tức cơ mật lên mạng, nhưng thông qua một chút dấu vết, có lẽ vẫn tìm được không ít manh mối.
Đáng tiếc chính là La Tố xem rất nhiều tin cùng trang web bát quái cũng không tìm được nguồn tin quỷ dị, đại khái nội loạn ở liên minh cơ bản đã bị trấn áp. Dân chúng vốn không có khả năng chiến thắng chính phủ, bởi vì tất cả quân lực bị chính phủ nắm trong tay, chỉ cần không phải mâu thuẫn quá gay gắt, dùng chính sách dụ dỗ dân chúng sau quá trình phẫn nộ ban đầu sẽ dần dần bình tĩnh lại.
Bởi vì không tra được tin tức hữu dụng nên La Tố định tắt màn hình, chính là lúc này màn hình nhảy ra thông báo có tin mới. Chẳng lẽ là bằng hữu chủ nhân chiếc đồng hồ này không biết bạn mình bị mất, nên vẫn gửi tin tới địa chỉ này? Nếu vậy, rất có thể có được tin tức hữu dụng.
La Tố lập tức mở tin, phát hiện ghi chú là tin từ người lạ, La Tố hơi nhướng mày, chẳng lẽ gửi nhầm? Chính là lúc La Tố nhìn nội dung ngắn gọn trên màn hình thì hoàn toàn vô lực.
【 Đã ăn cơm trưa. 】
Phong cách giản lược này, loại hơi thở buồn tao đập thẳng vào mặt này… không suy đoán cũng biết là Tư Lôi Tạp, bất quá sao anh biết địa chỉ tin nhắn của cậu? Cậu chỉ vô tình nhặt được chiếc đồng hồ này mà thôi.
La Tố không trả lời, nhưng mấy phút sau cậu lại nhận được tin từ địa chỉ lạ lúc nãy, nội dung vẫn ngắn ngủn một hàng như trước.
【 Chuẩn bị đi quân đội đưa tin. 】
Này là sao a? Cáo cáo hành trình à? Sao có cảm giác mình vừa quay lại thời kì sau lễ đính hôn a? Khóe miệng La Tố không khỏi co rút, cậu theo bản năng đánh hai chữ ‘biết rồi’ như xưa, chuẩn bị gửi đi thì mới đột ngột bừng tỉnh.
La Tố có chút sợ sệt nhìn màn hình ánh sáng trong tay, qua một lúc lâu bất đắc dĩ mỉm cười, thói quen quả nhiên không phải chuyện dễ dàng thay đổi.
La Tố tắt màn hình ánh sáng, thời điểm này không nên phân tâm vì tình cảm, cậu còn chuyện quan trọng hơn phải làm, trơ mắt nhìn nhóm thú sinh hóa chết trước mặt…. cậu không muốn lặp lại nữa.
Buổi tối, vì xem xét trên mạng có tin mới hay không, La Tố lại mở màn hình, cậu vốn không muốn xem tin nhắn của Tư Lôi Tạp, bất quá vì thao tác quá nhanh không cẩn thận nhấp vào biểu tượng.
Hòm thư tổng cộng có tin chưa đọc, phân biệt là , và giờ, đập vào mắt La Tố là tin nhắn lúc h.
【 Đã ăn cơm chiều 】
La Tố vô lực đỡ trán, cậu thực sự không hiểu mấy ngày nay cứ gửi tin cho cậu có ý nghĩa gì. Vì đã xem tin thứ nhất nên La Tố theo thói quen tiếp tục lick vào tin thứ , có lẽ nam nhân buồn tao Tư Lôi Tạp đặc biệt có bản lĩnh này, bởi vì tin nhắn rất nhàm chán nên cậu muốn xem thử xem tất cả bưu kiện viết cái gì.
Nội dung tin thứ là 【Theo thường lệ đi rửa nhẫn.】
La Tố ngây người, từ từ, ai tới nói cho cậu biết vì sao phải rửa nhẫn mỗi ngày kia chứ? Kim loại rất kị như vậy đi? Trong đầu La Tố vô thức hiện lên hình ảnh một nam nhân cao lớn cường tráng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đứng trong phòng rửa mặt rửa nhẫn, hình ảnh này thực là…
La Tố lập tức lắc đầu cố đánh bay ảo tưởng trong đầu, cậu mở tin nhắn thứ , lúc cậu nghĩ mình sẽ thấy thêm một nội dung quỷ dị làm mình nghẹn họng trân trối thì dòng tin xuất hiện làm trái tim cậu đột nhiên co rút.
