Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký

chương 38

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ ngày hôm say liền tham gia khoá tập huấn, đi một lần là nữa tháng.

Trong quân đội, mặc dù rất nhớ mọi người, chung quy vẫn không thể trì trệ.

Văn phòng Cục trưởng.

Nữ nhân một thân chính trang trên tay cầm cây viết, nhưng tầm mắt không hề để tâm đến sấp văn kiện trước mắt mình.

Ngòi viết khoanh tròn số ngày trên bảng lịch bàn, Tào Thanh Thiển nâng cằm, nhẹ nhàng nhíu mày, vẻ mặt có chút phiền muộn.

Tiểu hỗn đản nào đó vừa gặp đã chiếm lấy của nàng nhiều tiện nghi như vậy, đến khi rời đi lại không nói lời nào, biến mất cũng đã gần hai tuần.

Cắn môi, dùng sức dùng sức khoanh tròn thêm một ngày sau đó thu hồi tầm mắt, khôi phục tâm tình, bắt đầu công tác.

Lúc tan tầm, vừa bước ra khỏi cổng, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng người nào đó đứng cách đấy không xa, Tào Thanh Thiển sắc mặt lập tức hoán chuyển.

"Thanh Thiển." Nàng vừa ra đã nhìn thấy, tên tay cầm theo đàn Violon, nam nhân trẻ tuổi vẻ mặt vô cùng sáng lạn hồng hào, giơ tay còn lạy búng một cái, một trận gió thổi qua sau đó là từng mảng cánh hoa hồng nhẹ phất trong không trung.

Đem đàn violon đặt trên vai, nam nhân thâm tình nhìn nàng, khúc nhạc du dương bắt đầu vang lên, người qua đường nghe thấy liền dừng chân thưởng thức.

Cầm lấy túi xách, Tào Thanh Thiển nhìn hắn, vô thức thở dài, nhưng vẫn để ý việc hắn là đệ đệ của Tỷ phu, không thể làm lơ mà rời đi, chỉ có thể hướng về phía nam nhân đi tới, nhíu mi, giọng nói lãnh đạm: "Lộ Võ."

Vẫn chưa chịu dừng, cứ giống như Lộ Võ đang dùng tiếng nhạc thổ lộ tâm tình, hắn đơn giản cười cười chăm chú nhìn Tào Thanh Thiển, không ngừng gãy đàn violon, khoé miệng không ngớt ý cười, những cánh hoa hồng phấp phơi trên nền trời cũng không có hồi kết.

Ở phía đối diện, một chiếc xe vừa chạy tới liền dừng lại, ngồi sau vô lăng, nữ nhân chống cằm nhìn một màn sến súa trước cổng Cục tài chính, hơi nhướn mày.

"Không hổ là Nhạc công." Ngồi ghế sau, Mộc Vũ đem cằm đặt lên thanh cửa, đồng dạng đưa mắt nhìn về phía đám người đông đúc, trên mặt mang theo nhàn nhạt ý cười: "Thực lãng mạn, cậu cũng nên học hỏi một chút đi."

Đôi mắt gắt gao đanh lại, không buông tha bất cứ biểu tình trên mặt người kia, Lộ Ảnh Niên cong lên khoé môi, mở cửa bước xuống xe, hướng về phía nàng.

"Lãng mạn? Sai thời điểm thì chính là lãng nhách!"

Nhìn Lộ Ảnh Niên thẳng tắp thân mình, bên tai còn nghe được mấy lời nói lãnh đạm, Mộc Vũ xoay người tựa vào lưng ghế, trong mắt ý cười càng rõ.

"Woa! Lãng mạn ghê....."

"Người đó đang theo đuổi Cục trưởng sao?"

"Là Nhị công tử của Lộ gia? Quả thực si tình."

..............!

Nghe mọi người bàn tán lẫn nghị luận, môi mỏng mân lên càng khẩn, Tào Thanh Thiển nhìn chằm chằm nam nhân ở trước mặt mình vẫn còn chơi trò trẻ con, thậm chí còn nhìn thấy được trên lầu căn nhà bên cạnh có người đang hì hục liên tiếp rãi hoa.

Tức giận không biết từ đâu xông đến, giọng nói dần băng lãnh: "Đủ rồi, Lộ Võ!"

Không nhìn ra được nàng tức giận, Lộ Võ vẫn cứ tiếp tục cười cười kéo đàn violon.

Tay cằm túi xách siết chặt đến nổi rõ gân, Tào Thanh Thiển không thể tưởng tượng được ngày mai mọi người trong Cục sẽ buôn lời đồn thổi thế nào đây, đang định lần nữa mở miệng, thắt lưng lại bị người nào đó ôm trụ.

Thân mình lập tức cứng nhắc, ngay sau đó thả lỏng, không cần quay lại cũng biết người đang ôm lấy eo mình là ai, nhất thời lửa nóng trong lòng dần tiêu tán không còn một mảnh.

"Nhị thúc." Tay ôm lấy Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên vẻ mặt ngậm lấy cười cợt nhìn nam nhân trước mắt bỗng dưng im lặng: "Đã lâu không gặp."

Buông xuống đàn trên vai, Lộ Võ nhìn Lộ Ảnh Niên, có chút không thể hoàn hồn, hơn nữa ngày mới mở miệng: "Tiểu Niên, con về rồi?"

"Ân." Gật đầu, lại một trận gió thổi tới, cánh hoa khẽ cọ qua chóp mũi, Lộ Ảnh Niên cong gợi khoé môi: "Nhị thúc, Bà nội rất nhớ thúc!"

Hôm qua gọi điện thoại cho Gia gia, nghe ông thoá mạ nhị thúc một phen, hôm nay liền ở đây gặp ngay hắn, thế gian mọi sự trùng hợp xảy ra cũng quá nhiều đi.

Gương mặt lập tức nổi lên xấu hổ, Lộ Võ nhìn chất nữ trên người mặc quân trang, khí chất so với trước hoàn toàn bất đồng, thậm chí có thể nhìn ra được dáng vấp phụ thân mình năm đó.

Nhất thời không biết phải nói gì cho phải, dừng một chút mới mở miệng: "Con........!đến tìm Thanh Thiển?"

Cũng chính lúc này, tầm mắt rốt cuộc rơi xuống đôi tay Lộ Ảnh Niên đang vòng trụ lấy eo nàng, mày nhíu rồi lại giản, hắn lần nữa tươi cười: "Hai người vẫn thân thiết như vậy."

"Đương nhiên." Lộ Ảnh Niên nhếch môi, không chút hoang mang, trẻ con mà đô miệng: "Nhị thúc! Con vừa về, Tiểu Di đáp ứng bồi con rồi, cho nên......!Hắc hắc!"

Nói như thế xong lại dừng một lúc, nghiên đầu nhìn biểu tình trên mặt nữ nhân: "Tiểu Di, Dì sẽ đi với con có đúng không?"

Nghe thấy Lộ Ảnh Niên gọi tên mình, lại ở trước mặt người khác gọi mình như vậy, trước mặt nam nhân theo đuổi mình nhiều năm như vậy! Tào Thanh Thiển có chút không được tự nhiên liếc nhìn cô, rồi lại nhìn Lộ Võ, khẽ gật đầu.

Trong lòng buồn bực nghĩ ngợi chất nữ mình thực không đúng lúc, nhưng gương mặt vẫn cố như không có gì, cho dù có xấu hổ, Lộ Võ cũng rán nặng một nụ cười: "Cũng đúng! Thanh Thiển nhất định rất nhớ con."

Mấy năm nay, mỗi lần về nước là tìm đến Tào Thanh Thiển, nhưng nàng vẫn luôn lãnh đạm, trong lòng vừa nản chí vừa cảm thấy thực hâm mộ Lộ Ảnh Niên.

Mỗi lần nhìn thấy nàng, Tào Thanh Thiển thế nhưng nữa phần kinh hỉ cũng không, còn Lộ Ảnh Niên mấy năm không về, hắn thoáng nghe được chị dâu nói qua Tào Thanh Thiển thường xuyên trụ lại phòng Lộ Ảnh Niên tâm tình vô cùng tưởng niệm.

Vẻ mặt thập phần tự tin, Lộ Ảnh Niên đem nữ nhân trong lòng mình ôm chặt hơn, cười lộ cả hàm răng trắng sáng: "Dĩ nhiên."

Nhân viên vệ sinh đường phố không biết từ đâu xuất hiện, nhìn một trận hỗn độn nơi này mà có chút bất mãn, Lộ Võ là tên đầu sỏ hiển nhiên càng lúc càng xấu hổ vô thố, Tào Thanh Thiển nhìn hắn như vậy, trong lòng thầm thở dài, bước đến nói với người kia mấy câu, sau đó nhìn thấy gương mặt ôn vui vẻ rời đi.

"Nhị thúc, con cùng Tiểu Di đi trước nga......." Ngó Tào Thanh Thiển đi về phía mình, Lộ Ảnh Niên ánh mắt nhu tình, quay đầu nói với Lộ Võ, gương mặt tuấn tú của hắn sớm đã đỏ bừng.

Chuyện bê bối hắn bày ra lại để Tào Thanh Thiển xử lý, thực sự quá mất mặt, nơi nào còn dám đối mặt với Tào Thanh Thiển, hắn vội gật đầu: "Được."

Đón lấy nữ nhân đi về phía mình, mặc kệ Lộ Võ luyến tiếc không thôi, Lộ Ảnh Niên trực tiếp nắm lấy tay nàng, ánh mắt vô cùng ôn nhu: "Đi thôi!"

Tay chợt run run, nhưng không tránh đi, Tào Thanh Thiển tuỳ ý cô nắm lấy tay mình, trong lòng sóng cuộn dâng trào mãnh liệt, chỉ là trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản.

Hai người đi đến vị trí đỗ xe, Lộ Ảnh Niên mở cửa ghế phó láy, nhìn nàng bước vào trong mới lơ đãng quét mắt ra phía sau, giơ tay sờ sờ cằm, rồi sau đó vòng qua ngồi vào sau vô lăng

Mộc Vũ thực đúng là biết tự giác mà, sớm đã đi rồi.

Đến khi xe chạy được một khoảng, Lộ Ảnh Niên nhìn qua kính chiếu hậu Lộ Võ vẫn ngơ ngác đứng đó nhìn theo hai người, híp mắt, giẫm mạnh chân ga.

"Niên chậm một chút!" Tào Thanh Thiển nào biết lòng dạ cô hẹp hòi, đột nhiên tốc độ lao đi quá nhanh, trên đường lại rất nhiều người, theo bản năng lên tiếng can ngăn: "Chạy nhanh như vậy làm gì, chậm lại đi."

Nàng dùng ngữ điệu ra lệnh, Lộ Võ sớm cũng đã không còn trong tầm mắt, Lộ Ảnh Niên thả chậm tốc độ, nghĩ nghĩ, nắm lấy tay Tào Thanh Thiển đặt lên cần số: "Như vậy được không."

"Niên......." Tào Thanh Thiển vô ngữ, vừa định rút tay về, chợt cảm giác được lực đạo phủ lấy tay mình rất chặt, trong lúc nhất thời có chút lo lắng động tác của hai người sẽ khiến xe chao đảo, chỉ còn biết trắng mắt liếc nhìn cô, sau đó không thèm để ý nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nữa tháng không chút tin tức, biến mất vô thanh vô thức, không có nữa điểm công bằng, giờ lại bỗng nhiên trở về, chẳng lẽ cho rằng nàng không tức giận?

Huống chi, còn dám ở trước mặt nhiều người như vậy ôm lấy eo mình............!Nếu Lộ Võ nhìn ra được, chẳng phải không xong rồi?

Càng nghĩ càng buồn bực xoay đầu nhìn thẳng đứa nhỏ giả vờ đứng đắn, Tào Thanh Thiển chưa phát hiện được từ lúc nào nàng đã không xem Lộ Ảnh Niên giống như một hài tử mà đối đãi nữa rồi.

"Thanh Thiển! Gia gia hôm qua có nói, Nhị thúc lần trước về nước, cũng không có về thăm Bà nội, là trực tiếp đến tìm Dì." Xoay tay lái quẹo vào một đường khác, Lộ Ảnh Niên ngữ khí bình đạm cất lời.

Nhìn ra phía cảnh vật ngoài cửa kính, sau đó nghiên đầu nhìn Lộ Ảnh Niên, ngó thấy gương mặt cô vô cùng thản nhiên, chắc chỉ là thuận miệng nói ra những lời này, căn bản không để trong lòng, nhất thời, tầm mắt nàng đôi chút hoang mang.

Từ khi nào, đứa nhỏ chỉ vì mình mỉm cười nói mấy câu với Lộ Võ sẽ không dấu được buồn bực bất mãn đã không còn nữa.......!Lộ Ảnh Niên của hiện tại..........!

Cảm nhận được sự ấm áp đặt lên mu bàn tay mình, Tào Thanh Thiển ngước nhìn Lộ Ảnh Niên, há miệng muốn nói gì thì xe đột nhiên dừng lại.

Nghi hoặc lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, một hoa điền rộng lớn lập tức lọt vào tầm mắt nàng, Tào Thanh Thiển có chút giật mình, còn chưa kịp nói thì người bên cạnh đã cởi đai an toàn, sau đó ôm lấy nàng: "Thích không?"

"Niên......."

"Con nhớ lúc trước Dì thích lắm." Cúi đầu nói khẽ bên tai nàng, nhiệt khí bao phủ khắp vành tai nhỏ xinh, Lộ Ảnh Niên ôm lấy Tào Thanh Thiển, nhìn gương mặt nàng dần thoáng ửng hồng, tuy rằng không biết nàng lúc này đang nghĩ gì nhưng vẫn nhịn không được hiện lên ý cười, hôn một bên má: "Bên trong có hoa con trồng nữa nga."

Từ kinh ngạc dần khôi phục, nghe Lộ Ảnh Niên nói như vậy, Tào Thanh Thiển trực tiếp xoay người, hơi chau mày: "Con trồng khi nào?"

Cả một cánh đồng hoa nở rộ, trong đó còn có đích thân cô trồng, Tào Thanh Thiển tuyệt đối không tin chỉ mới trồng nần đây.

"Hắc hắc! Kỳ thực lúc chấp hành nhiệm vụ, con có trở về một chuyến." Thổ lưỡi, cả ngày hôm nay luôn trưng ra bộ dáng nữ nhân thành thục điềm nhã rốt cuộc bộc lộ tính khí trẻ con, Lộ Ảnh Niên nhìn thần sắc Tào Thanh Thiển bỗng dưng trầm xuống, nhanh chóng tiếp tục hôn lên hai má nàng: "Bất quá chỉ vài cây thôi, những hoa khác đều nhờ người trồng cùng chăm sóc."

"Niên trở về.......!Có thời gian trồng hoa, cũng không về nhà?" Đôi mắt xoáy sâu vào mắt cô, Tào Thanh Thiển từng câu từng chữ nói ra, mặc dù cảm thấy vô cùng ngọt ngào nhưng tâm tình có chút buồn bực, chunh quy suốt bốn năm nàng nhớ nhung người này cũng không phải ngày một ngày hai........!

So với việc nhìn cả cảnh đồng hoa rực rỡ, nàng càng hy vọng được nhìn thấy chính là Lộ Ảnh Niên..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio