Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

chương 76

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau tất cả, vừa giúp người khác giải quyết một vấn đề lớn Lâm Bác Hiên sao cũng không ngờ được mình cũng có ngày bị người khác uy hiếp.

Nhìn cái giá đối phương đưa ra gã thật sự nhịn không được đẩy hết tất cả đồ trên bàn làm việc xuống đất, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số gọi cho Trương Hoa.

“Có phải là cậu làm hay không? Cậu biết rõ tôi vì chuyện kia đã mất bao nhiêu vốn gốc, thế mà cậu lại bắt tay với người khác đào bới tài sản của tôi!”

Trương Hoa bên kia điện thoại cũng giật mình, không hiểu “vơ vét tài sản” trong miệng Lâm Bác Hiên đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì…

Ngay bốn ngày trước vì có khách hàng báo cáo cơm trong nhà hàng của Trương Hoa có vấn đề, Lâm Bác Hiên liền nhanh chóng nghĩ mọi cách thông qua quan hệ trốn tránh cho qua, để chuẩn bị móc nối quan hệ đương nhiên là tốn của gã không ít tiền.

Trước đó vì đoạn video của Chu Văn Vận đương nhiên còn chưa đến mức khiến Lâm Bác Hiên bán cổ phần Lâm thị gã lén lút sở hữu, trước khi Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ đòi tiền chuộc chỉ là kín đáo cân nhắc mà thôi.

Đương nhiên trong các vụ đe dọa tống tiền số tiền mà bọn tội phạm yêu cầu cũng không phải ngẫu nhiên, tiền đương nhiên càng nhiều càng tốt, nhưng cũng phải trong phạm trù chấp nhận của đối phương.

Bởi vậy số tiền Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ đòi tuy rằng lớn nhưng lại không đến mức khiến Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên bán hết cổ phần công ty lén lút sở hữu, nếu không sẽ có nghi ngờ thu mua cổ phần công ty.

Mà Tả Trạm Vũ sở dĩ để hai người kia khỏi hẳn mới đến tìm Lâm Bác Hiên là bởi hắn phát hiện Trương Hoa sắp bắt đầu trả thù Lâm Bác Hiên rồi.

Không sai, người báo cáo nguyên liệu món ăn có vấn đề ở nhà hàng của Trương Hoa chính là Trương Hoa.

Trương Hoa là một kẻ quê mùa, không bối cảnh không hậu trường, nhưng có thể phát triển làm ăn đến náo nhiệt còn không bị đối thủ cạnh tranh chèn ép Lâm Bác Hiên có công lao không ít.

Khi giúp Trương Hoa giấu diếm con đường nhập hàng Lâm Bác Hiên ra không ít lực, cho nên nếu chuyện này bị đưa ra ánh sáng Lâm Bác Hiên rất có khả năng sẽ liên lụy trong đó, hơn nữa nếu để cho nhân viên Lâm thị biết được chuyện này thì địa vị hiện tại của Lâm Bác Hiên trong công ty nhất định sẽ phải chịu uy hiếp.

Trương Hoa vốn là một người cực đoan, sau khi bị Lâm Bác Hiên lừa gạt năm năm tình cảm y không phải người không làm ra loại chuyện hại mình hại người, nhưng y dám làm như thế cũng là vì định liệu trước Lâm Bác Hiên sẽ ra mặt giải quyết.

Y rất rõ ràng Lâm Bác Hiên quan tâm nhất chính là tiền tài cùng danh lợi, cho nên y muốn Lâm Bác Hiên bị rơi vào cảm giác khi những thứ đó bị đe dọa, lọt vào thảm trạng kinh tế tổn thất.

Bởi vậy khi đến nhà hàng của Trương Hoa vượt qua chuyện này Lâm Bác Hiên đã nguyên khí đại thương, đối mặt với một vòng tiền không thể chuẩn bị chỉ còn cách chuẩn bị bán đi cổ phần công ty.

Đương nhiên, Lâm Bác Hiên lúc này nhắc tới “xảo trá” lại không liên quan đến Trương Hoa.

“Không sai, là tôi làm.” Nhưng Trương Hoa cuối cùng vẫn đem chuyện này ôm vào mình.

Trương Hoa không ngốc, đã hơi đoán được trừ mình ra bên ngoài còn có người đang âm thầm đối phó với Lâm Bác Hiên. Y nghĩ, mình lừa Lâm Bác Hiên khiến gã cho rằng chuyện này cũng là mình làm để che dấu thân phận của đối phương thật ra cũng là đang giúp bản thân mình.

Bất kể như thế nào mục đích của y và của đối phương đều như nhau, muốn Lâm Bác Hiên hai bàn tay trắng, thân bại danh liệt, cả đời đều không thể trở mình!

Lâm Bác Hiên sau khi có được đáp án khẳng định của Trương Hoa, thật sự là tức giận đến nổi trận lôi đình. Gã cố nén tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trương Hoa, cậu cần gì phải đuổi tận giết tuyệt với tôi? Mấy năm nay tôi giúp cậu bao nhiêu trong lòng cậu hiểu rõ!”

