Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tào Cẩn Du vốn là muốn tìm nữ nhi nói chuyện một chút, nhưng đến phòng lại không thấy người đâu, khỏi cần nghĩ cũng biết đứa nhỏ kia chạy tới đâu rồi.

Ba người cùng nhau trò chuyện cũng hay, ít nhất nàng cũng muốn biết bốn năm qua nữ nhi đã trãi qua những gì, còn Thanh Thiển nhất định cũng rất muốn.

Nhưng là lúc vào phòng Tào Thanh Thiển, nhìn bộ dáng Lộ Ảnh Niên nằm ngủ ngon lành, thực không đành lòng đem cô đánh thức.

"Vậy để nó ngủ lại đây với em đi." Liếc mắt nhìn nữ nhi, Tào Cẩn Du nhếch miệng cười cười: "Nó cố ý ăn vạ bám lấy em đây mà?"

Mặc dù vẫn nổ lực tránh né tình cảm Lộ Ảnh Niên dành cho mình, nhưng tâm vẫn rõ được cô đã ngự trị từ lúc nào, lại đột nhiên nghe tỷ tỷ nói vậy, không khỏi dấy lên một trận ngượng ngùng, rồi lại hỗn loạn vài tia vui mừng, chỉ là không biểu thị ra ngoài mặt.

Xoay người ngắm nhìn người đang ngủ say kia....!nhẹ nhàng than thở: "Nàng chính là tiểu vô lại mà."

Phụt........!Tào Cẩn Du không cảm thấy em mình nói nữ nhi như vậy là có gì đó không ổn, ngược lại ý cười càng rõ: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã thích dính lấy em rồi ah!"

Nói là như thế, nhưng tâm tình lại có chút cảm khái: "Là chị cùng Lộ Văn không cố gắng chăm sóc tốt nó!"

"Tỷ......." Tào Thanh Thiển biết Tỷ tỷ mình vẫn luôn vì những năm tháng trẻ thơ của Lộ Ảnh Niên mà áy náy, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Tào Cẩn Du: "Niên Niên đã lớn rồi, cũng đã rất hiểu chuyện, sẽ không trách chị đâu."

"Chị biết."

Về việc này, Tào Cẩn Du đã sớm nhận ra từ bốn năm trước, tuy nói lúc đó vì nhất thời nóng giận giết chết An Nhạc, nhưng là.........!

Tào Cẩn Du bước đến bên mép giường, cúi đầu nhìn cô, hài tử ôm lấy chăn nằm co ro nhưng thoạt nhìn rất thư thái, đôi lúc còn chép miệng, nhịn không được giơ tay xoa lấy gương mặt Lộ Ảnh Niên: "Khó có được giấc ngủ an ổn như vậy........!không biết mấy năm nay con sống có tốt không."

Bốn năm trước, từ sau khi Lộ Ảnh Niên giết chết An Nhạc, Tào Cẩn Du vẫn luôn ngủ cùng với nữ nhi, cho dù lúc ấy Lộ Ảnh Niên có là giả vờ để mình yên tâm, nhưng nàng vẫn biết đứa nhỏ này mỗi tối đều rất khó có thể ngủ yên giấc.

Cho nên sau khi Lộ Ảnh Niên rời đi, nàng luôn lo lắng trong lòng đứa nhỏ tồn tại bóng ma, nhưng lại không biết phải làm gì.

Trong lòng rối rắm, nghe Tào Cẩn Du nói như vậy, Tào Thanh Thiển thức thì cảm thấy đáy lòng mơ hồ không rõ, nơi nào còn muốn đánh thức Lộ Ảnh Niên, lại chăm chú quan sát Lộ Ảnh Niên, nhẹ giọng cất lời: "Vậy để nàng ngủ ở chỗ em đi."

"A........!Vậy em cũng tắm rửa rồi ngủ sớm một chút, chị về phòng đây." Gật đầu, Tào Cẩn Du dứt lời nhìn nữ nhi lần nữa, sau đó mới rời khỏi phòng.

Tào Thanh Thiển không lập tức vào phòng tắm rửa, nàng bước đến đóng cửa rồi ngồi lại mép giường, cúi đầu nhìn Lộ Ảnh Niên, rất lâu sau đó, luyến tiếc di khai tầm mắt.

"Niên Niên............!Niên thực sự.....!cùng trước kia không giống nhau......" Thấp giọng nỉ non, trong mắt lại hiển lộ vô cùng phức tạp, Tào Thanh Thiển cắn môi, cuối cùng cúi thấp xuống hôn lên trán Lộ Ảnh Niên, dừng lại thật lâu mới chịu đứng dậy bước vào phòng tắm.

Nếu giống như những gì Tào Cẩn Du nói, Lộ Ảnh Niên bốn năm trước thực sự ám ảnh chuyện giết An Nhạc, hơn nữa bốn năm trong đội đặc chủng, ít nhiều cũng từng giết qua vài người, đương nhiên sẽ không nhớ gì đến vụ việc diễn ra năm đó, nhưng là bộ đội đặc chủng, sớm đã dưỡng thành thói quen, trong lúc ngủ vẫn duy trì cảnh giác, cho nên bốn năm nay xác thực ngủ không hề an ổn.

Giờ phút này thật sự là không biết Tào Thanh Thiển chủ động hôn mình, nằm trên giường ôm lấy chăn, Lộ Ảnh Niên ngủ dị thường an tâm.

Lúc Tào Thanh Thiển kéo cửa phòng tắm bước ra, nhìn hài tử vẫn còn mặc y chiếc áo sơ mi quân phục màu xanh rêu cùng quần mà vẫn như cũ nhắm lại hai mắt, còn nàng lại vận chiếc váy ngủ cực kỳ thoải mái, không khỏi nhăn mày, dự là bước đến giúp Lộ Ảnh Niên cởi áo.

Cho đến năm Lộ Ảnh Niên mười tuổi, hai người vẫn thường cùng nhau tắm chung, nhưng bây giờ đứa nhỏ năm nào đã sớm hai mươi rồi, gần như phát dục thành thục, Tào Thanh Thiển chỉ vừa mở được hai cúc tay liền bắt đầu run rẩy.....!

Đặc biệt là cổ áo vừa hé mở thì da thịt trắng nõn lập tức bại lộ cùng xương quai xanh tinh tế, nghĩ đến nếu tiếp tục cởi nữa thì sẽ là gì.......!Tào Thanh Thiển gương mặt dần nóng lên.

"Niên Niên........" Đôi mắt thoáng ướt át, đối mặt với người trong lòng mình, một thục nữ thành thục như nàng không thiếu bất kỳ cảm xúc gì, Tào Thanh Thiển có chút khàn giọng gọi tên Lộ Ảnh Niên, mím môi, đột nhiên đứng dạy chạy vào phòng tắm.

Nằm trên giường không chút động thái nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại, Lộ Ảnh Niên mở mắt, ngồi dậy nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc lâu, sau đó gãi gãi đầu, rồi tiếp tục nằm xuống, vành tai có chút ửng đỏ lên.

Ngủ trầm thì có trầm, nhưng bị người chạm vào nhất định sẽ nảy sinh cảnh giác, huống chi bốn năm vẫn luôn như vậy.

Nếu không phải không cần mở mắt cũng biết người gần trong gang tấc là ai thì Lộ Ảnh Niên đã sớm đứng dậy đem đối phương chế phục sát đất.

Bất quá........!

Nhắm chặt hai mắt giả vờ ngủ, Lộ Ảnh Niên nghĩ đến Tào Thanh Thiển vừa rồi hơi thở có chút dồn dập chạy vào phòng tắm, một trận buồn cười không thôi.

Chỉ mới cởi có hai nút, Thanh Thiển nhà nàng đã như vậy rồi, xem ra nên hy sinh địa vị Công Quân một chút mà dùng sắc dụ mới được, nói không chừng mọi việc tiến triển còn lẹ hơn.

Âm thầm tính toán một hồi, Lộ Ảnh Niên vẫn duy trì tư thế nhắm nghiền hai mắt, hô hấp điều chỉnh đến bình thường nhất có thể, đợi đến khi Tào Thanh Thiển bước ra, căn bản không biết người trên giường đã tỉnh, chỉ là đang giả vờ ngủ thôi.

