Oán giận thì oán giận, nhưng tới thời điểm dùng bữa tối, Tiêu Minh Xuyên vẫn thành thật đi đến Từ Ninh Cung.
Cố Du so với hắn còn tới sớm hơn, có lẽ ngủ trưa dậy liền tới đây. Lúc Tiêu Minh Xuyên tới, Cố Du đang ôm Thanh Loan nói chuyện, Tiêu Lĩnh cùng Tiêu Ý Hành chơi ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại gần góp vào một hai câu, không khí rất hòa hợp.
Tiêu Minh Xuyên đi vòng qua bình phong ngồi một lát, cho đến khi Cố Du ngước mặt nhìn hắn mới cất bước đi qua.
"Các người đang nói cái gì, có chuyện vui vẻ như vậy sao?"
Ngay cả Tiêu Ý Hành không hiểu chuyện cũng cười đến tít mắt.
"Phụ hoàng, ngài xem Loan Loan mặc quần áo này đẹp không, con cố ý chọn đó."
Tiêu Lĩnh nhìn thấy Tiêu Minh Xuyên liền bắt đầu tranh công.
Tiêu Minh Xuyên nghe Tiêu Lĩnh nói mới phát hiện Thanh Loan hôm nay mặc thật đẹp còn được làm tóc. Bất quá Thanh Loan giống như không thoải mái, ngồi dựa vào Cố Du, thỉnh thoảng vặn vẹo thân mình.
Năm trước khi mới vừa vào cung, Thanh Loan không chịu mặc quần áo, cho nó mặc vào nó liền lột bỏ hay xé rách. Sau khi bị ném vào Vân Phù Trai hai tháng, Thanh Long áp dụng biện pháp bắt buộc Thanh Loan mặc quần áo, không mặc liền nhốt vào trong phòng tối. Qua nhiều ngày náo loạn, Thanh Loan mới chịu khuất phục, ngoan ngoãn mặc quần áo vào.
Dù là thế, quần áo của Thanh Loan đều là hình thức rất đơn giản, phức tạp nó chịu không nổi. Đôi khi Tiêu Lĩnh tùy hứng, cho nó thay váy tết bím tóc, Thanh Loan cũng không duy trì được bao lâu, rất mau sẽ kéo xuống hết.
Hôm nay Tiêu Lĩnh không cho Thanh Loan mặc đồ nữ, chỉ là đem quần áo tầm thường đổi thành y phục hình thức giống của mình.
Thấy Thanh Loan bộ dáng không được tự nhiên, Tiêu Minh Xuyên cười nói:
"Mặc thật là đẹp, nhưng con xem Loan Loan không thoải mái nha."
Thanh Loan đặc biệt không thích cẩm y hoa phục.
"Chúng ta cho Loan Loan ăn mặc quá kém, bá bá có thể cho rằng phụ hoàng không thích Loan Loan hay không?"
Tiêu Lĩnh ngây thơ nói.
Tiêu Minh Xuyên bật cười. Sau một lúc, Tiêu Minh Xuyên hòa nhã nói:
"Trong cung không thiếu bạc, bá bá con sẽ không hiểu lầm, Loan Loan ăn mặc thoải mái là tốt rồi."
Tiêu Lĩnh hơi hơi nhăn mày, không vui nói:
"Loan Loan lớn lên đẹp như vậy, không mặc đẹp thật là đáng tiếc."
Thanh Loan như là nghe hiểu lời Tiêu Lĩnh nói, quay đầu hướng về phía Tiêu Lĩnh cười cười, cũng không có yêu cầu thay quần áo khác.
Cố Du thấy thế liền nói:
"Loan Loan sớm muộn gì cũng phải tập quen thôi, chúng ta hiện tại tùy ý Loan Loan, khi về nhà cũng phải sửa thì cũng giống nhau."
Nói là phải sớm tiễn Thanh Loan đi cảm xúc Cố Du đột nhiên có chút hạ xuống.
Tiêu Minh Xuyên đoán được tâm tư Cố Du, ngay sau đó liền đem đề tài chuyển đi, cười hỏi:
"Công chúa hôm nay ngoan không?"
Cố Du đặt tay ở trên bụng, thở dài nói:
"Càng ngày càng cử động nhiều, tiểu cô nương mà như vậy sao?"
Quý thái y nói là công chúa, Hoa đại phu nói là con gái, Cố Du thấy mình không có cảm giác gì.
"Như thế nào? Công chúa làm khanh không thoải mái sao?"
Nghe Cố Du nói lời này, Tiêu Minh Xuyên lập tức khẩn trương lên.
Cố Du lắc đầu, nhẹ giọng nói:
"Trước mắt còn tốt, cũng không biết hai tháng cuối cùng sẽ là cái dạng gì."
Đứa bé này rất thích hoạt động không an tĩnh như Lĩnh Nhi lúc trước.