Trương Hoa nghe vậy chua sót mà bĩu môi, nghĩ đến thời gian năm năm tốt đẹp của hai người càng thêm cảm thấy châm chọc ghê tởm.

Lâm Bác Hiên đích xác giúp rất nhiều, nhưng là ——

“Tôi đã sớm nói với anh, cho tôi nhưng đừng nghĩ trêu chọc đến tôi!”

“Cậu…” Lâm Bác Hiên giận dữ công tâm, rồi lại không có cách nào phản bác.

“Còn nữa, tôi không đuổi tận giết tuyệt anh…” Giọng nói trầm trầm của Trương Hoa xuyên qua sóng vô tuyến truyền tới, lãnh đạm lại rõ ràng. “Tôi cũng không phải em trai ngốc của anh mà để anh và mẹ anh muốn lừa thế nào cũng được!”

Nói chuyện này dù là Trương Hoa cố tình hay vô ý đều vô tình mà dựng cho Lâm Hạo Sơ một lá chắn hoàn hảo.

Nếu nói sau này Lâm Bác Hiên có khả năng sẽ hoài nghi Lâm Hạo Sơ, nhưng nay Trương Hoa nói như vậy đã giúp Lâm Hạo Sơ hoàn toàn thoát khỏi danh sách đối tượng nghi ngờ của Lâm Bác Hiên…

Chuyện tai nạn xe cộ là chuyện Lâm Bác Hiên tuyệt đối không thể để lộ ra ánh sáng nếu không ngoại trừ thân bại danh liệt gã còn có thể vướng phải ngục tù, cho dù có chút quan hệ, gã có thể tiêu tiền để mình được giảm án nhưng một khi Lâm Hạo Sơ phát hiện gã và mẹ mình có lòng muốn hãm hại hắn thì Lâm thị không còn dễ tới tay như vậy nữa.

Cho nên sau mấy buổi tối lăn lộn khó ngủ suy nghĩ đến sứt đầu mẻ trán nhưng lại không có cách nào, Lâm Bác Hiên cuối cùng không thể không bán đi một phần cố phần Lâm thị.

Nghĩ đến số cổ phần Lâm thị mình vất vả thu gom cứ như vậy không cánh mà bay Lâm Bác Hiên cảm thấy tim như bị dao cắt, cố tình lúc này người mẹ tốt của gã lại bỏ đá xuống giếng khiêu khích gã…

“Á à! Còn nói tao gây chuyện? Chính mày làm việc cũng đâu có đáng tin!”

“Bà đã xong chưa?!” Lâm Bác Hiên thật sự nhịn không được giận dữ hét lên.

Cùng lúc đó, Lâm Hạo Sơ trùng hợp từ trên lầu đi xuống tại chỗ ngoặt trên cầu thang qua cửa thư phòng thấy Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên.

“Mẹ, anh, mọi ngươi làm sao vậy? Cãi nhau sao?” Lâm Hạo Sơ giả vờ cái gì cũng không biết nhìn bọn họ nghi hoặc hỏi.

Lâm Bác Hiên không nhịn được sắc mặt cứng đờ, thầm mắng mình gần đây vì liên tiếp gặp phải chuyện không yên lòng liền có chút sơ sẩy sơ suất, lại không chú ý tới lúc này Lâm Hạo Sơ đã về nhà, may mắn bọn họ khi nãy cũng không nói gì, nếu không có lẽ lại thêm phiền phức.

Nhưng Lâm Bác Hiên không ngờ rằng mẹ của mình thế nhưng sẽ tươi cười rạng rỡ đi đến bên cạnh Lâm Hạo Sơ, thân mật xoa đầu hắn vừa đùa vừa thật nói: “Hạo Sơ con đến phân xử đi, mẹ mấy ngày hôm trước cũng chỉ đánh bài thua một ít tiền, thế mà mấy ngày qua anh con cứ cằn nhằn mẹ. Kết quả hôm nay anh con tính sai hợp đồng, tổn thất một số tiền lớn!”

Câu chuyện này đương nhiên là giả nhưng trào phúng và chế nhạo trong lời nói lại là thật.

Tính sai lợi nhuận? Lâm Bác Hiên gã sẽ phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy?! Lâm Bác Hiên thật sự là tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể phản bác Chu Văn Vận.

Lâm Hạo Sơ nghe vậy đương nhiên là phối hợp cười nói: “Anh, anh cũng thật là, mẹ cũng chỉ thích chơi mạt chược thua ít tiền mà thôi!”

“Đúng vậy! Ha ha…” Lâm Bác Hiên chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, hai nắm tay không tự giác siết chặt, nổi gân xanh.

Mẹ gã hôm nay hành động như vậy khiến gã triệt để hiểu rõ bà ta hiện giờ đã không xem lợi ích của hai người họ là một nữa!

“Tiểu thiếu gia, dưới lầu có một vị tên là ‘Diệp Tiểu Quan’ nói muốn tìm cậu.” Ngay tại lúc Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận đang nổi sóng ngầm Trần tẩu từ dưới lầu đi tới thông báo cho Lâm Hạo Sơ.

