Khi Giản Anh đưa Đỗ Thác về phòng, hắn vẫn liên tục gọi “Mặc Mặc, Mặc Mặc.”
Giản Anh lắc đầu. Nhìn thái độ của Thương Mặc với Đỗ Thác hôm nay, chỉ sợ là sẽ rất khó để truy về. Cũng dễ hiểu thôi, bị coi như thế thân cho anh em của mình, cho dù là ai cũng sẽ không vui.
Nói đi cũng phải nói lại, tổng tài nhà mình cũng rất cảnh vẻ. Rõ ràng thích Viên Diệp, nhưng lại theo đuổi Thương Mặc, để rồi khi cậu biết chuyện muốn chia tay, thái độ cũng thay đổi, tổng tài nhà mình lại quay sang thích Thương Mặc. Tình tiết này cứ như thể là luân hồi chuyển kiếp vậy.
Hôm sau, Viên Diệp theo Thương Mặc đến trường quay. Thật ra Thương Mặc muốn để y nghỉ ngơi, buổi tối sẽ dẫn bạn đi chơi sau, nhưng cậu vừa mở mắt đã thấy Viên Diệp ăn mặc chỉnh tề đứng trước cửa rồi.
Thương Mặc biết bản thân có khuyên cũng không được, đành phải gọi cho Mạt Tề, bảo trợ lý của mình mua thêm một phần đồ ăn sáng.
Ăn sáng xong, ba người đi đến trường quay. Vừa bước vào, một biên kịch trong đoàn phim thoáng nhìn thấy Viên Diệp đã mê mẩn, hai mắt lóng lánh trái tim chạy đến xin kí tên.
Viên Diệp kí tên xong, Thương Mặc bèn đưa y đến phòng hóa trang.
Trong lúc hóa trang, chị Chu còn vài lần liếc Viên Diệp khiến Thương Mặc nhìn mà buồn cười, trong lòng cảm thán sức hấp dẫn của bạn mình đúng là không chừa một ai.
Hóa trang chưa được bao lâu, ngoài cửa bỗng truyền đến thanh âm quen thuộc: “Vài ngày không gặp, Mặc Mặc nhớ tôi không?”
Người tới đúng là Lâm Phi. Gã đi tới, thấy Viên Diệp ngồi bên cạnh, lập tức nhướn mày chào hỏi: “Ôi, Viên Diệp cũng tới à.”
Thương Mặc không còn gì để nói với kiểu chào hỏi của Lâm Phi. Người này chẳng bao giờ biết điều hết.
Ấn tượng của Viên Diệp về Lâm Phi vẫn dừng lại ở việc gã ăn đậu hũ của mình trong lúc đo kích cỡ để may quần áo, nhưng những sản phẩm của người này thật sự rất đẹp, vì vậy y chỉ có thể gật đầu chào lại.
Lâm Phi được đáp lại, nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Viên Diệp, vươn tay sờ tóc y, vừa lòng nói: “Diệp tử ngoan quá đi.”
Viên Diệp cau mày né tránh ma trảo của gã, y không thích ai sờ lên tóc mình ngoại trừ Thương Mặc.
Thương Mặc nhìn cảnh này cũng phải nhíu mày.
Lúc này, Nghiêm Diệc cũng đã đến. Lâm Phi lên tiếng chào hỏi hắn, sau đó quay đi chuẩn bị đạo cụ hóa trang.
Nghiêm Diệc mặt không đổi sắc nhận lời chào, nhưng thấy Viên Diệp đang ở đây, lông mày hắn bất chợt cau lại.
Không khí bỗng nhiên lạnh xuống một cách khó hiểu.
Thương Mặc hóa trang xong, như mọi ngày đi vào phòng phục trang thay đồ. Viên Diệp thấy vậy cũng đứng lên định đi theo lại bị Lâm Phi vui vẻ ngăn lại: “Cậu cứ ngồi đây đi, lát nữa Mặc Mặc sẽ trở lại.”
Viên Diệp đành phải đứng im.
Lâm Phi vừa hóa trang cho Nghiêm Diệc, vừa nói chuyện với Viên Diệp: “Tình cảm của cậu với Mặc Mặc có vẻ tốt nhỉ. Cậu còn chịu khó chạy đến cái chỗ xa xôi này để thăm Mặc Mặc.”
Viên Diệp nhìn Lâm Phi, trong mắt chớp động một tia tình cảm. Y gật đầu rồi rũ mắt an tĩnh ngồi xuống.
Nhìn hình ảnh phản chiếu của Viên Diệp trong gương, Nghiêm Diệc dường như phát hiện ra điều gì đó, trong mắt ánh lên vài tia nguy hiểm.
Thương Mặc thay đồ xong bèn quay lại tìm bạn, cậu nói với y: “Diệp tử, trong này mát mẻ, cậu ngồi ở đây đi, tớ ra ngoài diễn tập.”
Viên Diệp đi đến trước mắt cậu, ánh mắt dính lên người Thương Mặc rồi lại chuyển đến mặt cậu, tán thưởng: “Tiểu Mặc soái quá.”
Thương Mặc gãi đầu cười gượng, trước mặt mọi người mà được khen cũng có chút ngại ngùng.
Viên Diệp nói tiếp: “Tớ không sợ nóng, tớ đi với cậu, chỉ đứng nhìn cậu diễn thôi, cam đoan không quấy rầy cậu. Ngồi ở đây rất chán.”
Thương Mặc nghe vậy, có chút mất tự nhiên gật đầu: “Vậy cũng được. Nhưng tớ diễn kém, cậu đừng cười nhé.”
Viên Diệp mỉm cười: “Không đâu.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, để lại Nghiêm Diệc không vui ở lại. Bên cạnh hắn, Lâm Phi vừa hóa trang vừa thờ ơ buông câu: “Con mồi sẽ chỉ thuộc về người mạnh nhất.”
Nghiêm Diệc cứng người nhìn Lâm Phi trong gương, thấy người này vẫn đang nghiêm túc hóa trang cho mình, tựa như kẻ vừa nói khi nãy không phải là gã.
Thương Mặc dẫn Viên Diệp đến nơi mình hay diễn tập, sau đó để y đứng đợi còn bản thân bắt đầu diễn tập.
Ban đầu, Thương Mặc chưa thực sự nhập vai, nhưng chỉ cần tập một lúc là mọi cảm giác ngượng ngùng đều bay biến.
Viên Diệp đứng không xa nhìn cậu diễn tập, ánh mắt tham lam mà si mê. Vài ngày không gặp, y cảm thấy Thương Mặc càng lúc càng chói mắt!
Kiểu tóc đơn giản không có mái, trường bào thuần trắng điểm xuyết vài nét tân thời mộc mạc, lớp trang điểm tinh xảo,… tất cả những thứ ấy đều chỉ dùng để tôn tạo nên vẻ đẹp thuộc về riêng Thương Mặc.
Thương Mặc không đẹp theo kiểu chỉ cần liếc mắt cũng thấy ấn tượng. Ngược lại, đầu tiên nhìn ai cũng nghĩ cậu chẳng có gì nổi bật, chỉ dừng ở mức sáng sủa.
Chỉ có Viên Diệp sống chung với Thương Mặc nhiều năm mới biết được chuyện “đẹp muộn” này, cũng là người lãnh hội được những điểm sáng của Thương Mặc, chỉ là sau đó y còn dần mất khống chế, đến nỗi bản thân y cũng không hiểu, khi nào tâm của mình đã buộc lên người cậu ấy.
Viên Diệp chỉ biết, tình cảm mình đặt lên người Thương Mặc vĩnh viễn không thể thu về.
Viên Diệp biết giữa mình và cậu ấy không có khả năng, đúng như Đỗ Thác đã nói, y và Thương Mặc là anh em, hai người là quan hệ huyết thống. Chưa nói đến chuyện Thương Mặc không thích y, chỉ dựa vào chút quan hệ huyết thống ấy, hai người cũng không bao giờ có khả năng trở thành người yêu.
Phần tình cảm này Viên Diệp chỉ có thể chôn trong lòng, chôn thật sâu, không cho Thương Mặc biết.
Ban đầu y cũng vọng tưởng giành Thương Mặc với Đỗ Thác, nhưng giờ thì cái gì cũng không dám.
Trước mắt họ là trở ngại thế tục và gia đình, mà Viên Diệp không đành lòng để Thương Mặc hứng chịu chỉ trích thóa mạ.
Cách đó không xa, Đỗ Thác vừa đến đoàn phim đã thấy Viên Diệp lưu luyến si mê nhìn Thương Mặc, trong lòng lại trở nên căng thẳng.
Thương Mặc còn đang diễn tập đã bị gọi đi quay. Cậu nhắn Mạt Tề để ý bạn mình rồi nhanh chóng chạy đi.
Cảnh quay của cậu hôm nay là cảnh sau khi hiệp khách biết được sự tình bèn tìm đến bạn tốt của mình, hai người bàn bạc, quyết định tương kế tựu kế trả thù.
Diễn cùng Nghiêm Diệc khiến Thương Mặc khá dễ dàng nhập vai, số lần NG cũng không nhiều lắm. Bất lợi duy nhất là hôm nay vừa quay đã bắt đầu mưa, hơn nữa càng lúc càng to.
Tuy rằng rất tiếc nhưng Hứa Ý cũng không còn cách nào khác, đành phải ngừng quay phim. Anh bảo các diễn viên nhanh chóng vào phóng tránh mưa, còn các nhân viên cũng khẩn trương thu dọn thiết bị.
Thương Mặc thấy thiết bị rất nhiều, nhân viên lại chẳng có bao nhiêu, mưa còn càng lúc càng lớn nên ở lại trong mưa giúp mọi người khiêng một vài dụng cụ vào phòng.
Đoạn đường từ trường quay đến phòng cất dụng cụ không có hiên che, trời mưa còn gây sương mù, vì vậy quá trình vận chuyển rất khó khăn.
Một nhân viên khiêng chiếc máy quay rất nặng dò dẫm đi trong màn sương, khi đi ngang qua Thương Mặc vô ý trượt chân, cả người bất thình lình ngã sấp, đáng sợ hơn, chiếc máy quay mà người ấy khiêng dường như còn sắp rơi xuống người cậu.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một tấm lưng rộng lớn đã kịp thời đỡ thay cho Thương Mặc.
Thương Mặc có cảm giác bản thân được vây trong một cái ôm ấm áp. Cậu nghe thấy tiếng kêu đầy đau đớn, và rồi là khuôn mặt tươi cười cùng giọng nói dịu dàng của Đỗ Thác: “May mà em không sao.”
Có lẽ vì bất ngờ, Thương Mặc quên mất cả việc phải đẩy hắn ra.
Sau đó khi vẫn chưa kịp hiểu tình huống, cậu lại nghe có người hô to: “Chảy máu rồi!”
Thương Mặc giật mình, ngẩng đầu nhìn Đỗ Thác, thấy hắn vẫn đang ôn nhu cười với mình. Cậu hồi thần định đưa tay đẩy hắn ra lại phát hiện tay mình vẫn đang ôm đạo cụ. Thương Mặc lùi về sau vài bước, người này cũng kiên quyết không buông tay ra, thậm chí cũng tiến lên theo cậu.
Lúc này, Giản Anh cũng chạy đến. Gã kéo tay Đỗ Thác qua, nhanh chóng cõng hắn lên xe.
Thương Mặc sững sờ, trước mắt vẫn như ẩn như hiện một mảng đỏ thẫm.
Cuối cùng, Viên Diệp và Mạt Tề phải chạy đến kéo cậu vào trong. Cậu vừa vào phòng, ai cũng nhìn cậu đầy dò xét, vừa nhìn vừa khe khẽ bàn luận.
Điều mọi người bàn luận thật ra rất dễ đoán. Đơn giản là Đỗ tổng hóa ra lại nghiêm túc với Thương Mặc, cư nhiên còn không để ý đến an toàn của bản thân để che chắn cho cậu, đơn giản là Thương Mặc vận khí tốt, được một nhân vật lớn như Đỗ tổng để ý, sau này trong giới ai còn có thể đắc tội nữa, hay đơn giản là Đỗ tổng thế mà lại bại dưới tay một ca sĩ hạng hai.
Viên Diệp thấy cậu cứ ngây ngốc đứng một chỗ, quần áo bị ướt cũng không đi thay bèn lôi Thương Mặc vào phòng phục trang. Mạt Tề đi theo sau, ánh mắt đầy phức tạp.
Thương Mặc bị kéo vào phòng phục trang vẫn còn ngây ngẩn. Viên Diệp giận run cả người mà không đành lòng trách cứ. Y gọi vài câu Thương Mặc mới hồi thần, cậu nhìn y, đầy nghi hoặc hỏi: “Sao vậy, Diệp tử?”
Viên Diệp thở dài: “Không có gì. Quần áo của cậu ướt hết cả rồi, đi thay đi.”
Thương Mặc “À” một tiếng. Mạt Tề bấy giờ mới dám lấy quần áo ra đưa cho cậu.
Nhìn theo Thương Mặc đi thay quần áo, Mạt Tề lo lắng nói với Viên Diệp: “Anh Diệp, giờ phải làm sao? Vai Đỗ tổng có vẻ chảy rất nhiều máu.”
Viên Diệp nhìn trợ lý, trên mặt cũng là luống cuống, sau mới khẽ cắn môi: “Đó là do anh ta tự nguyện che cho Tiểu Mặc, vậy nên sẽ không làm phiền cậu ấy. Nhưng chuyện này cũng đừng nói trước mặt Tiểu Mặc.”
Mạt Tề gật đầu, nỗi lo trong lòng vẫn chưa vơi đi chút nào.
Thương Mặc thay xong quần áo đi ra, Nghiêm Diệc cũng vừa lúc chạy tới. Hắn ôm chặt cậu, sốt sắng nói: “Tôi chỉ đi vệ sinh một chút mà đã thành ra thế này. Sao anh lại có thể khiến người khác không lúc nào yên tâm như vậy chứ.”
Thương Mặc bị ôm mà sửng sốt. Cậu nhớ tới cái ôm ấm áp trong mưa khi nãy, nhớ cả tới mảng máu đỏ thẫm…
Viên Diệp ở bên cạnh vội cắn môi, chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Mạt Tề cũng rất tự giác không nhìn, đóng vai một người vô hình.
Bất chợt, di động của Thương Mặc vang lên. Mạt Tề lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho cậu. Thương Mặc vội tránh ra khỏi cái ôm của Nghiêm Diệc, nhận điện thoại.
“Thương thiếu gia, hi vọng ngài có thể tới thăm Đỗ tổng một chút.”
Hết chương .