Ngày Viên Diệp đến, Thương Mặc vẫn đang bận quay phim, người đón y là Mạt Tề.
Mạt Tề đã đợi từ một giờ trước. Viên Diệp vừa xuống xe y đã nhận ra ngay. Mạt Tề vội bước sang giúp Viên Diệp cầm ba lô, nói: “Chào anh Viên em là Mạt Tề, em đến đón anh.”
Bất ngờ có người đến gần, Viên Diệp có chút hoảng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của trợ lý Thương Mặc, nhớ đến ảnh chụp đã được xem qua y mới yên tâm: “Cảm ơn cậu.”
Mạt Tề đeo ba lô của Viên Diệp, nở một nụ cười khoe hàm răng trắng bóng: “Có gì đâu, đây là việc của em mà.”
Viên Diệp chỉ cười.
Mạt Tề nhắn cho Thương Mặc một tin rồi đưa Viên Diệp đến khách sạn. Viên Diệp thuê một phòng, cất đồ xong rồi quay sang nói với Mạt Tề: “Cậu dẫn tôi đến chỗ Tiểu Mặc quay phim đi.”
Mạt Tề lắc đầu: “Anh Mặc đã dặn em không cho anh đến, nói là anh đi đường vất vả phải nghỉ ngơi trước, chờ anh ấy về.”
Viên Diệp nhăn mày không đáp.
Mạt Tề thấy vậy cho là mình đã nói điều gì khiến Viên Diệp mất hứng, lúng túng đứng im, hiếm khi cảm thấy không biết nói gì cho phải.
Thương Mặc trở lại thấy phòng mình không có người, cũng không có hành lý của Viên Diệp, đoán là y đã thuê một phòng khác bèn vì vậy gọi điện cho y.
Người nghe là Mạt Tề. Y cẩn thận đóng cửa lại rồi mới nói vào điện thoại: “Anh Mặc, giờ anh Viên đang ngủ, số phòng là .”
Thương Mặc “Ừ” một tiếng: “Giờ anh sẽ đi qua, em đặt bàn giúp anh nhé.”
Mạt Tề cười đáp ứng: “Vâng.”
Thương Mặc nhanh chóng đến gian phòng Mạt Tề báo. Thấy cậu đến, trợ lý le lưỡi: “Anh ở đây nhé, em đi đặt bàn.”
Thương Mặc gật đầu.
Mạt Tề đi rồi, Thương Mặc bèn đi vào trong phòng Viên Diệp, thấy y đang ngủ say nên không đánh thức, ngồi một chỗ lướt Weibo.
Rất nhanh sau đó cậu đã phải nhăn mày, bởi đứng đầu bảng tìm kiếm chính là bê bối Nghiêm Diệc mắc bệnh ngôi sao, tỏ thái độ với bạn diễn. Cậu ấn bừa một bài đăng, phát hiện đây là bài đăng của một tài khoản có khá nhiều người theo dõi, viết rất dài, ở dưới còn đính kèm ảnh của Nghiêm Diệc. Thương Mặc xem một chút, cảm thấy buồn bực, đây rõ ràng là muốn gây khó dễ cho hắn.
Nguyên tác là đại V, giống như bên mình mà tài khoản nào nhiều người theo dõi sẽ có dấu tích xanh đánh dấu.
Thương Mặc nghĩ đến ngày đó Nghiêm Diệc kể với mình chuyện bị Trần Mộc gọi điện thoại chỉ trích, còn nói là do Đỗ Thác can thiệp. Cậu ngẩn người, lông mày nhíu chặt. Khi đó Thương Mặc nghĩ chuyện này sẽ được xử lí rất nhanh, vậy mà không ngờ đến giờ vẫn đứng nhất trên hot search, hơn nữa số người đọc còn lên đến ngàn vạn. Chỉ sợ giờ ở trong lòng không ít cư dân mạng, hình tượng của Nghiêm Diệc ít nhiều đều đã bị tổn hại.
Thương Mặc ấn vào Weibo của Nghiêm Diệc, thấy bên trong chỉ có một vài bài đăng, bài đăng gần đây nhất cũng đã là tháng tư, giờ đã là tháng tám, như vậy có nghĩa là hắn không chơi Weibo. Cậu lại qua tài khoản Weibo phòng làm việc của hắn, thấy bài đăng gần đây nhất là ngày hôm qua, nội dung chính là thông báo về việc sẽ sử dụng pháp luật để xử lí một vài tài khoản Weibo có nhiều người theo dõi đã tổn hại thanh danh và hình tượng của Nghiêm Diệc.
Thương Mặc bấy giờ mới nhẹ nhõm thở ra.
Lúc này, Mạt Tề cũng gọi điện đến, nói là đã đặt bàn xong, ghế số và trong nhà hàng Hải Thiên.
Thương Mặc cúp điện thoại, quay sang gọi Viên Diệp. Bị gọi bất chợt nên y vẫn mơ mơ màng màng, hai mắt díp cả vào nhau.
Cậu buồn cười vươn tay xoa mặt bạn mình, cười nói: “Diệp tử dậy đi, tớ đưa cậu đi ăn đồ ngon, muộn nữa là không thể đi đâu.”
Viên Diệp nghe thấy tiếng của Thương Mặc, vội vàng mở mắt, lại thấy được khuôn mặt cậu gần trong gang tấc. Y đỏ mặt đẩy Thương Mặc ra xa một chút rồi mới hấp tấp đứng dậy, nói: “Tớ đi rửa mặt.”
Thương Mặc đứng sau lưng y cười: “Mài răng cho sắc, tối nay chúng ta ăn no mới được về.”
Viên Diệp cầm đồ dùng cá nhân vào làm vệ sinh rồi nhanh chóng đi ra.
Thương Mặc tiến tới, xoa tóc Viên Diệp, cười nói: “Đi thôi, đưa cậu đi ăn ngon.”
Viên Diệp đỏ mặt, lén nhìn Thương Mặc. Y cảm thấy cậu ấy giờ còn đẹp hơn một chút so với trước đây. Nhìn kĩ hơn, Viên Diệp mới phát hiện Thương Mặc đã vuốt tóc mái lên.
Thương Mặc thấy bạn nhìn mình đến phát ngốc bèn nổi máu trêu chọc: “Sao nào, vài ngày không gặp nên bị mị lực của tớ hấp dẫn à?”
Viên Diệp trừng mắt với cậu, sau mới lẩm bẩm: “Sao lại có người mặt dày thế nhỉ.”
Thương Mặc mỉm cười, vươn tay dẫn người ra cửa. Khóa cửa xong, cậu chớp mắt hỏi Viên Diệp: “Diệp tử, cậu sẽ không ghét tớ đấy chứ?”
Viên Diệp đi cùng cậu xuống lầu, nghe vậy bèn nhỏ giọng đáp: “Sao tớ có thể ghét cậu được.”
Thương Mặc tất nhiên là nghe thấy, bật cười ôm vai Viên Diệp, nói: “Tớ cũng không bao giờ ghét Diệp tử đâu.”
Viên Diệp cười khẽ, nhưng nhìn thấy người đàn ông đang đi về phía hai người, y lại ngẩn người rồi nhăn mày, sao hắn lại ở đây.
Thương Mặc cũng nhìn thấy Đỗ Thác, chỉ là vừa mới liếc qua cậu đã nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Đỗ Thác nhìn tay cậu ôm vai Viên Diệp, hai người vui vẻ nói cười đi xuống, trong lòng lại thêm khổ sở.
Khi Thương Mặc cùng Viên Diệp đi ngang qua hắn, Đỗ Thác khẽ mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cũng lại chẳng có thanh âm nào phát ra.
Hắn nhớ tới đêm hôm đó, hắn nghe thấy Thương Mặc qua điện thoại nói “Khó xử”. Kỳ thật mấy ngày nay Đỗ Thác đã rất khắc chế để bản thân ít xuất hiện trước mặt Thương Mặc, cũng hạn chế đến đoàn phim nhìn cậu. Hắn sợ sẽ khiến cậu thêm phản cảm.
Đỗ Thác không biết, việc này chỉ khiến Thương Mặc thấy hắn quá dối trá!
Thương Mặc dẫn Viên Diệp đến nhà hàng Mạt Tề đã đặt chỗ. Trong lúc chờ đồ ăn, Viên Diệp cứ nhìn Thương Mặc như có điều muốn nói.
Cậu biết bạn mình muốn hỏi gì, thở dài lên tiếng: “Anh ta là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này. Muốn không thấy là điều rất khó, nhưng yên tâm, giữa tớ và anh ta không có gì đâu.”
Yên tâm? Làm sao có thể yên tâm được! Viên Diệp vẫn còn nhớ rất rõ lời cảnh cáo ngày hôm ấy Đỗ Thác nói trong điện thoại, ánh mắt hôm nay hắn nhìn Thương Mặc y cũng thấy, giữa Thương Mặc và Đỗ Thác sao có thể không có gì!
Nhưng chuyện này cũng không thể nói thành lời, vì vậy Viên Diệp chỉ có thể rũ mắt, nói: “Thế thì tốt rồi, nhưng cứ cẩn thận một chút thì vẫn hơn.”
Thương Mặc gật đầu, nhanh chóng chuyển đề tài. Cậu không muốn thời gian ít ỏi được gặp Viên Diệp lại dùng để nói về Đỗ Thác: “Dạo này cậu ở công ty thế nào?”
Viên Diệp trả lời: “Cũng không tệ lắm, nhưng chỉ có một người tập thì rất chán. Kiều Lẫm nói thể lực tớ không tốt, tìm cho tớ một huấn luyện viên. Anh ấy cũng đang tìm một thầy giáo vũ đạo cho chúng ta, bao giờ cậu quay phim xong chúng ta sẽ bắt đầu học nhảy để đưa vũ đạo vào album mới.”
Thương Mặc nghe vậy, gật đầu cười: “Đúng là cậu nên tập thể dục, nhìn sắc mặt cậu giờ tốt hơn nhiều.”
“Cậu cũng phải tập nhiều.” – Viên Diệp nhìn Thương Mặc, trong mắt viết đầy bốn chữ cậu khác gì tớ.
Thương Mặc bị ánh mắt này làm cho nghẹn. Cậu lắc đầu, vén tay áo, sau đó dùng lực nắm chặt tay, ý bảo Viên Diệp nhìn tay mình đi.
Viên Diệp sửng sốt, cánh tay trắng nõn ngày trước giờ đã có chút cơ bắp, nhìn có lực hơn nhiều, thật sự khác xa so với Thương Mặc gầy yếu trước đây.
Thương Mặc thấy y sửng sốt mới đắc chí thả tay ra, tự hào nói với Viên Diệp: “Cái này mỗi ngày tớ đều phải tập luyện mới được đấy, Diệp tử cũng phải chăm như vậy nha.”
Viên Diệp ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này, đồ ăn cũng được đưa lên. Đồ ăn ở đây tuy không quá ngon, nhưng cũng không đến nỗi, hai người ăn vẫn cảm thấy thỏa mãn.
Ăn cơm xong Thương Mặc còn muốn đưa Viên Diệp đến cổ trấn dạo chơi nhưng Viên Diệp từ chối. Y nói là ngày mai Thương Mặc còn phải quay phim, giờ cũng không còn sớm, nên về khách sạn nghỉ ngơi thì hơn.
Hai người bèn về khách sạn. Thương Mặc đưa Viên Diệp về phòng, tạm biệt xong cũng quay về phòng mình.
Còn cách mấy bước chân, cậu thấy Đỗ Thác đứng trước cửa phòng.
Thương Mặc bĩu môi, nghĩ thầm may mà Viên Diệp không thấy, nếu để y thấy được thì hôm nay cậu sẽ xấu hổ vô cùng vì đã mạnh mồm nói giữa cậu với hắn ta không có gì.
Thương Mặc bất đắc dĩ đến gần. Cậu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người này. Thương Mặc nhíu mày, cậu không thích uống rượu, cũng rất ghét mùi rượu.
Thương Mặc đẩy nhẹ thân thể đang tựa vào tường kia, lạnh lùng nói: “Muốn ngủ thì về phòng mà ngủ, đừng đứng ở đây nữa.”
Đỗ Thác nghe thấy thanh âm của cậu, mạnh mẽ mở mắt. Hắn nhanh chóng vươn tay bắt lấy tay Thương Mặc, ôm vào trong ngực, sau đó ngây ngô cười với cậu: “Mặc Mặc… Thật sự là em rồi.”
Thương Mặc lạnh mặt rút tay lại, tính toán không để ý đến người này, nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa. Nhưng cậu vừa đặt chân vào phòng, chưa kịp đóng cửa, Đỗ Thác đã loạng choạng tiến lên, ôm lấy thắt lưng cậu, vùi đầu vào cổ Thương Mặc.
Bên cổ truyền đến hơi thở nóng rực của hắn, mặt Thương Mặc đen đến không thể đen hơn. Cậu cố gắng tách hai tay Đỗ Thác đang ôm mình ra, nhưng làm sao cũng không thể.
Lúc này, Đỗ Thác bất ngờ lên tiếng. Hắn nỉ non: “Mặc Mặc, tôi, tôi nhớ em lắm.”
Thương Mặc cười lạnh, cậu dồn sức vào khuỷu tay rồi thụi thật mạnh vào bụng Đỗ Thác. Đỗ Thác đau đớn rên một tiếng, vòng tay ôm cậu nới lỏng một chút, chỉ là nhất định không buông ra.
Nhưng như thế cũng đủ để Thương Mặc thoát khỏi lồng ngực của Đỗ Thác. Cậu vừa thoát khỏi hắn, Đỗ Thác vì không có điểm tựa nên “bịch” một tiếng ngã ra hành lang.
Thương Mặc nhìn một hồi rồi lấy điện thoại trong túi áo hắn, gọi cho Giản Anh để gã đến đưa Đỗ Thác về phòng.
Trong lúc này, người trong đoàn phim cũng bị động tĩnh khi ngã của Đỗ Thác dọa sợ. Mọi người vội vàng mở cửa, thấy được nguyên nhân của tiếng động khi nãy, thấy cả Thương Mặc mặt đen như mực đóng cửa, không buồn quản đến người nằm trên mặt đất.
Giản Anh tới nơi, kinh hãi thấy tổng tài nhà mình đang nằm bên cạnh cửa.
Thương Mặc lúc này cũng đã mở cửa bước ra. Cậu lạnh mặt nói với Giản Anh: “Anh đưa anh ta về đi, bảo anh ta về sau đừng đến quấy rầy tôi nữa.”