Tiêu Lĩnh không biết nghe được câu nào, quay đầu lại nói:
"Muội muội là ngoan nhất, sẽ không ức hiếp cha."
Tiêu Ý Hành cười khanh khách, nói theo.
"Muội muội ngoan."
Cố Du lập tức cười nói:
"Trẻ con lớn lên thật là nhanh, Hành Hành lúc mới vào cung còn chưa biết bò mà hiện tại đã biết đi, cũng đang học nói."
"Người ta nói trẻ con lớn nhanh như thổi, thời điểm này sang năm công chúa của chúng ta cũng sẽ biết bò."
Phu phu Hoàng đế đang nói chuyện tương lai, có cung nữ tiến vào bẩm báo, nói Huệ An Vương cùng Thế tử Đại Quốc công đã tới, đang chờ ngoài cửa Từ Ninh Cung.
Tiêu Minh Xuyên cho gọi bọn họ vào, đồng thời phái người đi thông báo phu phu Thái hậu, hai vị đang ở sân sau chơi cờ. Không biết có phải ván cờ còn chưa có kết thúc hay không mà họ chậm chạp đến, Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền tiến vào trước. Không đợi bọn họ hành lễ thỉnh an, Tiêu Minh Xuyên trực tiếp miễn lễ.
Việc Tiêu Minh Thanh làm ở kiếp trước Tiêu Minh Xuyên quên không được. Nhưng kiếp này, những chuyện đó đều không có phát sinh, cũng không có khả năng phát sinh, Tiêu Minh Xuyên canh cánh trong lòng hình như cũng không có ý nghĩa.
Người bên ngoài đều thấy Tiêu Minh Thanh hạ mình cầu bình an. Bản thân hắn không có thực quyền, vì không để Hoàng đế đệ đệ kiêng kị mình đã dâng tấu xin giảm xuống. Nếu Tiêu Minh Xuyên còn không tiếp nhận chính là người nhỏ nhen.
Tiêu Minh Xuyên có thể không để ý người ngoài nhưng còn Tiêu Duệ, còn Tiêu Lĩnh, hai người kia là mấu chốt.
Đặc biệt là Tiêu Lĩnh, nó là Thái tử tương lai sau này là Hoàng đế, Tiêu Minh Xuyên hôm đối với huynh trưởng như thế nào, thì sẽ ảnh hưởng đến cách Tiêu Lĩnh đối với đệ đệ mình sau này. Tiêu Minh Xuyên không thể để con mình cảm thấy làm Hoàng đế là có thể tùy ý khắt khe với huynh đệ mình, như vậy là tấm gương không tốt.
Vì thế Tiêu Minh Xuyên nỗ lực thử điều chỉnh biểu cảm trên mặt, cất giọng nói:
"Hoàng huynh, đã lâu không gặp."
Tiêu Minh Thanh bị dọa. Người này thật là Tiêu Minh Xuyên sao? Hắn sao có thể khách khí như vậy? Thật là có chút không quen.
Cố Du nhìn thấy Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền tay trong tay, biểu tình cũng thực phức tạp. Cố Du nhớ năm đó ở động núi giả đã nhìn thấy họ. Lúc ấy Cố Du chỉ thấy Tiêu Minh Thanh, vì thế trong nhiều năm vẫn luôn thắc mắc người kia rốt cuộc là ai.
Thì ra Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền ở bên nhau từ rất lâu, nghe nói Thanh Loan là con bọn họ, Cố Du tuy rằng kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy đương nhiên.
Tiêu Minh Thanh đối với phu phu Hoàng đế nói chuyện ôn hòa khách khí, kỳ thật tất cả chú ý đều ở trên người Thanh Loan.
Thanh Loan nào biết Tiêu Minh Thanh là người nào, nó cúi đầu chơi đùa với ngọc bội gắn trên đai lưng, cũng chưa nhìn hắn một lần. Không giống Ôn Huyền, tốt xấu gì cũng đã tới chơi cùng nó vài lần, vừa vào cửa Thanh Loan liền tươi cười.
Tiêu Lĩnh đầu tiên là nhìn Thanh Loan, lại nhìn nhìn Tiêu Minh Thanh, sau đó dùng ngón tay nhỏ thọc thọc cánh tay Thanh Loan, nhẹ giọng nói:
"Loan Loan, đó là phụ vương, không gọi một tiếng sao?"
Thanh Loan nghi hoặc chớp chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu phụ vương là có ý gì, nó chưa có nghe ai gọi tên như vậy.
Tiêu Lĩnh vội vàng giải thích:
"Phụ thân ta là Hoàng đế, ta gọi là phụ hoàng, phụ thân ngươi là Vương gia, nên ngươi phải gọi là phụ vương."