“Diệp Tiểu Quan?” Lâm Hạo Sơ ngạc nhiên, liền nhìn thấy Diệp Tiểu Quan không kịp chờ đợi trực tiếp lòng nóng như lửa đốt chạy tới, trên mặt tràn đầy hoảng hốt và hoang mang.

“Tiểu Quan, tìm tôi có việc gì sao?” Lâm Hạo Sơ không đổi sắc mặt nháy mắt với Diệp Tiểu Quan, ý bảo cậu Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận đang ở một bên.”Nếu không thì mẹ, anh, con đưa Tiểu Quan lên phòng con?”

“À… Được!” Hai mẹ con đang giương cung bạt kiếm lúc này lại không hẹn mà cùng lên tiếng.

Diệp Tiểu Quan là ai Lâm Bác Hiên đương nhiên biết, tiểu tình nhân của Phong Bạc Thành, nghe nói trước đó không lâu còn mua một đống bao cao su chơi P với Lâm Hạo Sơ và Phong Bạc Thành.

Lâm Bác Hiên nhìn Lâm Hạo Sơ và Diệp Tiểu Quan biến mất trên cầu thang, tâm trạng vì mấy chuyện không an ổn gần đây rốt cuộc cũng hơi khá lên.

Dù sao đi nữa Lâm Hạo Sơ càng đọa với gã mà nói mới càng là chuyện tốt…

Sau khi Lâm Hạo Sơ và Diệp Tiểu Quan cùng vào phòng liền giống như vô ý mà dẫn Diệp Tiểu Quan tới cửa sổ, cũng chính là điểm mù của camera.

“Tiểu Quan, hai mẹ con kia trang bị thiết bị theo dõi trong phòng tôi nên chúng ta chú ý một chút.” Lâm Hạo Sơ nhỏ giọng nhắc nhở.

“Ừ ừ ừ…” Vẻ mặt Diệp Tiểu Quan khẩn trương, nhanh chóng hạ giọng tâm hoảng ý loạn nói: “Hạo Sơ, cậu nhất định phải giúp tôi! Tôi chỉ quen một người bạn có quyền thế duy nhất là cậu thôi!”

Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, thấy Diệp Tiểu Quan vốn kiêu ngạo ương ngạnh lúc này thế nhưng lại mang vẻ thấp thỏm bất an liền có chút không phúc hậu muốn cười.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Hắn hỏi.

“Tôi… Hôm qua tôi đè Phong Bạc Thành…” Khi Diệp Tiểu Quan nói đến chuyện này lại không có chút nào vui vẻ và đắc ý sau thắng lợi sau khi phản công mà trái lại vẫn luôn mang vẻ áy náy.

Lâm Hạo Sơ không nói chuyện, kiên nhẫn chờ cậu nói tiếp.

“Hôm qua lúc ăn cơm tối… Tôi nhất thời xúc động, liền hạ thuốc mê anh ta, cho nên…” Diệp Tiểu Quan sợ hãi rụt rè, ấp a ấp úng: “Trọng điểm là hình như kĩ thuật của tôi không tốt lắm… Phong Bạc Thành bị tôi làm… Làm cho vẫn luôn kêu thảm thiết… Trước khi anh ta đau đến ngất xỉu còn nói, nói nhất định sẽ giết tôi…”

Nói đến đây Diệp Tiểu Quan lập tức không nhịn được ôm cánh tay Lâm Hạo Sơ, hai mắt đẫm lệ, đúng, chính là hai mắt đẫm lệ nhìn Lâm Hạo Sơ đau khổ cầu xin: “Hạo Sơ, cậu nhất định phải cứu tôi! Cái tên hỗn đản Phong Bạc Thành cho tới bây giờ đều là nói được thì làm được! Cậu không thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi lúc nói câu đó đâu… Thật sự thật là đáng sợ!! Hạo Sơ! Cậu nhất định phải cứu tôi! Tôi ở nhà cậu mấy ngày!”

Lâm Hạo Sơ không biết mình cố gắng nhịn cười thế nào, nói thật, hắn thật thực sự khó mà tưởng tượng Phong Bạc Thành cao ngất bị tiểu thối nhi như Diệp Tiểu Quan đặt ở dưới thân.

Thật lâu sau hắn mới điều chỉnh xong tâm trạng nghiêm mặt nói: “Tiểu quan, chúng ta đây đêm nay đến nhà Tả Trạm Vũ đi, hiện tại Lâm Bác Hiên đã nghĩ chúng ta có loại quan hệ kia, phòng của tôi lại có camera buổi tối nếu không có chuyện gì xảy ra gã sẽ nghi ngờ.”

Huống hồ Lâm Bác Hiên hẳn là rất muốn có video hắn làm tình với đàn ông khắc đi.

“Đến nhà Tả Trạm Vũ?” Diệp Tiểu Quan sụt sịt mũi, đôi mắt đen lúng liếng còn ánh nước ngơ ngác hỏi: “Cậu đang nói đêm nay chúng ta P với hắn sao?”

Lâm Hạo Sơ: “…”

Thật sự không cần nhập diễn như vậy đâu bro!

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio