Từ khi việc hai nhà Cố Lục xảy ra tranh chấp thì mọi người biết được, bất cứ họ Lục có hợp đồng nào đều bị họ Cố cướp lấy một cách trắng trợn.
Ngay cả Từ thị mà Cố thị cũng không bỏ qua.
Và cũng sớm rạn nứt tình anh em khi việc Thanh Thanh thân mật với Từ Khiêm.
Tính đã hơn hai tháng khi xảy ra tranh chấp.
Đoàn Ân Nhi thường xuyên đeo bám Cố Minh không rời, tuy anh có chút bất lực nhưng cũng không phản đối.
Mọi người trong Cố thị biết được, Đoàn Ân Nhi mới là bà chủ hiện tại của họ nên ai nấy điều biết thân phận điều nghe theo.
Hôm nay có một buổi tiệc ở Ngô thị.
Cố Minh đưa Đoàn Ân Nhi đi theo mình.
Ả mặc trên người mình một chiếc váy đỏ xẻ tà đến tận đùi, khoe triệt để hình thể nóng bỏng của mình.
Từ Khiêm vì chuyện của Nghi An chưa tỉnh lại nên phần lớn để dành thời gian chăm cô ấy, còn dư ra thì chăm sóc hai bé con của họ.
Bé con đã lâu chưa gặp mẹ nên thường xuyên quấy khóc, Từ Khiêm phải dỗ rất lâu hứa mẹ khoẻ thì sẽ đưa đến thăm.
Cho nên bị Cố thị tấn công giành lấy thị trường kinh tế là điều rất dễ dàng.
Lục Nghiên Trung cũng không chịu thiệt.
Cũng dành quà đáp lễ cho Cố Minh, khiến hai nhà suýt nữa chém giết nhau rồi.
“Cẩn thận”.
Cố Minh giúp ả chính lại váy.
“Cảm ơn anh”.
“Em là bạn gái anh, giúp em là chuyện đương nhiên”.
Cố Minh cắn răng nở nụ cười, thiệt sự mùi nước hoa trên người ả anh chịu không nổi.
“Đêm nay…em ở lại nhà anh được không?”.
Ả chớp mắt đầy ngây thơ.
“Em muốn trở thành người của anh”.
Cố Minh run lên, mẹ nó.
Thật sự anh muốn bỏ chạy quá đi thôi!! Con gái bây giờ đều manh động vậy hả!!
Trời ạ! Ai cứu anh ta đi chứ.
“Sao nào.
Anh không muốn à”.
Đoàn Ân Nhi nhìn Cố Minh đôi mắt đầy nghi hoặc nheo lại.
“Không phải em thường xuyên ở lại sao”.
Cố Minh xoa mặt ả.
“Rất bình thường mà”.
“Nhưng em muốn thành người của anh, Cố Minh”.
“Nhanh quá không em? Anh thấy quá nhanh rồi”.
“Không nhanh, bạn em ở nước ngoài ba ngày quen nhau nhưng đã lên giường rồi”.
Đoàn Ân Nhi cười.
“Hay anh chê em không xứng”.
“Bậy.
Cố gia nhà anh dạy dỗ rất rõ, chưa kết hôn thì không được đi xa”.
Cố Minh xua tay giải thích.
“Em không thấy nếu anh với Thanh…à người kia ăn ở với nhau, ả sẽ buông tha cho anh dễ vậy à”.
“Ả khác, em khác.
Đêm nay nhất định phải thành của anh”.
Sau đó hất mặt kéo anh đi vào.
Ai đó cứu tui!!
Nếu không tui bị con yêu tinh này ăn thịt đó!
Nhưng Cố Minh cũng nhanh mà khôi phục lại, đưa Đoàn Ân Nhi đi khắp nơi, hôm nay ả mang giày cao gót nên anh cho đi chết luôn!
Đoàn Ân Nhi đi đi tới đi lui, đau chân không ít.
Nhưng Cố Minh hăng hái đưa ả đi giới thiệu, nên ném lại cơn đau chân mà đi theo.
“Chúc mừng Cố thiếu gia có được mỹ nhân”.
“Cảm ơn Phạm tổng đã có ý chúc mừng”.
Cố Minh năng ly rượu cạn ly với họ.
Đoàn Ân Nhi cũng bị ép uống không thích.
Cố Minh hoàn toàn không để ý mặc cho cô ta bị ép uống, anh đứng bên cạnh chỉ cười.
“Cố tổng chúc mừng”.
“Chúc mừng”.
“Lục thị - Lục Nghiên Trung tới”.
“Từ thị - Từ Khiêm đến”.
“Trần thị - Trần Cảnh Hoài đến”.
Nụ cười trên môi của Cố Minh không đổi.
Đoàn Ân Nhi cũng nhận ra anh không vui nên muốn giúp anh vui.
“Để em uống giúp anh”.
“Sao được, ai đời để bạn gái uống cho anh chứ”.
Cố Minh thì thầm vào tai ả.
“Đêm nay làm chết em”.
“Đáng ghét”.
Ha ha.
Ba người họ đi đến, có nhiều người vây quanh, nhưng Cố Minh dường như không để ý.
Một mực đi bên cạnh Đoàn Ân Nhi dính như sam.
“Xem ra ả sắp sập bẫy rồi”.
“Phải”.
Từ Khiêm cũng gật đầu.
Hôm nay, bọn họ đã chuẩn bị một tiết mục cho Đoàn Ân Nhi rồi.
Chỉ sợ cô ta đến được nhưng về không được.
Che giấu quá khứ tốt thì sao?
Lục Nghiên Trung uống cạn ly rượu.
Cũng tại ả mà mấy tháng nay anh với Cố Hân chỉ có thể gặp lén lút mà thôi.
Đến gặp nhau một chút rồi anh phải trốn về.
Muốn gần gũi cũng không có cơ hội nhiều.
“Giản Ái sao rồi.
Tỉnh lại mà tôi chưa đến thăm được”.
Từ Khiêm nói.
“Không sao.
Em ấy khoẻ hơn nhiều rồi”.
Trần Cảnh Hoài không nén được sự vui mừng.
Giản Ái tỉnh lại được hơn hai tuần nay.
Mặc dù còn yếu nhưng vẫn cần tịnh dưỡng.
Cũng chỉ có Nghi An là vẫn chưa tỉnh lại mà thôi.
Từ Khiêm cũng thật lòng vui cho họ.
Tỉnh lại thì tốt rồi.
“Nghi An sẽ tỉnh lại mà, không sao đâu”.
“Tôi biết chứ”.
Anh luôn đặt niềm tin vào việc này.
Cũng luôn mong Nghi An sẽ tỉnh lại.
Anh rất mong chờ gia đình họ đoàn tụ với nhau.
Mẹ anh cũng đã được thả ra, tuy bà không sống cùng với anh nhưng anh cũng không muốn.
Nhưng bà vẫn sống rất tốt, vẫn sống đầy đủ sung sướng.
Mọi việc anh vẫn luôn chu cấp rất tốt.
Trần Hà đã biết lỗi của mình, mong được anh tha thứ nhưng Từ Khiêm không nói gì.
Không cho bà đến gặp hai đứa con mình, cũng như việc đến thăm Nghi An.
Người còn khoẻ mạnh nhưng lại không đối xử tốt vậy thì người nằm một chổ ăn năn được cái gì.
Đoàn Ân Nhi bị ép uống đến choáng váng.
Vội vàng cáo lời đi toilet.
Thấy cơ hội đã đến, Cố Minh cho phục vụ đi theo chăm sóc cho ả.
Mà chăm sóc ở đâu thì anh lại không chắc à nha.
Đi toilet rửa mặt xong, Đoàn Ân Nhi cũng tỉnh táo lại không ít, khi bước ra khỏi nhà vệ sinh thì ả hốt hoảng gặp người đàn ông đang đi lại.
Ả muốn chạy trốn.
“Em mà chạy tôi sẽ cho mọi người biết chúng ta ân ái vui vẻ như thế nào”.
“Anh…anh muốn cái gì”.
Ả hít sâu một hơi mặt không biến sắc.
“Chúng ta đã chia tay, nam nữ trưởng thành ai mà không có nhu cầu chứ”.
“Vậy thì người đàn ông kia của em, hắn có biết em hằng đêm nằm dưới thân tôi rỉ đầy không vậy”.
Hắn ta cắn nhẹ lên tai cô.
“Trên giường chúng ta hoà hợp vô cùng”.
“Anh….”.
Đoàn Ân Nhi sợ người khác thấy vội vàng kéo hắn vào một gốc.
Từ Khiêm và Lục Nghiên Trung cũng bước ra.
“Ả cũng thông minh hơn Lạc Nhân rất nhiều”.
Lục Nghiên Trung cảm thán.
“Đúng vậy”.
Khi kéo tên bạn trai cũ đi vào một căn phòng.
“Anh rốt cuộc muốn cái gì hả”.
“Ôn lại chuyện cũ với em thôi”.
Hắn ve đùi của Ân Nhi.
“Tôi tin rằng không ai làm em thoả mãn như tôi đúng không?”.
Hắn mò đến cổ cô cắn nhẹ một cái.
“A…”.
Hắn đẩy ngã Ân Nhi xuống giường, thô bạo chen vào giưa hai đùi ả, mơn đùi khi bị hắn vén váy lên đến tậm hông.
Chiếc lót nhỏ xíu lấp ló giữa hai khe thịt.
Hắn vươn tay kéo nó xuống.
“Đừng…”.
Ả ngăn lại.
“Không được đâu”.
“Được mà Ân Nhi”.
Hắn hôn lên cổ cô, mò đến đôi gò căng tròn, chỉ cần kéo nhẹ váy thì nó đã tuột xuống.
“Em thật đẹp, hắn có làm em sướng như tôi không hả”.
“Ưm….không hắn chưa động vào em…”.
“Thật sao”.
Hắn hơi nghi hoặc buông Đoàn Ân Nhi ra mà nhìn.
“Em ở với hắn lâu như vậy cơ mà”.
“Thật”.
Đoàn Ân Nhi bị nhuốm màu tình nên ôm lấy hông hắn cởi áo ra.
“Hắn vô dụng như vậy thì làm được cái gì chứ.
Hắn bất lực”.
Cố Minh bên ngoài uống rượu cười đùa bỗng nhiên hắc xì một cái.
Ai nhắc anh vậy? Thanh Thanh à.
“Ha ha.
Vậy anh nhất định làm em sướng đến lên thiên đường”.
Hắn xé rách váy của ả rồi đến quần áo mình, họ nhanh chóng chìm vào cuộc yêu với nhau một cách điên dại.
Bên kia có hai ba cậu ấm say sĩn đi về phía căn phòng.
Nhưng…một người phát hiện ra gì đó nên đứng lại, im lặng lắng nghe.
“Sao vậy”.
“Có người đang vui vẻ”.
Hắn chỉ vào căn phòng.
“Tiếng rên đã lắm”.
“Vậy sao?”.
Tên kia cũng hào hứng đi lại, vặn lấy chốt cửa.
Mới biết là không khoá.
Hắn nhẹ nhàng mở lấy rồi đi vào.
“A….chậm….ưm…”.
“Trời ạ”.
Tên cậu ấm đó che miệng nói thầm.
“Gọi cho mọi người lên xem đi, chuyện hay đó”.
“Được”.
“Chà.
Người đẹp dáng ngon.
Không biết là ai”.
Hắn xoa xoa tay.
“Ai”.
Tên kia đang luận động thấy có người vào thì bị mất hứng.
“Người anh em”.
Tên cậu ấm đi đến cởi bỏ áo mình.
“Có người đẹp thì phải chia cho nhau chơi chứ”.
“Á…cút”.
Đoàn Ân Nhi sợ hãi hét lên, vội lấy chăn che lại ngực mình.
“À thì ra là Đoàn tiểu thư đây mà”.
Tên đi cùng cười ha hả.
“Không phải cô đi cùng với Cố tổng sao.
Anh ta có biết cô ở đây là chuyện xấu không hả”.
Ha ha.
“Các người…cút…cút đi”..