Thanh Loan vẫn không hiểu lắm, bất quá Tiêu Lĩnh mỗi lần gặp Tiêu Minh Xuyên đều sẽ gọi phụ hoàng, cho nên nó không có chần chờ, hướng tới Tiêu Minh Thanh kêu lên:
"Phụ vương!"
Mặc kệ là thế nào, Lĩnh Nhi sẽ không lừa nó, Lĩnh Nhi nói cái gì chính là cái đó.
Tiêu Minh Thanh đột nhiên được gọi như vậy cả người đều ngốc lăn, hoàn toàn không có đáp lại.
Phản ứng của Ôn Huyền cũng không khác Tiêu Minh Thanh, bất quá hắn không phải kinh hỉ, mà là ảo não. Thanh Loan đầu óc đơn giản, hắn cùng nó chơi cũng nhiều lần nhưng nó chưa bào giờ gọi hắn, nếu biết như thế này hắn nên sớm dạy Thanh Loan gọi hắn là phụ thân.
Phu phu Hoàng đế cũng ngẩn người, cách làm của Tiêu Lĩnh mới là chính xác nhất.
Nếu Thanh Loan là bị những người khác nuôi dưỡng bảy năm, Ôn Huyền cùng Tiêu Minh Thanh không vội nói cho nó chân tướng là đúng, bởi vì sợ nó khó có thể tiếp thu. Nhưng Thanh Loan là bị khỉ nuôi lớn, nó không có khái niệm gì cả, người ta nói với nó có thể nó không hiểu, nhưng sẽ tiếp thu.
Thấy Tiêu Minh Thanh không phản ứng, Thanh Loan kêu một lần nữa:
"Phụ vương!"
Giọng cũng lớn hơn so với vừa rồi.
Tiêu Minh Thanh bừng tỉnh, bước lên vài bước, bế Thanh Loan lên, dùng sức ôm chặt trong lòng ngực. Ôn Huyền cũng không cam lòng, đi theo qua, ôm lấy cả hai còn nói với Thanh Loan:
"Loan Loan, mau kêu phụ thân đi."
Thanh Loan không có lên tiếng, quay đầu nhìn Tiêu Lĩnh.
Tiêu Lĩnh gật gật đầu, cười.
"Loan Loan, mau kêu đi!"
Thanh Loan lúc này mới mở miệng:
"Phụ thân!"
Nói xong giãy giụa hai lần, muốn thoát khỏi cái ôm của Tiêu Minh Thanh.
Cố Du sợ Tiêu Minh Thanh hiểu lầm, vội giải thích:
"Loan Loan không thích bị người ta ôm, nó cảm thấy không được thoải mái."
Ôn Huyền ở bên cạnh cũng lên tiếng xác nhận việc đó là đúng. Hắn đơn độc mang theo Thanh Loan chơi đùa vài lần, đối với tính nết của nó cũng có chút hiểu biết.
Tiêu Minh Thanh mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng cũng phải thả Thanh Loan xuống dưới.
Thanh Loan được thả ra liền chạy về ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lĩnh. Phụ vương cùng phụ thân chỉ là xưng hô đối với nó không có gì đặc biệt.
Tiêu Lĩnh ngồi thẳng thân thể, đặt tay lên mu bàn tay Thanh Loan sờ sờ. Hai đứa nhỏ nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
Dù con trai không thân cận với mình, nhưng Tiêu Minh Thanh không thất vọng. Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du nuôi dưỡng Thanh Loan hơn nửa năm, Thanh Loan theo bọn họ là bình thường, chỉ là trong lòng hắn vẫn có chút chua xót.
"Loan Loan thân chúng ta, dần dần quen thuộc thì tốt rồi."
Được con mở miệng gọi phụ thân một lần, Ôn Huyền còn chưa có thỏa mãn.
"Các người nên nhanh chóng tổ chức lễ thành hôn đi, như vậy là có thể đem Loan Loan về nhà."
Cuối cùng thì phu phu Thái hậu cũng kết thúc ván cờ và đến đây, nhìn biểu tình hai người phán đoán, người thắng lợi chắc chắn là Tiêu Duệ.
Tiêu Minh Thanh lắc lắc đầu:
"Chuyện này không vội, hay là xem...... Loan Loan có vui không."
Tiêu Duệ liếc nhìn hắn một cái, nghiêm mặt nói:
"Thanh Nhi, vậy là con không hiểu, trẻ con ai nuôi dưỡng sẽ thân người ấy."
Tiêu Minh Xuyên cúi đầu không nói, âm thầm phản bác. Kỳ thật cũng không nhất định như vậy, hắn được mẫu hậu nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, sao không có chút thân thiết. Mấu chốt vẫn là phải xem có cảm tình hay không. Trẻ con đều rất mẫn cảm, ai thích nó ai không thích nó, nó có thể cảm nhận được.