Không dám tiếp tục cởi áo Lộ Ảnh Niên, sợ bản thân lại làm ra những chuyện không thể cứu vãn, nàng trực tiếp bước lên giường, kéo chăn đắp lên người cô, sau đó tắt đèn nhích xuống nằm bên cạnh cô.

Trong bóng đêm, phảng phất cũng có thể cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh bất đồng, Lộ Ảnh Niên bất giác nghiêng người đem thân mình chui vào lòng nàng, đầu trực tiếp hướng hai phiến mềm mại kia cọ cọ.

Tào Thanh Thiển thân thể cứng nhắc, hơi thở gần như đình chỉ, một lát sau thì nhăn mày, hạ giọng: "Lộ Ảnh Niên!"

Tiếng hít vào thở ra rất đều đặn, gương mặt ai đó vùi vào chỗ cao ngất trên người nàng một chút động tĩnh cũng không có.

Trong phòng lại chìm vào tĩnh lặng, Tào Thanh Thiển như cũ giữ nguyên bộ dáng nhíu mày, một lúc lại mở miệng: "Không cần giả vờ ngủ."

Nhưng Lộ Ảnh Niên vẫn không tiếp lời, cũng không có bất cứ động thái gì.

Cắn môi, đầu Lộ Ảnh Niên chôn trước ngực nàng, hơi thở mang theo nhiệt khí cách một tầng váy ngủ cũng có thể xâm nhập vào da thịt, Thanh Thiển ngực liên tục phập phồng, đợi thêm một lát rốt cuộc thả lỏng thân mình, xuất một tiếng thở dài: "Tiểu hỗn đản! Ngủ cũng phải chiếm tiện nghi ta........"

Nén cười, rất bình thản giả vờ ngủ mà ăn đậu hủ, Lộ Ảnh Niên tay vòng quanh ôm lấy eo Tào Thanh Thiển, lắng nghe tiếng tim đập không chút quy luật, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

Mặc dù là Tào Thanh Thiển luôn trốn tránh cô, nhưng lại giống như bịt tai trộm chuông, chỉ cần không phải thanh tỉnh đối diện nàng, hoặc lúc nàng thanh tỉnh, liền có thể tuỳ ý kéo gần khoảng cách, mặc dù có hơi tiểu xảo một chút, nhưng so với trốn chạy vẫn tốt hơn nhiều.

Nữa đêm, Tào Thanh Thiển vẫn không tài nào ngủ được.

Kỳ thực bất cứ ai bị ôm như vậy, ngực còn không ngừng chịu khinh bạc, đều không dễ gì có thể đi vào giấc ngủ.

Lộ Ảnh Niên giờ phút này rốt cuộc bạo phát, mặt trên ngực nàng tiếp tục cọ cọ, bộ dáng giống như mới vừa tỉnh ngủ lên tiếng nỉ non nhừa nhựa, sau đó mở bừng mắt, không quên tiếp tục nhụi thêm vài cái, lúc này mới dùng tay xoa xoa hai mắt ngồi dậy bật đèn ngủ.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, gương mặt nữ nhân bởi vì ngực không ngừng chịu kích thích mà đỏ bừng lên, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiềng, nỗ lực bày ra bộ dáng như đang ngủ.

Nhướn mày, Lộ Ảnh Niên liệt miệng nở nụ cười tà ác, giọng nói cực kỳ vô tội: "Thanh Thiển.......!Con ở trong này ngủ nga......."

Dừng một chút, sau đó cúi đầu hướng gần về phía nàng: "Thanh Thiển?"

Tào Thanh Thiển tự nhiên sẽ không chịu mở mắt đối diện với cô, gắt gao nhắm chặt mi, quyết không hé mở: "Vậy xem ra hôm nay con không cần dùng đến chìa khoá dự phòng rồi......." Cười híp cả mắt, Lộ Ảnh Niên thấp giọng nói, sau đó không chút khách khí xoay người tư thế áp Thanh Thiển dưới thân, cúi đầu lập tức chiếm lấy môi nàng, nhanh chóng cạy mở hàm răng trắng sáng, duỗi lưỡi vào bên trong tha hồ quấn lấy, không bỏ sót bất cứ ngỏ ngách nào.......!

