Đột nhiên cảm giác hạ thân mát lạnh...... Không muốn! Mau cút ra! Lão tử sắp không được!
Mau buông ra! Thật sự sắp nhịn không được! Miệng bị ngăn chặn, mắt Chung Như Thủy hiện lên thống khổ, kháo, đã cảnh cáo ngươi, nhưng ngươi không nghe, đừng trách ta!
Dạ dày mãnh liệt cuồn cuộn......
Chung Như Thủy cuộn người lại, nửa thân trên thò ra ngoài giường, y phục không chỉnh tề, nôn đến thiên hôn địa ám. Tuy cảm nhận được sát khí mãnh liệt sau lưng, nhưng, Chung Như Thủy vẫn ra quyết định khó khăn – nôn hết rồi nói sau! Hắn không muốn trở thành người đầu tiên chết vì nhịn nôn!
Sắc mặt Phong Hàn Bích thoáng xanh thoáng đen rồi trắng bệch, bàn tay nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, may mắn mình cảnh giác cao, lập tức tránh né. Nếu không, bây giờ y đã bị nôn lên người! Muốn giơ tay một chưởng đánh chết người đang nôn kia, nhưng nhìn bóng lưng gầy yếu tái nhợt đang run rẩy của hắn, y không nỡ hạ thủ.
Phong Hàn Bích xanh mặt do dự, rốt cục thở dài. Hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa ra ngoài. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Như Thủy trắng bệch, hai mắt rưng rưng, vô cùng thê thảm! Trong dạ dày đã không còn gì, nhưng vẫn không ngừng nôn ra nước chua. Chung Như Thủy nằm lỳ ở trên giường, thống khổ nghĩ, nôn như vậy, là do độc dược ma quỷ Quý Phỉ bắt hắn ăn? Vậy phải làm gì bây giờ mới tốt! Quý Phỉ đã đi gặp diêm vương rồi! Chẳng lẽ hắn phải tìm quỷ đòi giải dược?
Đột nhiên, ba nữ tì thanh lệ từ ngoài cửa vào, một người cầm y phục mới, một người bưng chậu nước ấm và khăn tay, một người đi đến bên Chung Như Thủy cẩn thận nâng hắn dậy, xem ra là hầu hạ hắn.
“Công tử, nô tỳ thừa lệnh Thái tử tới chiếu cố công tử, để nô tỳ lau mặt cho ngài.” Nữ tì đỡ hắn nhu hòa nói. Chung Như Thủy đã nôn đến vô lực, đâu còn sức trả lời nàng? Liền tùy ý ba người lăn qua lăn lại, dù thế nào đi nữa, hắn không uổng phí lực, cảm giác tốt hơn rất nhiều. Không ngờ Quỷ thái tử cũng không tệ lắm, ưu đãi tù binh như vậy......
Chung Như Thủy bị đau đớn kịch liệt trong bụng làm tỉnh, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rơi xuống, đúng lúc một nữ tì tiến đến, Chung Như Thủy vài bước nhảy đến trước mặt nàng, “WC, WC ở đâu?!”
Nữ tì giật mình, nhìn Chung Như Thủy trán đầy mồ hôi, sững sờ lặp lại: “W, WC?”
“Chính là mao phòng!” Chung Như Thủy rống lớn.
“Tại, hậu viện dưới lầu......” Nữ tì vừa dứt lời, Chung Như Thủy chạy vội mà đi, chỉ còn câu ‘Cám ơn’ của hắn quanh quẩn bốn phía.
Chung Như Thủy tỉnh lại lần nữa, cảm thấy miệng khô, toàn thân như nhũn ra, trên người đau nhức không thôi. Nhìn đỉnh màn rộng thùng thình tinh xảo mà ngơ ngẩn cả người, nghĩ, đổi nơi ở nha! Sau đó lại nghĩ, ta còn chưa chết a!
Môn ‘Chi nha’ một tiếng mở ra, cắt đứt miên man suy nghĩ của hắn. Chung Như Thủy theo tiếng nhìn lại, phát hiện ngoài phòng đen kịt một mảnh, hóa ra đã buổi tối . Một nam tử trẻ tuổi vận hắc y mang hòm thuốc chậm rãi đi đến, mặt mày tuấn tú, nụ cười ôn hòa. Thấy Chung Như Thủy nhìn mình, ngẩn người, rồi mỉm cười hỏi: “Tỉnh? Cảm giác thế nào?” Thanh âm ôn hòa dễ nghe, có ma lực an ủi nhân tâm.
“Khá tốt.......” Chung Như Thủy mới nói hai chữ đã không nói nổi nữa, thanh âm khàn khàn, cổ họng khô khốc đau đớn. Nam tử buông hòm thuốc, mở ra, lấy một bình sứ nhỏ, ngã chút chất lỏng vào chén trà, lại rót nước ấm, đưa đến trước mặt Chung Như Thủy, ôn hòa nói: “Uống sẽ tốt lên.”
Chung Như Thủy sững sờ, nhìn khuôn mặt tao nhã vô hại, trong mắt tràn đầy chân thành tha thiết, không tự chủ được tiếp nhận chén trà, nhẹ nhấp một ngụm. Chỉ một chút, Chung Như Thủy liền cảm thấy trong miệng thanh lương vô cùng, lập tức uống một hớp lớn, chất lỏng ngòn ngọt lướt qua cổ họng, đau đớn giảm bớt rất nhiều.
Chung Như Thủy sùng bái nhìn người nọ, thần y a!
“Ha ha…” Người nọ cảm thấy phản ứng của Chung Như Thủy vô cùng đáng yêu, cười nói: “Không thần kỳ như vậy đâu, chỉ dùng cam thảo và bạc hà điều chế, bỏ thêm chút mật, là thanh nhiệt nhuận phế. Rất bình thường.”
Người này cười rộ lên thật đẹp mắt, Chung Như Thủy nghĩ, sạch sẽ, một chút tạp chất cũng không có. Người nọ lại thấy hắn nhìn mình sững sờ, liền ho một tiếng: “Ta là Đào Như Lý, là thái y của Qủy Tà quốc.”
“A, a? A, ta là Chung Như Thủy, là......” Chung Nhc Thủy dừng lại, là cái gì? Là sinh viên thế kỷ hai mươi mốt? Vong quốc thế tử? “Ách, là......”
“Ha ha, thân thể ngươi không tốt, ta sẽ giúp ngươi chẩn mạch, sau đó để ngươi nghỉ ngơi.” Đào Như Lý hợp thời lên tiếng, giảm bớt xấu hổ của hắn, “Ngươi không quen khí hậu, nên bị thổ tả, sốt nhẹ, chờ mấy ngày nữa thích ứng cuộc sống ở đây, tự nhiên sẽ tốt.”
“A......” Chung Như Thủy có chút mơ hồ ứng thanh, cái gì mà khí hậu không quen, là trúng độc chứ, “Vậy, đây là đâu?”
“Thủ đô của Quỷ Tà quốc – Kì Nghiệp, hiện giờ ngươi ở nội cung của Thái tử.” Đào Như Lý vừa giúp hắn bắt mạch vừa hồi đáp, “ A, có lẽ ngươi không biết, ngươi đã ngủ mê hai ngày một đêm.”
“Hai ngày một đêm?” Chung Như Thủy cả kinh, khó trách hắn cảm thấy toàn thân mềm nhũn không có khí lực.
“Đúng vậy,” Đào Như Lý bắt mạch xong, chậm rãi thu thập, mang hòm thuốc, “Ta đi phục mệnh, lát nữa có người mang dược tới cho ngươi, hảo hảo nghỉ ngơi!”
“Cáp? A......” Chung Như Thủy ngơ ngác nhìn Đào Như Lý rời đi, sau đó bất tri bất giác nhớ tới, hắn chưa hỏi cái gì! Bây giờ là hoàng cảnh nào chứ! Hắn trúng độc gì a? Có trị được không? Hơn nữa, Quỷ thái tử âm trầm khủng bố có buông tha hắn không? Hắn nôn như vây, sao y có thể buông tha hắn?
Chẳng lẽ, Quỷ thái tử kia trời sinh mặt lạnh âm trầm, nhưng thật ra là tiểu tử thẹn thùng, điển hình của kiểu người mặt ác tâm thiện?
Chung Như Thủy nhớ lại lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh mắt của Phong Hàn Bích, rùng mình một cái, tuyệt đối không phải người tốt! Chung Như Thủy dám chắc!