Tiêu Minh Thanh chạy nhanh về Thượng Kinh, khi vào thành lại rơi vào mờ mịt. Hắn chưa biết mình nên đi chỗ nào.
Mấy tháng trước, Tiêu Minh Thanh không nghĩ mình sẽ trở về kinh như thế này. Hắn cho rằng hắn nên trả thù Tiêu Minh Xuyên.
Nhưng mà vận mệnh chính là trêu đùa người ta. Tiêu Minh Xuyên tuy rằng không vừa mắt Tiêu Minh Thanh, nhưng hắn không chỉ không có hại Đậu Đậu, còn trong lúc vô ý nhặt nó đem về. Tuy rằng cách thức nhặt người tương đối kinh khủng, thiếu chút nữa lấy mạng nhỏ của Đậu Đậu.
Nghe nói ngày ấy, Tiêu Minh Xuyên mang theo Cố Du đi tới chỗ sâu nhất của Mai Sơn, nơi mà ngày thường không có người đi tới. Nếu không phải Tiêu Minh Xuyên nhất thời hứng khởi đi săn, Tiêu Minh Thanh quả thực không dám tưởng tượng, sự hiểu lầm cùng hận ngầm chồng chất lên cao bao nhiêu, cũng sẽ không thể nào cứu vãn.
Ôn Huyền thường xuyên tiến cung thăm con, gặp xong đều viết thư cho Tiêu Minh Thanh. Hắn nói Đậu Đậu nhà bọn họ càng ngày càng dễ nhìn, nói nó đã học thêm được mấy từ ngữ, nói khinh công nó có tiến bộ, còn nói nó bị Tiêu Lĩnh trang điểm thành tiểu cô nương xinh đẹp.
Tiêu Minh Thanh đem những thư đó xem đi xem lại vô số lần, mỗi lá thư đều có thể thuộc làu làu. Hắn biết chỉ cần mình nguyện ý cúi đầu là có thể nhìn thấy Đậu Đậu. Nhưng Tiêu Minh Thanh sợ hãi, hắn sợ Tiêu Minh Xuyên nghi ngờ mình sẽ liên lụy đến Ôn Huyền cùng Đậu Đậu. Hắn chậm chạp ra quyết định.
Là phụ hoàng đột nhiên xuất hiện gợi ý cho hắn. Chỉ cần hắn chịu giảm xuống là được cùng Ôn Huyền thành thân. Tuy rằng vương vị còn có thể giữ lại nhưng không truyền cho con trai, có ý nghĩa Đậu Đậu không còn là người Tiêu gia, Tiêu Minh Xuyên đối với nó không kiêng kị, sao lại làm hại nó được.
Nhưng nếu hắn cự tuyệt giảm xuống, ngược lại dễ dàng làm Tiêu Minh Xuyên sinh ra kiêng kị, cho rằng hắn còn có dã tâm, muốn mưu đồ gì đó.
Vì thế Tiêu Minh Thanh ngoan ngoãn dâng tấu xin giảm xuống. Khi nhận được thánh chỉ, hắn liền vội vàng trở về.
"Vương gia, chúng ta bây giờ đi đâu?"
Tiêu Minh Thanh vào thành liền dừng lại, tùy tùng và thị vệ đi theo cũng dừng lại. Thấy Vương gia nhà mình dừng thật lâu tại chỗ nên Trưởng thị vệ nhịn không được, đứng ra hỏi.
"Chúng ta......"
Mới nói ra hai chữ Tiêu Minh Thanh liền nhìn thấy phía trước có một hình bóng quen thuộc xuất hiện.
Tiêu Minh Thanh lười để ý những thuộc hạ của mình biểu hiện có bao nhiêu ngạc nhiên, hắn xoay người xuống ngựa, bước nhanh tới trước gọi:
"Ôn Huyền!"
Hắn vào kinh đặc biệt gấp, cũng không viết thư báo vì lo ngạy tốc độ thư tín nói không chừng còn chậm hơn hắn, tính toán tới Thượng Kinh sẽ tìm Ôn Huyền sau.
Vậy mà Ôn Huyền đoán được hắn tới, vừa vào thành liền xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Huyền sao lại ở chỗ này? Là biết ta về sao?"
Bởi vì không còn lo lắng Tiêu Minh Xuyên nghi kỵ mình, lại qua mấy tháng thư từ thường xuyên cùng Ôn Huyền, Đậu Đậu cũng tìm được rồi, hiểu lầm của bọn họ cũng giải quyết dễ dàng.
Ôn Huyền căn bản không quan tâm bọn họ đang ở trên đường cái, ôm lấy Tiêu Minh Thanh khẽ cười nói:
"Bệ hạ đã ra thánh chỉ A Thanh sao lại không về, khẳng định là gấp gáp về. Ta cũng tính ngày rồi, cũng cho người ở cửa thành canh giữ mỗi ngày, thấy A Thanh là đi báo cho ta ngay."
Ôn Huyền đối với tính cách Tiêu Minh Thanh hiểu rất rõ. Nói Đậu Đậu là sinh mạng của Tiêu Minh Thanh tuyệt đối không khoa trương. Trước kia hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiện giờ có người chống lưng, hôn sự của bọn họ cũng đã định, Tiêu Minh Thanh sao có thể không dùng tốc độ nhanh nhất chạy về.
"Đậu Đậu sao rồi? Nó biết......"
Con người vốn không bao giờ biết thỏa mãn, được voi đòi tiên là thường tình.
Lúc trước, Tiêu Minh Thanh cảm thấy chỉ cần Ôn Huyền cùng Đậu Đậu bình an, dù cả đời không thấy được bọn họ cũng sẽ cảm thấy mỹ mãn. Sau khi hạ quyết tâm gả đi, điều đầu tiên hắn nghĩ đến không phải đoàn tụ một nhà ba người vui vẻ, mà là Đậu Đậu có thể tiếp nhận hắn hay không.
Ôn Huyền biết Tiêu Minh Thanh muốn hỏi cái gì, không đợi hắn nói cho hết lời liền trả lời:
"A Thanh, có lời này ta phải nói cho rõ, ta không thể không nói. Trước khi chúng ta đi gặp con, A Thanh cần phải chuẩn bị tâm lý."
Bộ dáng Ôn Huyền có vẻ nghiêm trang.
Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền từ nhỏ đã quen biết, nên hiểu rõ nếu Ôn Huyền đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn là có cái gì đó không tốt phát sinh.
Thấy Ôn Huyền vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng Tiêu Minh Thanh không khỏi căng thẳng, giọng run nói:
"Chuyện gì?"
"Chuyện gì cũng không thể đứng ở trên đường cái nói, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, ta sẽ chậm rãi nói. Bất quá A Thanh cũng đừng quá lo lắng, sự tình khẳng định không có nghiêm trọng như A Thanh tưởng tượng đâu."
Ôn Huyền vừa nói vừa chuyển sang nắm tay Tiêu Minh Thanh dẫn đi.
Tiêu Minh Thanh nghe Ôn Huyền nói không đầu không đuôi làm cho tâm phiền ý loạn, nào có tâm tình chú ý hắn mang mình đi tới nơi nào, chỉ biết đi theo. Nhóm tùy tùng cùng thị vệ theo sát bọn họ, người này nhìn người kia tự hiểu, rồi nhìn trời nhìn xung quanh. Cả nhóm làm bộ như không có nhìn thấy gì cả.
Sau khi vào Túy Tiên Lâu, cũng ngồi vào bàn rồi, Tiêu Minh Thanh vội vàng hỏi:
"Rốt cuộc là chuyện gì, Ôn Huyền mau nói đi!"
"A Thanh, ta đã từng nói Đậu Đậu từ rất nhỏ bị một đám khỉ ôm đi, theo chúng nó sống ở trong núi. Cho đến khi bệ hạ nhặt đem về, Đậu Đậu trừ diện mạo giống người, hành vi cử chỉ lại là một con khỉ, không biết nói cũng nghe không hiểu tiếng người. Bệ hạ đối với Đậu Đậu thực quan tâm, còn tìm người chuyên môn dạy nó. Đậu Đậu không phải một đứa bé bình thường, ít nhất hiện tại không phải. Nó không có khái niệm phụ mẫu. Cho nên A Thanh à, đừng kích động khi Đậu Đậu không biết mình là ai. Trước tiên cùng nó chơi là được rồi."
Đây kinh nghiệm mà Ôn Huyền có được sau một thời gian ở cùng con trai. Trong thế giới của Đậu Đậu căn bản không biết cái gì là người thân, chỉ có thích cùng không thích ai đó, điều kiện quan trọng chính là cùng nó chơi vui vẻ.
Thấy Tiêu Minh Thanh nhìn chằm chằm mình không nháy mắt, cũng không nói lời nào, Ôn Huyền lại nói:
"A Thanh đừng sợ, thái y đã nói Đậu Đậu tiến bộ rất nhanh, mới nửa năm thời gian năng lực ngôn ngữ của nó đã bằng đứa bé hai ba tuổi bình thường."
Tiêu Minh Thanh dùng sức cầm tay Ôn Huyền, thấp giọng nói:
"Ta khi nào có thể nhìn thấy Đậu Đậu?"
"Có lẽ buổi chiều, ta đã đệ đơn xin vào cung. Mà vị kia cũng rất muốn gặp A Thanh."
Không cần phải hỏi, Tiêu Minh Thanh cũng biết vị kia chính là ai.
Tiêu Minh Thanh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, thì ra phụ hoàng ở trong cung, khó trách Tiêu Minh Xuyên hạ chỉ nhanh như vậy.
Ngay sau đó, Tiêu Minh Thanh như là nghĩ tới cái gì, hắn nhíu mày, nói nhỏ vào tai Ôn Huyền mấy câu.
Ôn Huyền ngẩn người, rồi thoải mái nói:
"A Thanh yên tâm, Vương phủ đã sắp xếp xong, chờ mẫu phi tới kinh thành là có thể trực tiếp dọn vào. A Thanh không cần lo lắng bọn họ sẽ chạm mặt."
Tiêu Minh Xuyên đã phải tăng thêm tiền, tăng thêm nhân lực làm ngày làm đêm để Vương phủ của Tiêu Minh Thanh nhanh chóng hoàn thành.
"Ai cho kêu mẫu phi?"
"Vì cái gì không thể kêu, con chúng ta đã bảy tuổi, mẫu thân ta đang nóng lòng uống trà con dâu lắm rồi."
Bọn thị vệ và tùy tùng ở hai phòng trái và phải, trong phòng này không có ai khác ngoài hai người họ. Ôn Huyền dùng sức ôm lấy Tiêu Minh Thanh hôn thật sâu.
Hai vị ở Túy Tiên Lâu thân thiết thiếu chút nữa đã quên ăn cơm trưa. Còn ở Khôn Ninh Cung, Tiêu Minh Xuyên đang dùng cơm trưa lại thực buồn bực.
"A Du nói phụ hoàng có phải làm điều thừa hay không? Muốn gặp Tiêu Minh Thanh thì cùng hắn dùng bữa không phải được rồi sao, kêu Loan Loan thôi, cứ để chúng ta ở Khôn Ninh Cung. Nếu mẫu hậu không vui, cũng có thể đến đây, hà tất một hai phải đến gặp nhau, cũng không sợ phiền à."
Cố Du ăn uống thực ngon miệng, thấy Tiêu Minh Xuyên buông chén đũa, lấy một chén canh cho mình, thuận tiện nhắc nhở:
"Ý định của phụ hoàng là để Nhị ca cùng hoàng huynh hòa giải. Mẫu hậu sẽ không đến đây, cũng sẽ không cho phép chúng ta không đi."
Phụ hoàng chỉ có hai đứa con là Tiêu Minh Thanh cùng Tiêu Minh Xuyên, nên đương nhiên hy vọng bọn họ hòa thuận. Dù không thể thân thiết như huynh đệ bình thường, thì ít nhất cũng có thể ăn một bữa cơm.
"Phụ hoàng vì cái gì không thích bá bá?"
Tiêu Lĩnh tò mò hỏi, bá bá là phụ vương Loan Loan mà.
Tiêu Lĩnh thốt ra lời này làm Tiêu Minh Xuyên lập tức cứng họng, lời ai oán cũng không nói được nữa. Hắn sao có thể nói với Tiêu Lĩnh rằng hắn cùng Tiêu Minh Thanh bất hòa. Điều này không thể nói với trẻ con, sẽ là tấm gương không tốt, mà sau này Tiêu Lĩnh cũng sẽ có đệ đệ.
Cố Du uống xong canh, vẫy vẫy tay gọi Tiêu Lĩnh. Tiêu Lĩnh cười hì hì đi qua, ngồi gần Cố Du.
"Lĩnh Nhi à, phụ hoàng của con không phải không thích bá bá. Chỉ vì bọn họ khi còn nhỏ có chút tranh cãi, còn chưa có làm hòa đâu."
Tiêu Lĩnh quá nhỏ, tính tình trời sinh ôn nhu, chỉ sợ nó không hiểu được cái gọi là tính tình không hợp.
Quả nhiên, Tiêu Lĩnh mờ mịt chớp chớp mắt, khó hiểu nói:
"Bọn họ vì cái gì tranh cãi? Vì cái gì không ai xin lỗi?"
"Bởi vì phụ hoàng của con thích ăn chè đậu, bá bá thích uống canh hàm đậu, bọn họ đều cảm thấy món của đối phương không ngon."
Thật ra Cố Du muốn nói, Tiêu Minh Xuyên cùng Tiêu Minh Thanh cũng không phải mâu thuẫn nhiều lắm, tất cả đều là việc nhỏ.
Tiêu Minh Xuyên không nói chỉ ngước mặt nhìn trời, đối với lý do Cố Du bịa ra hắn thật là bội phục.
"Vì cái gì không nói Ngự Thiện Phòng làm nhiều món hơn, phụ hoàng cùng bá bá đều thật kì quái mà."