Nếu sớm biết nữ nhân này vẫn luôn giả vờ, Lộ Ảnh Niên nhất định sẽ không lần nào cũng cố gắng cẩn thận chỉ dám hôn một chút, tay cũng sẽ không như vậy chạm nhẹ vài cái.

Trong mắt ý cười càng đậm, thật sâu hôn lên hai mảng môi mềm, nếm đủ hết thảy mọi hương vị, Lộ Ảnh Niên thoả mãn ngồi bật dậy, cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ vô cùng bảo thủ không chút gợi cảm, hơi nhướn mi, dùng tay xoa nhẹ, lại lần nữa hôn lên môi nàng rồi dần dần bắt đầu đi xuống......!

Mày có dấu hiệu khẽ động, Tào Thanh Thiển đang giả vờ bỗng dưng có loại cảm giác nguy hiểm, thân mình giật giật ý muốn doạ lui Tiểu Dâm Tặc đang xằng bậy trên người mình: Đoan chắc mình sẽ không tỉnh dậy hay sao, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Lộ Ảnh Niên linh hoạt giải khai cúc váy ngủ.

So với Tào Thanh Thiển vừa rồi vì cởi hai nút áo sơ mi trên người cô đã ngượng ngùng mà chạy thẳng vào phòng tắm thì Lộ Ảnh Niên hoàn toàn bất đồng, vừa giải được mấy nút liền không chút do dự hôn lên, thậm chí còn lưu lại một dấu vết đỏ ửng trên vị trí xương quai xanh.

"Ân..........." Cảm giác được nụ hôn từ môi xuống bả vai, tựa hồ vẫn còn chưa muốn đình chỉ đang tiếp tục dời xuống, Tào Thanh Thiển rốt cuộc nhịn không được, dùng sức chống người ngồi dậy, tay che lấy ngực, gương mặt cơ hồ hồng thấu muốn xuất huyết.

"Hơ? Tiểu Di, Dì tỉnh rồi a?" Lộ Ảnh Niên ngồi dậy cười hì hì, ngữ khí tột cùng của vô tội: "Mới hai giờ nga! Dì có phải gặp ác mộng rồi không?"

Cắn chặt môi, ánh mắt thập phần hoảng loạn, Tào Thanh Thiển nhìn biểu cảm cô cực kỳ bình thản, trong lòng không khỏi xấu hổ lẫn tức giận, nhưng vẫn tiếp lời Lộ Ảnh Niên: "Trước khi ngủ ta uống nước hơi nhiều.........!Ta vào phòng vệ sinh......"

"Nga!" Lộ Ảnh Niên gật gật đầu, ngắm nhìn bộ dáng Tào Thanh Thiển chạy vào phòng tắm, thoáng chốc đăm chiêu, khoé miệng câu lên một nụ cười rạng rỡ lại dị thường chua xót.

"Đều như vậy.......!Thanh Thiển! Dì rốt cuộc muốn lừa ai?"

—————————————

Mỗ Vu:

Về cách xưng hô Niên Niên dành cho Thanh Thiển.

Tôi / Dì - Thì xem ra có chút vô lễ, dù sao Thanh Thiển cũng nuôi nấng Lộ Ảnh Niên từ bé, nếu như Thanh Thiển là Dì kế ngang hông thì xưng hô như vậy là đúng nhất.

Tôi / Em - Chả có lý do gì.

Tôi / Chị (Em / Chị) - Này thì quá loạn, cho dù biết là không xưng hô kiểu này trước mặt người thân nhưng vẫn thấy nó sao sao ấy.

Xưng tên - Giống y như mấy đứa học sinh - Thôi bỏ đi.

Còn về cách xưng của Thanh Thiển dành cho Lộ Ảnh Niên.

Nghĩ hết rồi cũng chỉ có Ta / Niên là thích hợp nhất!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio