- Đổi phòng nha, đổi thành phòng âm nhạc số .
Giang Tiêu Nhiên:
- Được!
- Còn chưa ngủ?
- Bây giờ đi ngủ…
Điện thoại lại lóe lên một cái, cô lấy ra nhìn, cái tên thần thánh kia như phát ra ánh sáng, là tin nhắn của “Cố Dư Lâm”.
- Ngủ ngon.
Ngọn đèn ngoài cửa sổ, dường như đột nhiên phát sáng.
Giang Tiêu Nhiên nhìn xuống, cảm giác hưng phấn không có chỗ phát tiết, mang dép đi qua đi lại trong phòng. Cảm xúc đè nén cả ngày được thả ra, đầu óc cô giờ này toàn là hình dáng anh cùng cô trà trộn vào văn phòng.
Nửa ngày lại cầm điện thoại, ngón tay suýt chút nữa đã không nghe lý trí nhắn lại hai chữ “Ngủ ngon”.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Rõ ràng chỉ là một câu “ngủ ngon” thôi, có thể vì người gửi khác biệt mà làm cho người ta có cảm giác hoa mắt choáng váng.
Không giống tim đập khi theo đuổi thần tượng đời trước, Giang Tiêu Nhiên xác định, vứt bỏ tất cả hào quang của thần tượng, người làm trái tim cô lỗi nhịp, là Cố Dư Lâm.
Cố Dư Lâm của hiện tại.
Không liên quan đến tương lai, là quan hệ tình cảm nam nữ.
Giữa trưa ngày thứ hai, Giang Tiêu Nhiên ăn cơm xong liền vội vàng chạy đến phòng đã hẹn, đến nơi mới hơn giờ một chút, Cố Dư Lâm chưa tới.
Phòng âm nhạc không lớn, một ghế sô pha cho hai người, có đàn dương cầm và violon, trong ngăn kéo còn có nhiều loại nhạc cụ khác. Sàn nhà bằng gỗ, thiết bị lắp đặt đơn giản, toàn bộ bầu không khí đều tỏa ra một cảm giác an tĩnh. Điều hòa từ từ thổi, cực kỳ mát mẻ.
Tối qua ngủ không ngon, bây giờ lại yên tĩnh, Giang Tiêu Nhiên rất nhanh thấy mệt. Cô nằm trên sô pha, chờ Cố Dư Lâm tới, mơ mơ hồ hồ, cô lại dựa vào sô pha ngủ ngon lành.
Cô ngủ rất an ổn, khi tỉnh lại tâm trạng vui vẻ, híp mắt duỗi người, áo khoác từ trên cánh tay rơi xuống.
A? Áo khoác?
Giang Tiêu Nhiên cúi đầu nhìn, thấy áo khoác màu xám, thiết kế đơn giản.
Vừa nhìn là biết phong cách của Cố Dư Lâm.
Quả nhiên, Cố Dư Lâm đang ngồi ở ghế đàn dương cầm, nắp đàn chưa mở, anh ấy đưa lưng về phía cô, đang úp sấp người lên, hình như đang viết gì đó.
Cô lung lay, sô pha truyền đến tiếng vang.
Cố Dư Lâm không xoay người, hỏi cô:
- Tỉnh rồi?
Cô dụi mắt:
- Uhm, thật ngại quá!
- Tối qua ngủ không ngon à?
Lúc đầu khá ngon, sau đó lại tưởng tượng đến anh ấy liền máu huyết dâng trào, kết quả bần thần đến giờ mới ngủ, còn nằm mơ liên quan đến anh ấy nữa.
Đương nhiên, cô sẽ không nói những thứ này, chỉ nói là:
- Tối qua đề số học quá khó, suy nghĩ rất lâu mới ngủ được.
Anh trò chuyện cùng cô:
- Trước khi ngủ nghe chút nhạc, thả lỏng một chút, có thể dễ ngủ hơn.
Cô ngượng ngùng gãi đầu:
- Bạn nên gọi mình, hại bạn chờ mình lâu như vậy.
Anh cười nói không có việc gì:
- Ngủ là một phần quan trọng trong cuộc sống của bạn mà. Mình đi ngang qua lớp bạn lần, đều thấy bạn ngủ, ngủ thật ngon, mình không nỡ gọi.
