Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được rồi, chúng ta đi nhanh lên! Nghe lời cậu!” Diệp Tiểu Quan nghĩ thầm rằng nhiều thêm một Tả Trạm Vũ bảo vệ mình sẽ càng thêm an toàn liền vội vàng khó nhịn kéo tay Lâm Hạo Sơ đi ra ngoài.
“Chờ một chút, tôi thu dọn…” quần áo – Lâm Hạo Sơ còn chưa kịp nói xong chuông điện thoại đã vang lên.
Hắn theo bản năng lấy di động ra nhìn, ai ngờ còn chưa kịp thấy rõ xem là ai gọi đến đã bị Diệp Tiểu Quan cướp mất rồi ngắt máy.
“Là Phong Bạc Thành!” Đôi mắt Diệp Tiểu Quan càng thêm lớn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, giống như thật sự sợ có người đuổi giết đến nơi, hai mắt cậu đẫm lệ rưng rưng nhìn Lâm Hạo Sơ cầu xin: “Hạo Sơ cậu ngàn vạn lần không được nhận điện thoại! Không được! Chúng ta vẫn nên nhanh chóng chuồn đi! Nếu như bị Phong Bạc Thành đuổi tới nơi này tôi liền xong phim!”
Lâm Hạo Sơ bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy ý để cậu lôi kéo mình xuống dưới lầu.
“Tiểu Sơ đã trễ thế này hai đứa còn muốn đi đâu sao?” Lâm Bác Hiên phỏng chừng là tâm tình hậm hực lúc này đang uống rượu trong quầy bar ở phòng khách. Ly rượu Riedel tượng trưng cho địa vị và tài phú, Lafite gợn sóng óng ánh nhưng tiếc rằng người uống rượu lại không hề có tâm trạng nhàn nhã phẩm rượu, ngược lại rất có hơi hướng mượn rượu tiêu sầu.
“Ặc, anh, bọn em đến nhà Tả Trạm Vũ, tối nay không về đâu.” Lâm Hạo Sơ trả lời.
Ánh mắt Lâm Bác Hiên không khỏi lóe lên, dường như nghĩ tới gì đó vài giây sau gã mới ôn hòa cười nói với Lâm Hạo Sơ và Diệp Tiểu Quan: “Được rồi, hai đứa đi đường nhớ chú ý an toàn!”
“Vâng. Anh, lát nữa anh nói với mẹ một tiếng giúp em.” Lâm Hạo Sơ nói xong liền xoay người đi ra đại sảnh.
Khi nãy Lâm Bác Hiên như có điều nghĩ ngợi hắn nhìn rõ nhất thanh nhị sở, đến tột cùng Lâm Bác Hiên suy nghĩ cái gì hắn tất nhiên cũng thấu triệt.
Lâm Bác Hiên nghi ngờ hắn và Diệp Tiểu Quan đi tìm Tả Trạm Vũ chơi P. P thì P, dù sao sau khi hắn giả vờ chơi P với Phong Bạc Thành và Diệp Tiểu Quan cũng không nháo nhào chia tay Tả Trạm Vũ. Lâm Bác Hiên càng thêm hiếu kì càng tốt, thậm chí ngày nào đó nổi hứng nghĩ họ chơi P giống như mẹ gã hắn cũng không sao cả…
Giữa đêm hôm khuya khoắt khi Tả Trạm Vũ mở cửa liền thấy Lâm Hạo Sơ, tuy rằng sớm đoán được vợ đến tìm mình lúc này không phải vì đêm hôm tịch mịch muốn tìm người bù khoảng trống nhưng hắn vẫn vui đến nhíu lông mày, đáng tiếc Diệp Tiểu Quan đang trốn sau lưng Lâm Hạo Sơ đúng lúc này lại nhô đầu ra, sắc mặt hắn ngay lập tức lạnh xuống, đôi mắt đen cũng bao phủ đầy nguy hiểm.
Đờ ụ! Bóng đèn từ đâu đến! Sao lại không có mắt nhìn như vậy!
“Đêm nay chúng tôi muốn ở lại đây, tôi nhớ rõ nhà anh có ba phòng đúng không?” Lâm Hạo Sơ nói xong đi vào, không hề nhận ra lúc này ngay trong nhà Tả Trạm Vũ hắn lại để lộ phong thái của chủ nhà. “Tiểu quan, nếu không đêm nay cậu ở tạm trong phòng khách đi? Tôi đến phòng ba mẹ Tả Trạm Vũ ngủ.”
Tả Trạm Vũ nghe vậy nhịn không được đau đớn nghĩ vì sao mẹ mình lại nhiệt tình hiếu khách đến thế? Vì sao nhà mình còn thừa ra một phòng khách làm cái quần què gì?!
“À, à, được…” Diệp Tiểu Quan vô cùng nghe lời đi vào khách phòng, Lâm Hạo Sơ nhìn bộ dạng hoảng hốt của cậu nghĩ thầm người này phỏng chừng thật sự bị dọa, không phải bình thường không bày trò đến long trời lở đất thì không chịu đi ngủ sao?
Lúc này Tả công đại nhân đang u oán của chúng ta đã giấu diếm xong cảm xúc vô cùng cẩn thận, đầy thâm tình chân thành nhìn vợ mình ra vẻ tri kỷ nói: “Em còn chưa tắm đúng không? Để tôi vào phòng lấy quần áo cho em.”
Quần áo trong miệng Tả Trạm Vũ đương nhiên là quần áo của hắn. Lâm Hạo Sơ một năm bốn mùa cho dù là xuân hạ thu đông ngày nào cũng phải tắm rửa, nếu không cả đêm sẽ không thoải mái. Nhưng hắn cũng chưa bao giờ mặc quần áo của người khác, so với việc mặc quần áo của người khác hắn càng tình nguyện không tắm, hoặc là tắm rồi mặc lại quần áo cũ.
Nhưng lúc này Lâm Hạo Sơ lại kinh ngạc nhận ra mình không ghét mặc quần áo của Tả Trạm Vũ.
“Được.” Lâm Hạo Sơ gật đầu đáp.
Tả Trạm Vũ không bao lâu liền từ trong phòng đi ra, cầm trong tay một bộ quần áo ngủ mới tinh và một cái sịp đen, chắc là sợ Lâm Hạo Sơ sẽ có gánh nặng tâm lí liền giải thích: “Bộ đồ ngủ này tôi mới mặc hai lần, cái sịp này vừa mua hôm trước còn chưa mặc đâu.”
Lâm Hạo Sơ không khỏi nhếch khóe miệng, tiếp nhận quần áo và sịp đi vào phòng tắm.
Đóng cửa phòng tắm, Lâm Hạo Sơ để quần áo vào trong giỏ đựng, khi thấy rõ mác quần lót không khỏi ngẩn người.
Không nghĩ tới quần này giống hệt loại hắn hay sử dụng, cũng không biết là Tả Trạm Vũ chuẩn bị cho hắn hay là mua về tự dùng.
Nhưng cái quần này hắn mặc hình như có hơi to…
Cái tên này…
Lâm Hạo Sơ ý tứ hàm xúc không rõ, mở vòi hoa sen bắt đầu tắm.
Ngoài phòng tắm, người nào đó cũng không biết đang mần cái gì trong phòng không ngừng qua lại đi lại, thậm chí còn thường công khai đứng ở cửa phòng tắm, lại còn sâu kín thở dài, như là đang tiếc nuối cửa phòng tắm nhà mình sao lại không phải là kính trong suốt, ít ra từ ngoài nhìn vào cũng phải thấy bóng dáng quyến rũ gì gì đó chứ. (hờn ~ =)))))
Lâm Hạo Sơ nhìn bóng dáng mơ hồ của ai kia ngoài cửa, nghe thanh âm oán giận và thở dài thỉnh thoảng lại phát ra có chút buồn cười.
Cái tên này sao lại đói khát đến đáng yêu như vậy!
Lâm Hạo Sơ cứ thế cách một cánh cửa vừa thưởng thức bóng hình xinh đẹp của Tả Trạm Vũ vừa khoái trí tắm rửa, sau khi tắm liền đóng vòi hoa sen chuẩn bị mặc quần áo. Ngoài cửa, Tả Trạm Vũ cũng không biết là bởi vì nghe thấy tiếng nước bên trong đã ngừng hay không mà nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Lâm Hạo Sơ sau khi mặc xong quần áo ra ngoài, ngoài ý muốn nhìn thấy người nào đó đảm đang cần cù đang trải chăn đệm trong phòng ba mẹ mình.
Hắn nhướn lông mày đi qua, đi bình chân như vại tựa vào cạnh cửa nhìn bóng dáng bận rộn của người nào đó liền phát hiện thật là có một loại cảm xúc “mẹ hiền dâu thảo”…
Lâm Hạo Sơ không kìm lòng nổi mà nghĩ tới lúc Tả Trạm Vũ xuống bếp, thầm nghĩ thật ra có thể xem tên này như mấy cô em!
Tả Trạm Vũ từ nhỏ đã tự làm việc tay chân, phơi khô chăn cùng đệm giường đến thuận buồm xuôi gió, hai ba lượt đã thu dọn giường chiếu chỉnh tề sạch đẹp.
“Bà xã, không tồi đâu!” Lâm Hạo Sơ nhịn không được đi đến bên giường ngồi xuống, cảm thụ đệm giường mềm mại dưới mông hào phóng khen ngợi.
Tả Trạm Vũ cười cười, vừa lòng đánh giá Lâm Hạo Sơ đang mặc áo ngủ của mình, tiếp đó đem ánh mắt dừng trên khuôn mặt tuấn tú đang lộ vẻ thích ý, vô cùng nghiêm túc nói: “Ông xã, lâu như vậy tới nay tôi chỉ nói dối em một lần duy nhất.”
“Hả?” Lâm Hạo Sơ nhất thời lấy lại tinh thần.
“Quần lót em đang mặc thực ra tôi mặc nhiều lần rồi! Mặc quần lót của tôi có phải rất thoải mái không? Ha ha ha ha ha ha…” Người nào đó nói xong liền vô cùng kiêu ngạo cuồng vọng đi ra khỏi phòng.
Lâm Hạo Sơ: “…”
Một đêm vô mộng, Lâm Hạo Sơ kinh ngạc phát hiện mặc dù cái giường mình nằm không mềm mại như ở nhà, mặc đồ ngủ của ai đó, cùng với… quần lót ai đó đã mặc nhiều lần thế nhưng giấc ngủ lại an tường hơn ở nhà rẩt nhiều.
Hắn biết, thật ra đây chính là cảm giác Tả Trạm Vũ mang lại cho hắn…
Thay quần áo xong Lâm Hạo Sơ ra khỏi phòng, khi hắn cho rằng lúc này người hiền lành nào đó đã rời giường, đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp thì lại không nghĩ tới trong đại sảnh lại an tĩnh chỉ có tiếng đồng hồ tren trên tường đang kêu “tích tắc”.
Lâm Hạo Sơ sửng sốt, đi đến trước cửa phòng Tả Trạm Vũ đang đóng chặt, nghĩ nghĩ, cuối cùng thử vặn nắm cửa.
Cửa không khóa hắn nhẹ nhàng đẩy liền mở.
Trên giường Tả Trạm Vũ đang hơi hơi cuộn tròn, một chút động tĩnh cũng không có, Lâm Hạo Sơ nhìn không biết sao có ảo giác người nào đó đang đáng thương…
“Tả Trạm Vũ.”
“…”
“Tả Trạm Vũ.”
“…”
Lâm Hạo Sơ sửng sốt, nghĩ thầm mình gọi như vậy không có khả năng Tả Trạm Vũ không tỉnh.
Chẳng lẽ có chuyện gì?
Lâm Hạo Sơ đi đến đầu giường, ngoài ý muốn nhìn thấy sắc mặt Tả Trạm Vũ ửng hồng khả nghi, hơn nữa lông mày nhíu chặt, nhìn qua giống như đang không khỏe.
Không phải là ốm rồi chứ? Phát sốt sao? Hay là có vấn đề gì?
“Tả Trạm Vũ.” Lâm Hạo Sơ không khỏi cất cao giọng lần thứ hai gọi một tiếng.
Đáng tiếc người nào đó trên giường vẫn không đáp lại, chỉ có lông mày càng nhíu chặt.
Lâm Hạo Sơ giật mình, cảm giác đầu tiên chính là cái thứ âm hiểm này lại giở trò đùa giai, nhưng cho dù biết như thế hắn vẫn nhịn không được cúi người xuống vươn đặt lên trán Tả Trạm Vũ.
Đột nhiên Tả Trạm Vũ vụt mở mắt, giữ chặt tay Lâm Hạo Sơ rồi xoay người một cái, nháy mắt đặt hắn ở dưới thân.
“…” Lâm Hạo Sơ nhìn ai kia vừa rồi còn hấp hối giờ đã sinh long hoạt hổ hơn bất cứ ai, trong lòng liền có một vạn con thảo nê mã chạy qua ầm ầm.
“Vợ ơi!!” Tả Trạm Vũ cười tủm tỉm mà lộ ra răng nanh trắng tinh, nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ chậm rãi mà giải thích: “Sắc mặt ửng hồng là bởi vì người ta vừa mới mơ thấy em bị người ta đặt trên tường phòng tắm, rên đến mức làm cho người ta thú huyết sôi trào… Về phần cau mày, là bởi vì tôi đây… dục cầu bất mãn…”
Lâm Hạo Sơ trong nháy mắt ở trong lòng ném một cái xem thường.
“Biết vì sao lần nào em cũng bị tôi lừa không? Em rõ ràng thông minh vậy mà…”
Lâm Hạo Sơ nghe vậy hừ một tiếng, từ chối trả lời.
“Bởi vì em… em yêu người ta đó…” Tả Trạm Vũ cúi người xuống dán sát vào bên tai hắn, chậm rì rì nói ra.
Thân thể Lâm Hạo Sơ nhất thời run rẩy, cũng không biết là vì Tả Trạm Vũ nói hay vì hơi thở nóng rực ướt át của người kia không ngừng phả vào bên tai.
Hai người cứ như vậy nhìn chăm chú vào đối phương, không khí không biết từ bao giờ đã chuyển từ đùa giai thành nghiêm túc trang trọng.
Lâm Hạo Sơ nhìn đôi mắt sâu như đầm lầy của Tả Trạm Vũ, cảm thụ va chạm cùng một chỗ giữa hai người, trái tim dường như càng thêm kịch liệt, bỗng nhiên cảm thấy giờ khắc này vô cùng rung động…
“Vợ ơi…” Tả Trạm Vũ nhẹ nhàng gọi, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng đến mức khiến lòng người run rẩy.
Hắn giữ chặt tay Lâm Hạo Sơ, mang theo nó từng chút một hướng đến nơi giữa hai chân hắn. Nơi đó hiển nhiên đã độn lên một túp lều, vận sức chờ phát động.
“Cái này, không giả được…” Tả Trạm Vũ trầm thấp nỉ non, thanh tuyến gợi cảm, lộ ra mị hương vị đầy hoặc say lòng người…
Hết chương .
Ly Riedel trải qua hơn năm hình thành và phát triển, thương hiệu Riedel luôn dẫn đầu thế giới về các dòng ly, bình pha lê được làm bằng tay với độ tinh xảo và chính xác nhất. Với phương pháp thổi ly thủ công nổi tiếng, Riedel đã tạo ra nhiều dòng ly có hình dáng khác nhau, sử dụng riêng biệt và giúp khơi dậy hương vị đặc trưng nhất trong từng loại rượu, điều mà những dòng ly thông thường không thể làm được. Nhờ vậy, Riedel luôn là lựa chọn hàng đầu của những khách hàng sành sỏi trong nghệ thuật thưởng rượu. Giá giao động rẻ nhất là tr một bộ pha lê thường chiếc, mắc nhất mình không biết nhưng có bộ chiếc đã hơn triệu rồi:v
Lafite ( Chateau Lafite Rothschild, Pauillac)