Lâm Hạo Sơ cảm thụ nhiệt độ trong lòng bàn tay, ma xui quỷ khiến mà kéo khóa quần xuống, bắt đầu động…
Trong nháy mắt Tả Trạm Vũ phát ra một tiếng kêu rên, đôi mắt câu nhân hơi nheo lại, cả người yêu dã rù quến đến mức không đành lòng nhìn thẳng.
“Hạo Sơ… Hạo Sơ…” Hắn thỉnh thoảng lại gọi tên Lâm Hạo Sơ, mỗi lần đều nặng nề đánh thẳng vào sâu trong lòng Lâm Hạo Sơ.
Trong thế giới của Lâm Hạo Sơ lập tức chỉ còn lại khuôn mặt vì tràn ngập tình dục mà càng thêm tuấn mĩ tuyệt luân của người nào đó cùng với tiếng thở dốc ồ ồ và chất giọng không ngừng gọi tên hắn…
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, giống như rất nhanh, lại giống như rất chậm Tả Trạm Vũ cuối cùng cũng cảm thấy một tia sáng hiện lên, hắn càng thêm dùng sức ôm chặt thân thể Lâm Hạo Sơ, lưng bỗng duỗi thắng, gọi tên Lâm Hạo Sơ rồi bắn ra.
Giữa những kiều diễm Tả Trạm Vũ ghé vào trên người Lâm Hạo Sơ rồi hôn lên môi hắn kịch liệt mà quyến luyến.
Thân thế hai người nóng rực, cũng không biết là độ ấm của ai truyền cho ai. Tả Trạm Vũ yên lặng nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ bị mình hôn đến môi đỏ bừng, ánh mắt tối sầm, tay hắn bỗng dưng xoa phía dưới nơi đang có phản ứng giữa hai chân Lâm Hạo Sơ.
“Dừng!” Lâm Hạo Sơ giật mình lập tức vươn tay ngăn hắn lại, nói: “Tôi không cần anh báo ân!”
Cách âm nhà Tả Trạm Vũ thế nào hắn biết rõ, hắn không thể nghĩ được người khác sẽ thế nào nếu nghe được thanh âm này của mình. Được ai đó ban tặng hắn đã biết thân thể của mình có bao nhiêu mẫn cảm, hắn không dám cam đoan đến lúc đó bản thân có thể thật sự nhịn xuống không phát ra tiếng được hay không.
“Không, tôi nhất định phải làm!” Tả Trạm Vũ nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ không cho phép cự tuyệt nói, sau đó kéo khóa quần Lâm Hạo Sơ xuống, thân thể cũng theo đó trượt xuống.
“A ——” bên trong gian phòng đột nhiên vang lên một tiếng ngâm đầy kìm nén.
Đại não Lâm Hạo Sơ trống rỗng, nơi mẫn cảm nhất trên người không ngừng truyền đến từng đợt ấm áp, cái gì cũng nói không nên lời.
Tả Trạm Vũ thế nhưng lại dùng miệng làm cho hắn…
Lâm Hạo Sơ cảm thấy toàn xúc giác cả người đều tập trung về nơi đó, cảm giác lúc này còn mãnh liệt gấp vạn lần so với lúc trước Tả Trạm Vũ dùng tay giúp hắn, hắn muốn nói Tả Trạm Vũ dừng lại nhưng một câu cũng không nói ra, hắn muốn đẩy Tả Trạm Vũ ra nhưng thân thể lại không nghe hắn sai sử, hắn muốn khống chế bản thân không phát ra tiếng động lại chỉ có thể tùy ý mình kêu đến càng lúc càng vang…
Nhà ngang, mỗi nhà chỉ cách hàng xóm một bức tường.
Nhà ngang: Kiến trúc nhà ngang (đồng tử lâu – 筒子楼) còn gọi là kiến trúc kiểu nhà lính, một hành lang dài nối liền với rất nhiều nhà đơn. Vì hai đầu hành lang thông gió, có dạng như cái ống, nên gọi là “đồng tử lâu” (“đồng tử” nghĩa là ống, nòng).
