Âm thanh lục soát đồ đạc bên trong rất nhanh chóng dừng lại, Cố Dư Lâm ló đầu ra cửa sổ:
- Bạn tìm được chỗ trốn sao?
Giang Tiêu Nhiên nhìn bốn phía xung quanh, oai phong lẫm liệt nhắm hai mắt:
- Cái này, cái này, bên cạnh có một nhà vệ sinh nam, các phòng làm việc khác đều khóa. Hay là bạn trốn trước đi, mình không có …
- Quan hệ.
Hai chữ sau còn chưa nói hết, anh ấy đã vươn tay ra, ngoắc tay cô:
- Đi, mình nắm tay bạn đi.
Nắm tay!
Giang Tiêu Nhiên nhảy lên mặt bàn, một tay đè xuống, liền thuận lợi chạm vào tay anh ấy. Anh ấy nắm chặt tay cô, lại đưa tay kia bắt lấy cổ tay cô:
- Mình hô , bạn nhảy một cái, !
Giang Tiêu Nhiên dùng sức, cảm giác cả người bị nâng lên, hai chân treo lên trời, giống như biết võ thuật, cô đã bị anh ấy kéo vào trong.
Văn phòng mờ tối, rèm cửa sổ bị gió thổi khẽ đung đua, lại có âm thanh ám muội của chiếc ghế.
Nơi này thật thích hợp làm chuyện gì đó nha!
Cố Dư Lâm không buông tay cô ra, kéo cô nhảy xuống cái bàn, dưới chân hình như có gì đó, lúc cô nhảy xuống hơi bị lung lay một cái.
- Làm sao vậy?
- Không có gì, không có gì.
Giang Tiêu Nhiên quay đầu nhìn lại đồ trên bàn:
- Thì ra là đạp trúng bài thi.
Mọi thứ ban đêm đều bị phóng đại vô hạn, cô nghe được âm thanh của anh, âm thanh trong trẻo, chất lượng giống như chỉ tài khoản VIP mới nghe được. Âm sắc hơi khàn khàn, trầm thấp:
- Ừ.
Ngay sau đó, còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị Cố Dư Lâm giữ lấy bả vai, xoay người, cô bị đẩy tới trong ngăn bàn nhỏ.
Ôi trời?!
Chưa đợi Giang Tiêu Nhiên nghĩ ngợi đến vở kịch nhỏ, Cố Dư Lâm đã bước chân vào, cũng rúc người vào trong ngăn bàn nhỏ. Lúc ngồi vào, còn tiện tay đóng cửa lại.
Điện thoại di động ở trong này?
Cố Dư Lâm không có thời gian giải thích, bởi vì một giây kế tiếp, cửa ban công đã bị người bên ngoài mở ra.
Ngay sau đó, một chùm tia sáng chiếu vào.
Dĩ nhiên là bảo vệ.
Tim Giang Tiêu Nhiên đập mạnh suýt chút nữa ngừng luôn, cả người bị bao vây bởi một loại cảm giác vừa xấu hổ vừa khẩn trương trong lòng. Sợ sao? Cũng không đúng lắm, dù sao cảm giác nhiều nhất là đã chiếm được nhiều tiện nghi, nhưng không sợ thật ư? Lại không thể, bị một thanh niên tinh lực dồi dào dựa gần như vậy, nếu như anh ấy có lòng xấu xa gì đó…
Này, nếu như có lòng xấu xa, người chiếm tiện nghi chẳng phải là mình sao?
Giang Tiêu Nhiên đang đoán mò lung tung, lại nghe được bên ngoài vang lên giọng nói:
- Quần áo này ở đâu ra?
Cô cúi đầu nhìn, không xong rồi, là vạt áo của cô, bị kẹt ở bên ngoài!
Cảm giác được góc áo đột nhiên bị người bên ngoài xé ra, cô vô thức la lên thành tiếng, bị Cố Dư Lâm nhanh tay lẹ mắt che miệng lại, anh ấy cau mày, nhìn cô lắc lắc đầu.
