“Thuần Vu công tử, ngươi thu thập mọi thứ, một canh giờ sau chúng ta trở về Tương quốc.” Lại là công công kia đến truyền lời.
“Đã biết, ngươi xuống trước, ta chuẩn bị tốt sẽ tới.” Chung Như Thủy đáp lời, nghĩ thầm, đây là cơ hội tốt, chắc chắn Qủy Phỉ buông lỏng cảnh giác với hắn, hiện giờ chạy trốn, không chừng có thể đuổi kịp đệ đệ muội muội của hắn.
Chung Như Thủy tùy tiện thu thập vài thứ rồi ra ngoài doanh trướng, vừa ra đã thấy Qủy Phỉ bưng một cái hộp đi tới.
“Thuần Vu công tử, đây là thứ tốt mà thân tín của ta lấy từ Bồng Lai tiên sơn về, sáng nay vừa đến tay ta. Ta và công tử đã đạt thành hiệp nghị, thứ này hiển nhiên coi như tín vật, Quý mỗ đưa cho ngươi, hy vọng ngươi hãnh diện nhận lấy.”
Chung Như Thủy hồ nghi mở hộp ra, thấy một đan dược tử sắc nằm trên cẩm bố đỏ thắm, “Có ý gì?”
“Đây là đồ tốt a, chẳng những có thể giúp ngươi được tương Vương chuyên sủng, tương lai còn có thể nắm cả thiên hạ! Chỉ cần ngươi ăn nó.” Khuôn mặt tươi cười của Quý Phỉ thấy thế nào cũng không có hảo ý.
Hừ! Thứ tốt! Là không tin hắn nên bắt hắn uống độc dược mãn tính để dễ khống chế mà thôi! Chung Như Thủy tức giận nghĩ. Thôi, đã muốn tự do thì phải hy sinh, chờ chạy thoát tìm đại phu giải độc!
Chung Như Thủy cầm đan dược, nhắm mắt nuốt xuống, khổ sở, nuốt vào bụng liền truyền đến một hồi cực nóng, khó chịu!
Quý Phỉ cười cười hài lòng, “Được rồi, thỉnh Thuần Vu công tử lên mã xa.”
Chung Như Thủy ngồi trên mã xa, trong bụng nóng khó chịu, thêm vài ngày không ăn cơm khiến dạ dày đau đớn, đường đi xóc nảy làm hắn có cảm giác mình sắp chết. Muốn, nôn...... Lúc hắn chuẩn bị gọi nghỉ ngơi một chút, mã xa đột ngột ngừng lại, Chung Như Thủy theo quan tính ngã về phía trước, dạ dày kịch liệt cuồn cuộn! Ngoài cửa xe truyền đến tiếng ngựa hí và thanh âm đao kiếm chém giết, Chung Như Thủy chịu đựng dạ dày co rút, đứng lên, len lén vén màn xe, trời ạ! Có đánh nhau! Nguy rồi nguy rồi!
A? Không đúng! Đây là thời cơ tốt, thừa dịp loạn lạc chạy trốn! Chung Như Thủy cười xấu xa.
Phu xe đã sớm chạy, Chung Như Thủy ôm bọc y phục của mình nhảy xuống, khom người chạy hướng an toàn, tuy bụng thật sự rất khó chịu nhưng bảo vệ tính mạng quan trọng hơn! Chờ chạy tới nơi an toàn hẵng nôn! Quý Phỉ bận đối phó, không rảnh đi để ý tới tiểu nô lệ chạy trốn!
“A!” Trước mắt mọc ra Trình Giảo Kim dọa Chung Như Thủy kêu to một tiếng!
“Chẳng lẽ là nam sủng của Qủy Phỉ? Hừ, bắt được ngươi, ngươi chính là của ta!” Binh sĩ nước nào đó giơ đao hướng Chung Như Thủy.
Kháo, ngươi mới là nam sủng ! Cả nhà ngươi đều là nam sủng! Chung Như Thủy thầm mắng. Bất động thanh sắc khống chế khoảng cách của mình và người nọ. Đừng xem bộ dáng bạch trảm kê như Lâm Đại Ngọc lúc này của Chung Như Thủy mà nhầm, kiếp trước Chung Như Thủy yêu thích vận động, thân hình mạnh khỏe dễ nhìn, cao một mét bảy mươi lăm, học qua tay không đoạt dao và kiếm thuật Trung Hoa! Dù hiện tại dáng người không đủ một mét bảy, thể chất suy giảm nhiều, nhưng đối phó với một tên lính quèn vẫn dư sức.
Chung Như Thủy nhìn người nọ không xem mình là đối thủ thì càng hài lòng, thừa dịp người nọ không thèm để ý nhanh chóng ra tay, một phen túm lấy đao của hắn, vượt qua, quét chân khiến tiểu binh lập tức ngã xuống, Chung Như Thủy ra tay như chớp, nhặt lên hòn đá đập bể mặt người nọ! Hóa ra dùng gạch đúng là rất thuận tay, khó trách tiểu tử Kỷ Phi in dấu lên ót hắn! Hiện tại có binh khí, can đảm càng tăng lên! Xoay người, trông thấy Quỷ Phỉ đại tướng quân ruổi ngựa hướng tới hắn. Kháo, xui xẻo như vậy! Hắn chưa chạy được nửa bước!
Quý Phỉ xông lại, xoay người ôm Chung Như Thủy lên ngựa, nói, “Chúng ta bị phục kích, phải lập tức rút lui! Tương quốc có phản tặc, thủ đô đã rơi vào tay giặc, Tương vương cũng bị giết, chúng ta rút về Ngu quốc, đó địa bàn của chúng ta! Các huynh đệ, mau đi!” Sau đó mang theo trăm vệ binh còn lại rút lui.
Chung Như Thủy sững sờ, cáp? Phong thủy luân chuyển? Báo ứng tới thật nhanh, hôm qua vừa diệt quốc gia của người khác, hôm nay mình cũng bị diệt! Di? Không đúng! “Tương Vương chết? Rút về Ngu quốc, các ngươi không có Vương, còn đánh thế nào?”
“Ai nói không có Vương! Từ hôm nay trở đi, ta chính là Vương!” Quý Phỉ cười có chút điên cuồng, “Ngươi, cũng thuộc về ta!”
Nói giỡn a! “Không, không thể nào? Cái kia, là nước nào diệt Tương vương!” Hại hắn không thoát được miệng hùm! Có năng lực này hẳn là Quỷ Tà, Lang Hiên và Hoàng Diệp. Không phải là Lang Hiên chứ? Hắn bảo muội muội đệ đệ chạy đến đó!
“Quỷ Tà, một trong bốn quốc gia mạnh nhất! Vương của bọn hắn thân chinh!” Thanh âm Quý Phỉ hung ác, nụ cười trên mặt không giảm, lại dữ tợn khiến Chung Như Thủy phát lạnh.
Trời ạ! Nghe tên đã thấy nước đó rất khủng bố, vua của bọn hắn thân chinh! Khó trách Tương quốc thua thảm như vậy! Lúc ấy cảm thấy tên Lang Hiên êm tai nên bảo muội muội đệ đệ đến, quả nhiên làm đúng!
“Quý Phỉ tướng quân, từ lúc chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?” Trước mắt xuất hiện một đại đội nhân mã khiến Qủy Phỉ ngừng lại, nói chuyện là một nam tử trẻ tuổi tuấn tú nhã nhặn như bạch diện thư sinh.
“Hóa ra là Lê đại quân sư, hừ, ngay cả Thái tử Quỷ Tà quốc cũng đến đây, Quý mỗ thật hãnh diễn!”
Tâm Chung Như Thủy bồn chồn, quân địch vây quanh càng ngày càng nhiều, dần dần vây tàn quân của Quý Phỉ. Trời ạ, chưa rời khỏi lang oa lại sắp rơi vào hang hổ?
“Ha ha, người trong lòng ngươi, chắc hẳn là nô lệ ngươi muốn dâng lên cho Tương vương? Bộ dáng cũng không thiên hạ vô song như ngươi hình dung!” Lê đại quân sư cười nói, thấy Quỷ Phỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, hắn vỗ tay một cái: “A, đã quên, gần nửa tháng nay, tấu chương ngươi dâng lên đều do thái tử điện hạ của chúng ta xem.”
Chung Như Thủy cảm giác toàn thân Quý Phỉ phát run, bị chọc giận! Hang ổ của mình bị khống chế nửa tháng trước mà ngay chính mình lại không biết gì cả, thậm chí có rất nhiều tấu chương cơ mật, ai không tức giận chứ! Lúc Chung Như Thủy miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm giác toàn thân lạnh lẽo, như bị hàn băng bao phủ, giương mắt nhìn lại, người dẫn đầu phe kia, dùng ánh mắt lạnh như băng dò xét hắn, kỳ quái là, Chung Như Thủy thấy được dục vọng trong mắt y, dục vọng trần trụi! Không phải ánh mắt con người nên có! Dục vọng của con người là cực nóng, chỉ có dục vọng của dã thú mới rét lạnh như băng, tựa hồ muốn xé nát con mồi, sau đó nuốt vào bụng.
Chung Như Thủy cảm thấy sợ hãi, đây là lần đầu tiên hắn sợ hãi trong hai mươi mốt năm sống trên đời, lúc bị người đánh chết hắn cũng không sợ hãi như thế. Nhưng, Chung Như Thủy không muốn thua. Cứng ngắc đè xuống sợ hãi, trừng mắt nhìn thẳng y, mở to, trừng chết ngươi! Liền thấy Thái tử Quỷ Tà quốc cong khóe miệng tạo một nụ cười nhạt, lạnh lùng nói, “Ta muốn hắn!”
Kháo! Ngươi không hiểu thế nào là kín đáo sao, so với Quỷ Phỉ còn đáng giận hơn!
“Hừ! Chỉ cần ta chết, hắn là của ngươi!” Quý Phỉ cười lạnh một tiếng, rút kiếm.
Lão đại, anh hùng a! Chung Như Thủy cảm kích, nước mắt ẩn hiện.
Kết quả cuối cùng, xem Chung Như Thủy bị trói ném trên giường của khách điếm là biết a! Quỷ thái tử thắng! Quý phỉ bị diệt! Ngay cả hắn cũng bị Thái tử Quỷ Tà quốc đánh ba chiêu xuống ngựa, mang đi! Hơn nữa, một lần quét sạch tàn binh, quân Quỷ Tà quốc lập tức về nước, lưu lại quân đội cần thiết chấn thủ. Bọn họ còn vài chục dặm lộ là có thể đến lãnh thổ Quỷ Tà quốc. Hiện tại thực lực của Qủy Tà càng mạnh, chiếm đoạt Tương quốc – một trong bốn nước lớn, đồng thời còn tiếp quản tất cả các nước nhỏ thuộc về Tương quốc! Bản đồ mở rộng gấp bội! May mắn mình thông minh bảo muội muội đệ đệ chạy tới Lang Hiên quốc, bằng không trở lại Ngu quốc càng bị quốc gia khủng bố thống trị! Thiệt là, Quý Phỉ cũng quá kém, mấy chiêu đã bị Quỷ thái tử thu phục! Bất quá, y chết lại có đủ tôn nghiêm, chết trận tốt hơn bị bắt làm tù binh! Nhưng, cả quá trình hắn không dám mở mắt ra xem, chiến tranh tàn khốc, hắn không muốn biết, huyết tinh giết chóc hắn càng không muốn thấy, ngay cả lúc mình bị trói lên mã xa cũng không nhìn một chút. Không được a, phải nghĩ biện pháp trốn, bằng không...... Hậu quả rất nghiêm trọng! A, đúng rồi, Quỷ thái tử họ Phong tên Hàn Bích. Một cái tên rất đẹp, bị Quỷ thái tử đạp hư......
“Chi nha!” Cửa phòng được mở ra, sau đó hàn khí xâm nhập, rồi tiếng bước chân trầm ổn.
Không thể nào, hắn còn chưa nghĩ được cách trốn, Quỷ thái tử, ngươi tới quá nhanh a! Chung Như Thủy ảo não nghĩ. Ngươi dám xằng bậy gia cho ngươi một đao! Trong ngực hắn có chủy thủ, trộm trên người thái giám chết bầm bên cạnh Qủy Phỉ. Nhưng, thật chóng mặt, ngực khó chịu, dạ dày sôi trào, sao giống như, cảm giác say xe...... Kháo! Lúc này là thời điểm quan trọng, chịu đựng a, chờ chạy thoát rồi tìm nơi hảo hảo nôn. Mặt Chung Như Thủy trắng xanh, trong lòng an ủi dạ dày của mình.
Quỷ thái tử không nói gì, dùng ánh mắt như lúc trước nhìn hắn. Chung Như Thủy bị y nhìn đến mức suy sụp, hét lớn một tiếng: “Nhìn đủ chưa! Nhìn đủ thì cởi trói cho ta!” Rống xong, Chung Như Thủy ỉu xìu, thảm. Nhưng, càng muốn ói ra!
Chung Như Thủy trợn tròn mắt, Quỷ thái tử thật sự cới trói! Chung Như Thủy được giải thoát, lập tức chịu đựng cảm giác muốn nôn, rụt vào góc giường, hắn thật không có tiền đồ, nhưng hắn thật sự rất sợ!
“Tới.” Ngay cả nói chuyện Phong Hàn Bích cũng nhả băng.
“Không muốn! Ngươi bảo ta qua làm gì, đương nhiên là chính ngươi tới!” Chung Như Thủy chịu đựng hàn băng xâm nhập, cố nén cảm giác khó chịu càng ngày càng nghiêm trọng, lén nắm chủy thủ trong tay, chỉ cần có thể làm y bị thương, mình sẽ có cơ hội trốn!
Mắt Phong Hàn Bích tối sầm lại, cười lạnh tới gần. Nhưng lúc này! Chung Như Thủy ra tay như chớp, bổ về phía Phong Hàn Bích, đương nhiên hắn không hướng vào tim hay những nơi dễ bị đả thương quá sâu mà chảy máu không ngừng, hắn chỉ chém vào cánh tay, thân là một công dân thế kỷ hai mươi mốt chấp hành pháp luật Trung Hoa như Chung Như Thủy, trong vô thức tránh đi chỗ hiểm. Đương nhiên hắn thiện lương nghĩ cho người khác thì đã bị đoạt đi vũ khí.
Phong Hàn Bích hiện lên biểu tình tàn bạo, “Ngươi tự chuốc lấy!”
“Không muốn! Dừng tay! Ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám đụng ta, ngươi nhất định hối hận! Ngươi nghe chứ......” Chung Như Thủy bị hung hăng phong bế môi, đôi môi non mịn bị cắn xuất huyết, trường bào trên người bị xé mở thô bạo, da thịt mềm mại bị xoa nắn đến đau nhức! Kháo! Chẳng lẽ hôm nay ta khó giữ trinh tiết?
Đột nhiên cảm giác hạ thân mát lạnh...... Không muốn! Mau cút ra!