Một đôi phu phu đang ăn cơm không biết từ nơi này truyền đến thanh âm dâm mỹ ái muội liền kinh ngạc! Vợ chồng son nhà ai mà tình cảm tốt như vậy, mới sáng ngày ra đã phiên vân phúc vũ (chịch)? Thanh âm thế này là đã sướng lên tận trời rồi?!
Tiểu thụ nhà kia nghe âm thanh làm người khác mặt đỏ tim đập đột nhiên có chút không vui trừng ông nhà mình, hung dữ ra lệnh: “Anh nhìn chồng người ta kĩ thuật tốt chưa! Học nhiều chút cho tôi!”
Sáng sớm ở nhà ngang theo thường lệ ồn ào náo nhiệt tràn đầy hương vị cuộc sống, mà trong phòng khách nhà Tả Trạm Vũ, mấy lão nhân gia dưới lầu đã tập thể dục xong mỗi người cầm theo một thanh kiếm tập thái cực quyền lúc này đang quây quần quanh bàn đá bàn luận chuyện chính trị hoặc chuyện cuộc đời giết thời gian, rất có hương vị daan cư.
Tả Trạm Vũ đi vào phòng tắm rửa mặt, tiếp đó chuẩn bị nổi lửa nấu cơm.
Mấy phút đồng hồ sau Lâm hạo Sơ thu thập thỏa đáng cũng đi ra, trên mặt còn mang theo chút ửng hồng mất tự nhiên, đối với ánh mắt Tả Trạm Vũ lại càng mất tự nhiên trốn tránh.
Lúc này cửa phòng dành cho khách cũng ầm một tiếng bật mở, chỉ thấy Diệp Tiểu Quan đầu tóc hỗn loạn vừa ngáp vừa than thở: “Chết đói, chết đói… ông Quan đây sắp chết đói rồi…”
Có lẽ bởi vì áp lực tâm lý nên cả tối hôm qua không cách nào ngủ ngon, hai con mắt vốn đen trắng rõ ràng của cậu lúc này tràn ngập tơ máu, sắc mặt càng thêm xanh mét tiều tụy.
Lâm Hạo Sơ nhìn hai bên đầu tóc Diệp Tiểu Quan chổng ngược thành một dúm, thần kỳ là cả hai bên đều đối xứng, lại thêm đôi mắt đang buồn ngủ mông lung và vẻ mặt ngây ngốc thật sự rất buồn cười.
Lâm Hạo Sơ không khỏi muốn cười, Diệp Tiểu Quan nhìn thấy gian phòng đối diện của Lâm Hạo Sơ nhịn không được liên tục oán giận nói: “Hạo Sơ, giọng của cậu kêu cũng quá to rồi, đánh thức cả tôi luôn! Kĩ thuật của Tả Trạm Vũ thật sự tốt đến mức làm cho cậu kêu to đến như vậy…”
Diệp Tiểu Quan nói xong lại ngáp một cái thật to giống như đang lên án Lâm Hạo Sơ làm giấc ngủ của mình bị ảnh hưởng.
Đêm qua cậu vẫn luôn lo lắng Phong Bạc Thành sẽ đột nhiên giết đến, lăn qua lộn lại rất lâu không ngủ được, thật vất vả thức đến lúc trời tờ mờ sáng Chu Công mới đồng ý hẹn hò, ai ngờ không ngủ bao lâu Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ lại làm cái vận động giết thời gian gì đó.
Hầy! Thật sự là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu…
Lúc này Diệp Tiểu Quan còn không có chú ý tới sắc mặt Lâm Hạo Sơ chuyển từ hồng sang tái rồi lại về hồng, cứ như vậy tuần hoàn liên tục nhiều lần.
“Nhưng mà cậu kêu rất dễ nghe, còn hăng hái hơn diễn viên trong GV nhiều!” Ai đó vô tư đến vô tâm tiếp tục bổ thêm một đao.
Lần này mặt Lâm Hạo Sơ triệt để đen, đều hận không thể để Phong Bạc Thành nhanh chóng đến đây xách tiểu tử này về dạy dỗ một trận.
Không nghĩ tới nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới, ngoài cửa đột nhiên vang lên một loạt tiếng gõ cửa đằng đằng sát khí.
Lúc này Diệp Tiểu Quan triệt để tỉnh lại, lập tức nhảy ra sau lưng Lâm Hạo Sơ túm tay áo hắn run rẩy sợ hãi nói: “Không phải là Phong Bạc Thành chứ?!”
Vẻ mặt Lâm Hạo Sơ cũng không khỏi có chút đề phòng, mà Tả Trạm vũ nghe được động tĩnh đương nhiên cũng từ trong bếp đi ra, mặt không đổi sắc đánh rụng cái tay của Diệp Tiểu Quan đang khoát lên người Lâm Hạo Sơ, nhìn chằm chằm cửa bị gõ đến bắt đầu run rẩy, vô cùng bình tĩnh mở miệng: “Cửa sắp rớt rồi.”
Hắn vừa nói xong, trên cánh cửa gỗ yếu ớt lại càng truyền đến thanh âm dồn dập giống như có người đanh dùng công cụ gì đó nặng nề mà đập lên nó. Ngay sau đó, cửa thạt sự rắc một tiếng, nứt ra rồi…
Trong nháy mắt vẻ mặt hung thần ác sát của Phong Bạc Thành xuất hiện, cứ như vậy khiêng ống tuýp thô to cỡ ba ngón tay xâm nhập vào tầm mắt của bọn họ.
“Á á á á á!!!!!” Diệp Tiểu Quan bỗng dưng phát ra một tiếng hét hoảng sợ chói tai, ý đồ bắt lấy tay Lâm Hạo Sơ giống bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng hô lớn: “Hạo Sơ cứu tôi!!”
Tả Trạm Vũ híp mắt nhìn chằm chằm hai cái tay như hai khúc chân giò đang đu lên Lâm Hạo Sơ, mặt không đổi sắc đập rớt chúng.
Diệp Tiểu Quan nhất thời không còn cảm giác an toàn, nhịn không được vươn tay tiếp tục túm kết quả lại bị Tả Trạm Vũ vô tình đập rớt, cuối cùng cậu không còn cách nào khác chỉ có thể túm lấy góc áo Tả Trạm Vũ, đáng thương hề hề nhìn hắn.
Tả Trạm Vũ nhìn cậu một cái, cũng đành kệ.
“Diệp – Tiểu – Quan, cậu qua đây cho tôi…” Phong Bạc Thành vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Quan đang trốn sau lưng Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ, từng câu từng chữ nói ra giống như muốn bóp chết cậu, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh nói.
“Tôi không muốn!!!” Đầu Diệp Tiểu Quan lập tức lắc như trống bỏi, thân thể cũng run rẩy.
Hai mắt Phong Bạc Thành tràn đầy lửa giận lại càng thêm thiêu đốt. Nếu như ánh mắt có thể giết người có lẽ Diệp Tiểu Quan lúc này sớm đã bị anh nhìn đến chết không toàn thây.
Hôm nay Phong Bạc Thành cũng không giống thường ngày mặc tây trang giày da, ăn diện chính thức lại cẩn thận tỉ mỉ, mà trái lại anh chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng, tóc tai vốn chỉnh tề nay cũng có chút loạn, ánh mắt càng thêm hõm sâu, xương gò cũng nhô cao, sắc mặt nhìn qua còn tái nhợt khó nhìn hơn cả Diệp Tiểu Quan.
Lâm Hạo Sơ ngạc nhiên, nghĩ thầm rằng kỹ thuật của Diệp Tiểu Quan đến tột cùng có bao nhiêu nát, có thể làm cho một người đàn ông oai hùng bừng bừng phấn chấn trong một đêm liền tiều tụy thành như vậy…
“Cậu không lại đây đúng không?” Đối với Diệp Tiểu Quan lần lượt coi rẻ quyền uy của mình Phong Bạc Thành chỉ lạnh lùng nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cậu nghĩ là có Hạo Sơ và Trạm Vũ ở đây thì tôi không dám động tay với cậu đúng không? Người tới!”
Phong Bạc Thành đột nhiên gầm lên một tiến, lập tức một đám đàn ông mặc tây trang đen lũ lượt từ ngoài cửa kéo vào, một người nối một người đi vào trong nhà, cả vú lấp miệng em đứng sau lưng Phong Bạc Thành chờ anh ra lệnh.