Cô không tỉnh táo mà gật đầu, lúc này Cố Dư Lâm mới để tay xuống, kéo lại vạt áo của cô từ bên trong. Bởi vì phải dùng sức, anh buộc lòng phải dựa vào cô.
Giang Tiêu Nhiên cảm thấy dựa vào sự phát triển quá nhanh chóng này, cô lập tức sẽ chết vì tim đập quá nhanh.
Sao lại nóng như vậy…
Trong không gian chật hẹp, khoảng cách bọn học rất gần, gần như đầu người này có thể chạm vào chóp mũi người kia. Giang Tiêu Nhiên nghe được anh không thể không đè nén tiếng hít thở, thời điểm hơi thở thiếu niên ở bên tai cô, cô vô thức nghĩ tới động tác gợi cảm lúc anh ấy khiêu vũ…
Không thể, không thể, bla bla… mình cần phải bình tĩnh!
Cô đem tất cả câu trên lặp đi lặp lại trong đầu một lần, cuối cùng thì Cố Dư Lâm và bảo vệ cũng chấm dứt giằng co.
Anh ấy khóa tủ từ bên trong, người bên ngoài thấy kéo vạt áo mãi không có kết quả, muốn mở cửa tủ, nhưng mở không được, lầm bầm hai câu, rồi cũng đi.
Nghe được tiếng bước chân dần dần xa, lúc này Giang Tiêu Nhiên như bị mất nước, thở dài một hơi, tựa vào một bên tủ.
Cố Dư Lâm cũng kéo rộng khoảng cách giữa họ, mở khóa, đẩy cửa ra, hít thở không khí mới mẻ.
Nhưng mà ngăn tủ nhỏ này cơ bản không buông tha cho anh ấy, anh cũng mệt mỏi, không muốn di chuyển nữa, chỉ đem hai chân hai tay đặt bên ngoài, còn người còn mắc kẹt trong ngăn tủ, đầu ngẩng lên thở dốc, tỏ vẻ lười biếng.
Bóng đêm chiếu lên người anh, một nửa sáng ngời, nửa kia vì kẹt trong ngăn tủ mà hơi đen mờ.
Giang Tiêu Nhiên bỗng nghĩ đến câu có người từng nói, mỗi người một nửa là thiên sứ, một nửa là cầm thú.
Sau khi trưởng thành anh ấy lại cố gắng trở nên lễ phép, phim ảnh, ca hát, nhảy múa đều xuất sắc, ai có thể nghĩ đến lúc này anh ấy thích đánh nhau, hơn nữa thành tích học tập còn không tốt nữa?
Mà lại đối với việc đột nhập văn phòng giáo viên này, cực kỳ thuần thục.
Nhưng mà… dường như cô càng động lòng rồi, làm sao bây giờ?
Giang Tiêu Nhiên lặng lẽ nhìn anh ấy, anh ấy đã phục hồi trạng thái, chống đầu gối đứng lên, vào bên trong ngăn kéo tìm cái gì đó.
Cô tiến tới:
- Bạn biết điện thoại ở đâu hả?
- Chắc là ở trong mấy cái ngăn tủ này.
Anh ấy nói:
- Đây là thói quen của thầy ấy.
Ngay cả thói quen của thầy chủ nhiệm cũng biết?
- Xem ra bạn… hình như có vẻ rất quen thuộc.
Cố Dư Lâm từ chối cho ý kiến, buồn bực cười, nói:
- Bạn của mình từng bị thầy ấy tịch thu đồ, lúc đó mình đi cùng cậu ta nên nhớ kỹ thôi.
Anh lấy ra từ đống đồ đạc đúng chiếc điện thoại của cô.
- Của bạn phải không?
- Đúng.
Cô có chút sợ.
- Nếu bị phát hiện thì sao bây giờ? Sẽ không bị mời phụ huynh chứ?
Hơn hai mươi tuổi còn bị mời phụ huynh, thực sự rất mất mặt đó!
- Sẽ không đâu.
Anh đóng ngăn kéo, rũ mắt nhìn cô một cái, cười nhạt.
- Sao lá gan lại nhỏ như vậy?
Lại tiếp tục nói:
- Cùng lắm thì, bị phát hiện thì mình gánh chịu.
Trong lòng Giang Tiêu Nhiên hồi hộp, vội vàng trả lời:
- Sao có thể để bạn chịu được, điện thoại là bạn lấy giúp mình mà.
Anh ấy đạp lên ghế, nhảy ra, sau đó lại tự nhiên đưa tay về phía cô. Giang Tiêu Nhiên bắt lấy tay anh, giống như mùa hè nóng ran có được một khối băng, thật là thoải mái.
Sau khi nhảy ra, anh đem cái bàn đặt về vị trí cũ, hỏi cô:
- Bây giờ là chín giờ rưỡi, một mình bạn về nhà?
Muốn đưa cô về nhà sao?
- Có lẽ vậy, không biết bạn của mình đã đi chưa nữa.
Giang Tiêu Nhiên úp mặt ở hành lang nhìn xuống, Triệu Gia Ánh cũng đang ngước cổ tìm cô, ánh mắt thuận lợi gặp nhau, Triệu Gia Ánh vui vẻ phất tay:
- Mình ở đây này!
…
Giang Tiêu Nhiên có chút mất mát, cúi đầu buồn buồn nói:
- Mình có bạn về cùng rồi, bạn về trước đi!
- Ừ.
Hình như anh ấy đang cười.
Sau khi trao đổi số di động, Giang Tiêu Nhiên liền tạm biệt Cố Dư Lâm.
Trên đường về, Triệu Gia Ánh lôi kéo cô vào một gian hàng ven đường nhìn một chút, sau lại hỏi:
- Bạn học đàn dương cầm khi nào, sao mình không biết?
Năm đó học dương cầm, là do thời gian đó sau khi tốt nghiệp cấp ba rảnh rỗi, ba mẹ lại muốn cô học ít nhạc cụ để bồi dưỡng tính cách, cô cũng thích dương cầm, nên đi học.
Giang Tiêu Nhiên nói bừa:
- Nghỉ hè có học qua một chút.
- Mỗi ngày nghỉ hè không phải bạn đều ngủ nướng ở nhà sao?
Triệu Gia Ánh liếc mắt nhìn cô.
- Bạn nói xem, cái này so việc học bài cả đêm mà đi thi lại nói tập sách còn chưa sờ tới có gì khác nhau!
Giang Tiêu Nhiên:
- Được, được, mình sai rồi, mời bạn ăn thịt nướng để tạ tội nha!
Triệu Gia Ánh cũng không thật sự tức giận, nghe đến cô mời mình ăn là vui rồi, lập tức cười đùa:
- Nhưng mà lúc bạn đàn dương cầm rất chăm chú nha, từ khi mình biết bạn tới nay, đây là lần bạn trông đẹp nhất đó. Nhất là khúc cuối, ánh mắt bạn nhìn Cố Dư Lâm, tách tách tách, trời ạ, nhìn là biết đó?
- Không thể nào, rõ ràng như vậy sao?
Triệu Gia Ánh nhún vai:
- Rõ như vậy đó, thích một người, ánh mắt không thể giấu được.
Triệu Gia Ánh tiếp tục phát biểu:
- Mình thấy bạn có thể nỗ lực, có hi vọng, thoát kiếp độc thân thì phải mời cơm nha!
- Thoát kiếp độc thân? Nếu có may mắn đó thì mình đi mua vé số được rồi.
Giang Tiêu Nhiên mua thịt nướng, thời điểm lấy tiền thối nói:
- Thuận theo tự nhiên đi!
- Đừng tự xem thường mình nha! Dù sao bạn cũng có rất nhiều ưu điểm, như là…
Triệu Gia Ánh mỉm cười:
- Ăn rất tốt nè.
- A!!!
Hai người đùa giỡn ầm ĩ đến đầu hẻm, con hẻm này như bị vứt đi, chỉ có một chiếc đèn cũ nát treo cao, không sáng chút nào.
Giang Tiêu Nhiên sợ tối, lấy đèn pin ra chiếu sáng.
Triệu Gia Ánh nói:
- Nếu như hôm nay mình không chờ bạn, bạn phải đi một mình rồi. Mình lo bạn sợ tối, chờ tới bây giờ, mình thật có tình nghĩa mà!
- Ừm.
Giang Tiêu Nhiên cười:
- Nếu như bạn không chờ mình, cũng có người tiễn mình đó!
- Ai vậy? Cố Dư Lâm?
Triệu Gia Ánh hỏi:
- Hai người phát triển đến bước đó rồi à?
- Cái gì mà phát triển, đưa về là lễ nghi cơ bản được không? Cậu ấy rất có phong độ.
Triệu Gia Ánh chua xót không thôi.
- Phong độ? Hai người mới quen biết vài ngày, bạn hiểu được cậu ta sao? Nếu như cậu ta đột nhiên bất thường thì sao?
- Cậu ấy không phải loại người như vậy!
Giang Tiêu Nhiên lập tức phản bác.
- Nhân phẩm của cậu ấy rất tốt!
- Ôi ôi, thật sự như vậy à? Xem bộ dạng của bạn kìa, giống như đã quen biết cậu ta rất nhiều năm vậy.
Giang Tiêu Nhiên cười giỡn nói:
- Đúng vậy, mình chính là biết cậu ấy rất nhiều năm đó.
Triệu Gia Ánh ôm bụng.
- Không được, khó chịu quá!
- Sao vậy?
- Buồn nôn quá đó!
- …
Sau đó về nha, tin nhắn của Cố Dư Lâm gửi tới:
- Buổi trưa và buổi tối, bạn chọn lúc nào để tập luyện?
Giang Tiêu Nhiên nhìn tin nhắn ngây người mười phút, đang suy nghĩ trả lời thế nào thì được, lại có thể rút ngắn khoảng cách, nửa ngày mới trả lời:
- Mình đều được, bạn quyết định đi.
- Lúc này thì trưa và tối đều tập được chứ?
Cô còn chưa trả lời, anh lại nhắn:
- Gần tới thi đấu, thời gian có chút eo hẹp, chúng ta phải kết hợp thật tốt mới có thể có kết quả tốt nhất.
Kết hợp thật tốt!
Giang Tiêu Nhiên nhìn tốt chữ này đã thấy thoả mãn, nhìn mấy lần, lúc sau mới bình tĩnh:
- Có thể, [icon cười] mình có thời gian để tập luyện!
- Được, vậy trưa mai giờ rưỡi tập hợp ở phòng âm nhạc, nhớ ăn no, nhưng không thể quá no, không thể hát được.
Giang Tiêu Nhiên cười tủm tỉm:
- Ừ, đã chọn bài hát rồi sao?
- Chọn rồi, mai nói cho bạn biết. Hôm nay bạn về trễ, bài tập đã làm chưa? Bài tập quan trọng, làm xong rồi đi ngủ sớm, sau này có thể sẽ bận rộn.
- Vâng.
Sau khi nhắn tin, Giang Tiêu Nhiên đem điện thoại để một bên, bắt đầu làm bài tập. Quay ngược thời gian, vẫn phải thi Đại học rồi.
Tương lai sẽ phụ thuộc vào quy luật đã định hay vì quyết định khác đi, tương lai cũng thay đổi?
Hoặc là, đây là một thế giới song song? Thế giới này Cố Dư Lâm chỉ giống thế giới kia ở tính cách mà sẽ không vào giới showbiz?
Càng nghĩ càng rối rắm, cô không nghĩ nữa, bắt đầu dày vò trong đề số học.
Làm xong bài tập là giờ, cô đi tắm rồi chuẩn bị ngủ, cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, có một tin nhắn chưa đọc, là của Cố Dư Lâm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A! Thiếu niên đầy tinh lực như Cố đại thần thật gây kích thích mà!