Anh ấy đi qua lớp cô còn nhớ rõ nhìn cô?
Cô tiếc nuối:
- Được rồi, không nói cái này nữa, chúng mình hát bài gì?
- Bài mình sáng tác.
Anh hỏi:
- Bạn có ngại hát không?
Chắc chắn không ngại nha! Còn nhớ năm đó anh ấy sáng tác bài hát mới, Giang Tiêu Nhiên chỉ nghe một giây, liền bị hạ gục:
“Gu âm nhạc của Cố đại thần rất có tiến bộ, bài sau hay hơn bài trước, giai điệu có chút mạnh mẽ, lời bài hát có an tĩnh có cao trào, quá êm tai! Vừa mãnh liệt vừa thư thái!” - Chính là những nhận xét này.
Tuy là người hâm mộ cũng có chọn lọc, nhưng quả thật đối với âm nhạc của anh ấy lại thuộc lòng, độ phổ biến cũng mạnh mẽ.
Giang Tiêu Nhiên tiến tới xem, anh ấy chỉ viết xong lời bài hát, tên là “Mục nát”. Đời trước, đây là bài hát chủ đề trong album đầu tiên của anh ấy, cũng là bài Giang Tiêu Nhiên thích nhất.
- Hát cho bạn nghe trước một lần?
Lần đầu trình bày ca khúc “Mục nát”.
Giang Tiêu Nhiên cảm thấy rất vinh hạnh, cười gật đầu nhìn anh ấy.
Anh ấy mở nắp đàn, ngón tay thon dài trắng nõn nổi bật trên phím đàn đen trắng, nốt nhạc từ ngón tay anh đánh ra, phảng phất tiếng nước thánh thót, lại như tiếng ve kêu du dương.
Khúc nhạc dạo kết thúc, anh theo nhịp điệu, bắt đầu hát.
Nghe được câu đầu tiên của Cố Dư Lâm, cô chưa kịp phản ứng, anh đã hát đến cao trào, lúc này cô mới tỉnh táo lại,… đây lại là giọng hát của anh ấy ư?
Tuy là kỹ thuật của anh ấy lúc này không gọi là tệ, nhưng không tốt, chính là trình độ của một người qua đường, so sánh với mấy năm sau kỹ thuật được rèn dũa lại thêm nhiều cảm xúc, thì bây giờ chỉ là đồ bỏ đi nha!
Nhưng mà hiện tại anh mới học Trung học, kỹ thuật và giọng hát chưa thật sự hài hòa, coi như bình thường. Chỉ là Giang Tiêu Nhiên đã nghe qua giọng hát sau này của Cố Dư Lâm, nên bây giờ mới cảm thấy không thể tiếp thu được.
Bằng tốc độ ánh sáng, Giang Tiêu Nhiên sửng sốt.
Thảo nào, thảo nào, cô nhớ lại đời trước.
Kỹ thuật hát, anti fan từng chỉ trích anh ấy.
Khi đó có loại thông tin không biết từ đâu tuôn ra, anti fan kể rằng: “Không ngờ, kỹ thuật hát của vảy cá là như vậy, hơi thở hỗn loạn, nốt cao vỡ giọng, âm điệu đều đều. Người hâm mộ cứ suốt ngày thổi phồng khả năng của anh ta, thật tình đều là đã chỉnh sửa khi thu âm hết rồi, cũng không biết có bao nhiêu bản mặt, còn dám bán album kiếm tiền??”
Vảy cá là biệt danh anti fan đặt cho Cố Dư Lâm.
Âm thanh đó, giọng Cố Dư Lâm thực sự không tốt, Giang Tiêu Nhiên chỉ xem đó là anti fan nói bậy, bịa chuyện, căn bản là không tin. Bây giờ nghe được, từ trong trí nhớ nhớ lại, âm thanh đó và âm thanh bây giờ… lại hoàn toàn trùng hợp.
Lại có thể là giọng hát của anh ấy.