Cả vú lấp miệng em: Nhiều bà mẹ, khi nghe trẻ khóc, không cần dỗ dành, vỗ về, nựng nịu gì cả mà lập tức dùng bầu vú sữa sẵn có trên mình để lấp miệng đứa bé. Nhờ được bú tí mẹ, đứa trẻ không còn khóc nữa. Mới hay là, với đứa bé, bầu vú của mẹ có thế mạnh và ứng nghiệm trông thấy. Cái hiện tượng bình thường mà chúng ta vẫn gặp, vẫn thấy hàng ngày được dân gian khai thác và khái quát thành câu cả vú lấp miệng em để chỉ hiện tượng dùng quyền lực, thế mạnh của mình để chèn ép, lấn át kẻ khác.
“Á á á á!!!!” Diệp Tiểu Quan cảm thấy mình cách ngày chết không còn xa…
Lâm Hạo Sơ thấy thế không khỏi khiếp sợ.
Đồng ý với yêu cầu mãnh liệt tối qua của Diệp Tiểu Quan sáng nay hắn vừa gọi ba vị bảo tiêu đến đây, dặn bọn họ đến trước chín giờ, lúc này nhìn lại, thật sự là làm chuyện thừa thãi.
“Hạo Sơ Hạo Sơ! Cứu tôi cứu tôi cứu tôi!!” Lúc này Diệp Tiểu Quan đã mang theo tiếng khóc nức nở, nước trong mắt giống như tùy thời đều có thể rớt xuống.
Lâm Hạo Sơ nhìn về phía Tả Trạm Vũ, Tả Trạm Vũ cũng nhìn về phía Lâm Hạo Sơ, tâm linh tương thông cả hai đều dùng ánh mắt không tiếng động lặng lẽ trao đổi.
“Vợ này, mấy người này anh có thể giải quyết, hay để anh thử xem sao?” Tả Trạm Vũ thâm tình nhìn chăm chú vào Lâm Hạo Sơ, không tiếng động hỏi. (lúc này vẫn không quên cos play tình thánh =))) ~)
“Không cần, Phong Bạc Thành chắc là không nỡ xuống tay với Diệp Tiểu Quan, tôi không muốn anh mạo hiểm.” Lâm Hạo Sơ đồng dạng dùng ánh mắt kiên định không tiếng động trả lời.
“Bà xã, em rõ ràng là yêu người ta!” Người nào đó lại bắt đầu đắc ý.
Vợ chồng son đang tiến hành giao lưu tinh thần, Lâm Hạo Sơ nhìn về phía Diệp Tiểu Quan, không khỏi lộ ra vẻ mặt xin lỗi.
“Hạo Sơ đừng vứt bỏ tôi!!” Diệp Tiểu Quan hoàn toàn tan vỡ.
“Ha…” Phong Bạc Thành cười lạnh một tiếng, khiêng ống tuýp bước về phía Diệp Tiểu Quan.
Diệp Tiểu Quan bị anh làm cho không ngừng lui về phía sau, nhìn chằm chằm ống tuýp đến mức chân mềm nhũn.
Bỗng nhiên Phong Bạc Thành vung ống tuýp trên tay lên, ống tuýp chuyển động ngược phía Diệp Tiểu Quan sau đó va vào tường rồi bật trở lại, giống như chổi lông gà cha Tả Trạm Vũ trước kia dùng để dạy dỗ hắn, anh cứ thế quật Diệp Tiểu Quan một chặp.
“Á á á!!!” Trong nháy mắt Diệp Tiểu Quan nhảy nhót trong phòng.
“Ông đây cho mi hạ thuốc mê, dám bỏ thuốc ông! Cho mi muốn đè ông mà không chịu luyện tập kĩ thuật trước!! Cho mi tham rẻ mua thuốc đểu hại ông đây bị Tào Tháo đuổi cả ngày!” Phong Bạc Thành vừa đuổi đánh vừa hùng hổ mắng.
Tiểu kịch trường:
Phong Bạc Thành: “Tụi bay có biết mông ông đây vừa đau vừa bị Tào Tháo đuổi cảm giác thốn thế nào không? Tụi bay nói xem ông đây phải trừng phạt tên nhãi này như nào cho hả giận?!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phong Bạc Thành cũng là thua trong tay Diệp Tiểu Quan ~~~
Hết chương .