【Đã lên giường nghỉ ngơi, ngủ ngon.】
Tiếp đó là một khoảng trống thật dài, cuối cùng còn chữ… 【Tôi thích em.】
La Tố giật mình, ngơ ngác nhìn bốn chữ cuối cùng trên màn hình ánh sáng, không biết qua bao lâu mới lấy lại tinh thần. La Tố trầm mặc tắt màn hình, nằm xuống giường nhìn trần nhà đơn sơ, nhất thời không biết hình dung tâm tình mình lúc này thế nào.
Tư Lôi Tạp ngu ngốc chưa bao giờ đối mặt nói những lời này, bất quá cũng không kì quái, dựa theo tính cách nam nhân kia, phỏng chừng không thể nói nên lời, bởi vì so với hứa hẹn bằng miệng, nam nhân kia lại càng thích im lặng dùng hành động chứng minh tình cảm của mình, tuy phần lớn thời điểm cũng không biết anh rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì.
La Tố đại khái có thể tưởng tượng… lúc nam nhân kia đánh chữ này, nhất định rất nghiêm túc nhìn màn hình suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới chịu nhấn nút gửi đi. Nghĩ đến đây, khóe miệng La Tố nhịn không được hơi giơ lên.
Rõ ràng đã quyết định từ bỏ, vì sao nhận được tin nhắn thế này lại cảm thấy vui sướng? Cậu đúng là một nam nhân xấu xa. La Tố nhắm mắt lại, tuy cậu muốn nghỉ ngơi sớm nhưng trong đầu cứ lẩn quẩn nội dung tin nhắn ban nãy.
La Tố mất ngủ, tới gần sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi. La Tố nằm mơ, trong mơ cậu thấy mình không tiến vào thế giới thú nhân mà tiếp tục làm bác sĩ thú y. Có một ngày, một khách nhân đưa một cự lang tới khám bệnh, cậu thực thích nó, sau khi chữa trị cho cự lang xong, một con cự lang bình thường lại biết nói chuyện.
Cự lang nâng móng vuốt quặp chặt La Tố không cho nhúc nhích, nhưng đôi ngươi xám tro lại chăm chú nhìn cậu, thâm tình nói: “A Tố, tôi thích em.”
Vì thế sau đó cạnh tượng trong mơ liền chuyển sang khuynh hướng hoang đường, La Tố trong mộng nghe cự lang thổ lộ xong thì phi cường cảm động ôm lấy nó, chẳng những không đẩy ra còn lộ ra biểu tình vô cùng hưng phấn cùng say mê, ngượng ngùng đáp lại: “Tôi… tôi cũng thích lang mao của [email protected]”
La Tố bừng tỉnh bật dậy, đầu cậu vẫn còn lưu lại hình ảnh ngượng ngùng của mình trong giấc mộng cùng câu thú nhận yêu thương kia. Đáng sợ! Thực đáng sợ quá, sao cậu trong mộng lại đáng sợ đến vậy? !
La Tố vội xua giấc mộng kia ra khỏi đầu, chẳng lẽ ban ngày nghĩ gì đêm sẽ mơ tới đó? Cậu cũng đâu phải thiếu niên mới yêu lần đầu, vì sao lại mơ thấy giấc mộng đáng sợ như vậy? !
Tỉnh táo lại, La Tố đi tới bên hồ rửa mặt, tiếp đó phân công khế ước thú về vấn đề dùng cơm. Vội vàng hoàn thành hết thảy, La Tố mở màn hình ánh sáng, không ngoài dự kiến, cậu lại thu được tin nhắn từ nam nhân buồn tao kia, đọc xong, La Tố sửng sốt.
【Đã ăn sáng, giữa trưa gặp.】
“…” La Tố đột nhiên cảm thấy mình có cảm giác bị tin nhắn xoay mòng trêu đùa, giữa trưa gặp là có ý gì? Chẳng lẽ trưa nay Tư Lôi Tạp sẽ tới Bắc Ngoại Sâm?