Đúng rồi, tiết mục văn nghệ toàn khu sẽ được ghi hình, nếu như lúc Cố Dư Lâm biểu diễn cũng bị ghi lại, có thể bằng cách nào đó truyền ra ngoài, cuối cùng trở thành mục tiêu cười trộm của anti fan.
Cô phải chấp nhận giọng hát của anh ấy.
Cô vừa đưa ra quyết định này, Cố Dư Lâm cũng vừa hát xong cả bài hát. Anh ấy hơi nghiêng đầu, nhìn góc độ này đẹp hết thuốc chữa, còn có thể thấy rõ mi mắt của anh. Mi mắt cất giấu dưới đôi mắt xinh đẹp, lung linh, lúc này đang ngắm nhìn cô.
Anh đang chờ cô đánh giá.
- Rất hay!
- Vậy cùng nhau hát?
Cố Dư Lâm đang muốn đánh nhịp, Giang Tiêu Nhiên lại lắc đầu. Cô nói:
- Mình… kỹ thuật hát không tốt.
- Vậy bạn sẽ phụ trách đánh đàn?
- Nhưng mà, như vậy sẽ khiến cho người khác thấy chúng ta không chăm chút, dù sao cách thi đấu đến tháng, mình chỉ là hát nốt cao hơi khó, luyện một chút chắc sẽ ổn thôi.
- Vậy bạn hát cho mình nghe một đoạn xem.
Không biết anh thay đổi động tác tay từ lúc nào, tay chống ở gò má, mang theo ý cười nhìn cô, giống như đang chờ xem trò hay.
Cô hắng giọng, phản ứng nhanh, hát một đoạn “Mục nát”. Bài này kỹ thuật cao, chuyển tông cũng nhiều, cô cố giữ giọng… cuối cùng, hát xem như bình thường.
Anh nhíu mày:
- Mình chỉ hát qua một lần, bạn đã nhớ kỹ nhanh vậy sao?
Cô cười ngượng ngùng:
- Chứng minh bạn sáng tác rất tốt đó!
Cố Dư Lâm được khen rất phấn khởi, cụp mắt xuống cười, lộ ra hàm răng sáng đều.
- Được rồi, bạn tính luyện giọng thế nào?
- Trường học không phải có dàn đồng ca sao, mình có cảm giác cô âm nhạc cũng rất thích bạn, chúng ta có thể tìm cô ấy giúp đỡ?
Cô kiến nghị.
Cố Dư Lâm kết luận:
- Vậy đi tìm cô giáo âm nhạc thôi!
Giang Tiêu Nhiên vẫn như cũ, vẫn tràn đầy hâm mộ thần tượng, tràn đầy tình yêu nồng nhiệt, thần tượng nói cái gì cũng đúng, làm gì cũng sáng suốt.
- Tốt!
Bởi vì buổi trưa cô ngủ khá lâu, nên bọn họ quyết định, bây giờ đi học, sau tiết tự học buổi tối lại đi tìm cô giáo âm nhạc.
Tối đó, trước phòng của cô, Cố Dư Lâm còn cố ý dặn dò cô:
- Cô giáo họ Đào, bạn đừng gọi sai.
Giang Tiêu Nhiên gật đầu, đẩy cửa đi vào, cô Đào đang ở bàn làm việc viết gì đó, thấy bọn họ tới, có chút kinh ngạc:
- Sao trễ thế này còn tìm cô?
- Chúng em luyện tập tiết mục, nhưng cảm thấy giọng hát cần luyện thêm, muốn tiết mục đạt hiệu quả hơn, nên hy vọng cô có thể dạy bọn em.
Giang Tiêu Nhiên rất thành khẩn nói, cười đến ngọt vô cùng.
Cô Đào cũng cười:
- Được, các em có lòng như vậy, cô cũng rất vui. Nhưng mà các em thật may mắn, bình thường giờ này cô đã tan làm, hôm nay phải chuẩn bị tiết mục nên mới ở lại đến bây giờ.
Cô đứng lên một chút, mới nói:
- Chúng ta đến phòng bên cạnh, rộng rãi hơn!
Giang Tiêu Nhiên vội vàng cảm ơn:
- Cảm ơn cô!
Cô Đào vỗ bả vai cô:
- Không cần khách sáo, cô còn muốn khen em, lần trước em có thể chủ động đứng ra biểu diễn, dù là tính cách hay năng lực đều đáng khen, lần này hợp tác cùng Cố Dư Lâm, cô tin các em sẽ liên thủ mạnh mẽ, nhất định có thể giành giải thưởng!
- Chúng em chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô.
Cô Đào quay đầu nói với Cố Dư Lâm:
- Không được bắt nạt em ấy nha!
Lại khoát tay lên vai Giang Tiêu Nhiên:
- Nếu em ấy bắt nạt em, em phải nói cho cô biết, cô ra mặt giúp em!
- Dạ.
Bầu không khí trở nên rất hoà hợp, ba người vừa cười nói vừa đi.
Cố Dư Lâm đi phía sau, nhìn Giang Tiêu Nhiên có một bím tóc đuôi ngựa, tâm tư chẳng biết tại sao, lại như lung lay một cái.
Đến phòng học rộng rãi, cô Đào hỏi bọn họ:
- Các em hát bài gì? Bây giờ thời gian tương đối ít, cô sẽ cho các em hát trước, sau đó xem xét dạy thêm cho các em, mới có thể làm ít được nhiều.
Cố Dư Lâm từ trong túi xách đem ra bản nhạc:
- Bài hát do em tự sáng tác, cô xem có được không?
Cô Đào nhìn qua, gật đầu không ngừng:
- Viết thật tốt, cô biết em rất có tài mà. Được, hai người tự hát một lần cho cô nghe.
Hai người dựa theo phong cách của mình hát qua một lần.
Cô Đào nghe xong, rất nhanh có đánh giá:
- Được, cô nghe rồi. Tuy là bình thường quan hệ cô với các em rất tốt, nhưng thời khắc mấu chốt thì không thể qua loa, nghiêm túc một chút.
- Các em đứng thẳng, nghe cô hát.
Cô Đào há miệng làm mẫu: “A… A… A… A… A”
Năm âm điệu, là trụ cột nhập môn giáo trình luyện giọng, Giang Tiêu Nhiên trước đây học hát, mỗi tiết học đều phải luyện vô số lần.
- Tay đặt giữa hai bên xương sườn.
Cô Đào nói:
- Lúc hát, lồng ngực trên hơi nâng lên rồi hạ dần xuống khi đẩy hơi ra ngoài, chỗ đặt tay sẽ cảm nhận được độ rung, nếu không thì vị trí em hát không đúng.
Giang Tiêu Nhiên dù sao cũng từng học quá, mặc dù năm đó chỉ học ghita, học ít kiến thức thanh nhạc cơ bản, nhưng rất nhanh tìm được vị trí hát chính xác, âm tiết tròn đầy.
Cố Dư Lâm còn chưa tìm được.
Cô Đào đặt tay lên gò má anh, bên ngoài đè giữa răng trên răng dưới:
- Miệng mở lớn một chút, miệng em chưa mở hoàn toàn đâu.
Cô Đào tự nhiên sờ mặt anh ấy.
Giang Tiêu Nhiên bĩu môi, nhưng rất nhanh, đã bị nét mặt của Cố Dư Lâm hấp dẫn.
Cô chưa từng thấy qua bộ dạng như vậy của anh, trên ti vi anh đều là cảm giác cấm dục và mê hoặc, chứ không có loại động tác há miệng lớn này.
Cô nhìn một chút, nhịn không được “Ha Ha” bật cười một cái, cười đến không dừng được.
Điện thoại cô Đào vang lên, trước khi bắt máy, cô nhờ Giang Tiêu Nhiên:
- Cô ra ngoài một chút, Giang Tiêu Nhiên, em luyện không sai, dạy lại cho Cố Dư Lâm đi.
Giang Tiêu Nhiên lúc này mới dừng lại, nín cười, nhìn Cố Dư Lâm, lại thấy ánh mắt đầy ý tứ sâu xa của anh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Viết loại văn này thực làm tâm hồn thiếu nữ dâng trào.
Chương kế tiếp, quan hệ giữa hai người sẽ có bước chuyển vượt bậc nha. Ha ha.
Nếu như có học qua thanh nhạc, thì có thể đoán được chương sau tôi viết gì.