Nhưng tên cậu ấm đó đang hưng phấn nên làm sao mà đi ra được cho chứ.
Huống hồ, khi nãy hắn nhìn thấy khuôn ngực của ả thật sự rất to và đẹp.
Đoàn Ân Nhi cũng rất trắng lại xinh đẹp, hôm nay mặc bốc lửa như vậy, thì làm sao hắn chịu được.
Nên hắn từng bước đi lại.
Tên kia thấy vậy cũng hào hứng không kém.
“Cút…cút đi”.
Đoàn Ân Nhi sợ hãi, khuôn mặt tái xanh đi, vội vàng tìm thứ gì đó ném vào người họ.
“Người anh em, hay chúng ta chơi chung đi.
Tôi sẽ cho anh tiền”.
Tên cậu ấm đó đề nghị.
“Không…không…”.
Đoàn Ân Nhi vội bám lấy hắn, quên đi mình đang trần , nhào đến ôm lấy hắn thì chăn tuột xuống lộ ra cặp mông đầy rẫy dấu hôn.
“Không…”.
Ả lại kéo chăn lên.
“Anh không được làm vậy với em…không...”.
Nhưng người đàn ông đó lại nhếch môi mình lên dường như thấy đề nghị đó cũng rất tốt.
Lâu rồi hắn cũng chưa từng làm tập thể, không biết thích thế nào nhỉ? Huống hồ gì, tuy Đoàn Ân Nhi nói chưa làm với tên Cố Minh đó, nhưng ai mà biết được chứ.
“Mặc Nam…anh đừng…”.
“Mặc thiếu à…chúng tôi có tiền, chơi chung sẽ rất vui, cho anh thứ này”.
Tên cậu ấm A lấy ra một gói bột trắng.
Tên Mặc Nam đó do dự, hắn cũng muốn được chơi Đoàn Ân Nhi lắm.
Nhưng khi thấy thứ hàng đó thì hắn lại khao khát.
Đoàn Ân Nhi nhìn thấy hắn biến hoá đầy đủ trên mặt thì thầm mắng xong rồi.
Đám người này điên rồi.
Ả vội quấn chăn vào người mình sao đó lại muốn bỏ chạy, nhưng tên cậu ấm B thấy vậy thì làm sao cho ả đi được.
Hắn nhanh tay túm lấy Đoàn Ân Nhi, ném mạnh lên giường.
“Cút…”.
“Bọn anh sẽ cho em sướng.” Hắn cởi bỏ quần áo, tên cậu ấm A đưa gói bột trắng đó cho Mặc Nam, hắn liền nhận lấy ngồi một chổ tận hưởng cảm giác bột đó đem lại.
“Cứu…”.
“Cố Minh sẽ không tha cho các người”.
Đoàn Ân Nhi nói.
“Đừng quên tôi là bạn gái của anh ta”.
“Vậy thì tôi cũng muốn xem Đoàn tiểu thư đây đến cỡ nào mà không chịu nổi tìm người làm ngay tại sảnh tiệc của nhà họ Ngô vậy chứ”.
Hắn giật mạnh chăn ra, cơ thể trần như nhộng hiện ra, hắn sờ đùi ả.
“Cút…”.
“Bọn anh sẽ cho em sướng”.
Tên A vịn lấy hai tay của Đoàn Ân Nhi lại, lấy áo cột lại không cho ả giãy giụa.
“Khôn hồn thì nghe lời, mày có muốn cho mọi người biết mày lẳng lơ đến cở nào không hả”.
Hắn banh rộng hai chân ả.
“Các người…các người…”.
Đoàn Ân Nhi giãy giụa, nhưng chỉ làm hắn thêm thích mà thôi.
Hắn không có dạo đầu chỉ thẳng đường đâm mạnh vào.
“Chà còn ngon nhỉ”.
Hắn xoa bóp ngực ả, miệng vẫn nói ra những lời đầy ô uế.
“Cứu…cứu…”.
Bốp bốp.
Hắn ta lại đâm mạnh vào thêm, Đoàn Ân Nhi rất nhanh bị đưa đến cảm.
“A…a…ư…ư..”.
Tên B cũng không chịu thua kém anh em, đưa tiểu đệ đến bên miệng ả.
Túm lấy tóc của ả kéo lên bắt ngậm cho hắn.
“Mày mà chống đối tao sẽ cho mày nhục cả đời”.
Hắn bóp lấy miệng ả, bắt ngậm lấy.
“A….”.
Đoàn Ân Nhi bị ép cả trên lẫn dưới, tuy ban đầu có hơi kháng cự nhưng lúc sao lại hoà vào với họ.
Chìm vào ái quên đi mọi thứ.
Hai tên cậu ấm thấy vậy, lấy điện thoại quay lại cảnh làm của họ.
Để khống chế ả.
Khi ra vào thoả thích, tên A bắn ra xong thì nhường lại cho tên B đang chịu không nổi, hắn lật Đoàn Ân Nhi lại rồi ra vào từ phía sau.
......
Tên kia xuống sảnh tiệc, nói cho vài anh em ăn chơi của hắn biết, sau đó vài người đi theo xem kịch hay.
Cố Minh và Từ Khiêm cũng đi để hóng chuyện, giờ này mà vẫn chưa thấy Đoàn Ân Nhi xuất hiện xem ra chính là ả rồi.
“Trần Cảnh Hoài đã cho người đột nhập vào nhà ả rồi, sẽ nhanh tìm bằng chứng thôi”.
Từ Khiêm nói.
“Được.
Chứ tôi ngán ả lắm rồi.
Hôm nay ả còn định lên giường với tôi”.
Cố Minh run người lắc đầu sợ hãi.
“Khiếp thật”.
“Cậu lời rồi còn gì”.
Lục Nghiên Trung cười ha hả.
“Lời cái con khỉ? Ông đây ngán thịt mỡ”.
Vẫn là Thanh Thanh của anh tốt hơn, đêm nay anh phải đến nhà họ Lục tìm cô mới được.
Nghĩ mấy tháng nay nhịn thịt, Cố Minh hăng hái vô cùng chỉ muốn bay đến bên cạnh cô ấy mà thôi.
Nhớ cô chết đi được!
“Hôm nay em đến khách sạn Diện Châu phòng đợi anh nhé”.
Cố Minh thấy làm ở nhà họ Lục vẫn không thoải mái bằng khách sạn.
Vẫn được riêng tư nhiều hơn.
Thanh Thanh vừa mới tắm xong, lau tóc thì thấy có tin nhắn, thấy Cố Minh gửi đến cô khẽ cười.
“Ổn chứ anh? Mọi chuyện xong chưa”.
“Ổn.
Anh kể em nghe sau, đến đó đợi anh, một tiếng nữa anh đến”.
“Vâng”.
Thanh Thanh gửi tin nhắn xong thì xoá đi, thay đồ rồi đi đến khách sạn nên Cố Minh nhắn cho mình.
Ba mẹ Lục cũng không hỏi nhiều, Thanh Thanh chỉ nói mình đi gặp Cố Minh.
“Giải quyết xong rồi hả con”.
“Dạ xong rồi ạ”.
Thanh Thanh mang giày vào.
“Đêm nay con không về đâu ạ”.
“Cẩn thận đó”.
“Dạ”.
Thanh Thanh đón một chiếc taxi đi đến theo điểm hẹn.
Nhận phòng xong cô chỉ cần đợi Cố Minh đến.
.......
Từ Khiêm và mọi người đi theo tên cậu ấm kia.
Đến ngay cửa phòng thì mới biết đang làm chuyện xấu.
Đám người con trai hưng phấn đi vào.
Thấy cảnh nam nữ đang thác loạn với nhau, bọn họ còn sử dụng cả chất thích.
Hai tên cậu ấm kia, không ngừng sờ xoạng trên người ả, mà Đoàn Ân Nhi cũng hưng phấn không kém, thân thể uốn lượn trước mặt họ.
“…”.
Chứng kiến cảnh nóng như vậy, bọn họ ai cũng tâm tình khó nói.
Đoàn Ân Nhi rất đẹp, đặc biệt ở ngực và vùng mông căng tròn lại đà.
Các cậu ấm thấy vậy cũng rất muốn lao đến.
Bọn họ làm tập thể trước mặt đông người, Đoàn Ân Nhi lại rỉ đầy .
Một tên cậu ấm không chịu nổi, hắn cũng đi đến.
Không ngừng hôn hít sờ xoạng người ả.
“A…a…”.
Mọi người đều thấy cảnh, Đoàn Ân Nhi nằm xuống giường hai chân banh rộng ra hết cỡ, mặc cho ba bốn người thay nhau làm mình.
Ả không thoả mãn, dùng đôi tay của mình sờ xoạng ngực.
“Tất cả đứng im”.
Nhân viên cảnh sát đi vào.
“Bắt lại tất cả”.
“Đừng mà…đang chơi vui…”.
Đoàn Ân Nhi đang phê thuốc nên không còn biết gì nữa.
Nhân viên cảnh sát ném cho ả một chiếc áo, nhưng ả lại ném ra.
......
Đợi đến khi thuốc qua đi, Đoàn Ân Nhi mới dần tỉnh táo lại.
Từ hốt hoảng chuyển sang sợ hãi khó chịu đến xấu hổ vì bị mọi người nhìn thấy và còn quay lại video mà ả đang cùng với ba bốn người đàn ông đang thác loạn với nhau.
Hình ảnh vô cùng mỹ.
Khi ả được nhân viên cảnh sát còng tay bước ra thì gặp Cố Minh.
Nhưng anh lại nhướng mày mở nụ cười rạng rỡ đến chói loá nhìn Đoàn Ân Nhi.
“Anh….cứu em”.
“Đi thôi”.
Lục Nghiên Trung vỗ vai Cố Minh.
“Được”.
“Cô Đoàn Ân Nhi”.
Trần Cảnh Hoài vài trinh sát bước tới, trên tay họ cầm theo lệnh khám xét và bắt giữ.
“Cô bị tình nghi dính đến vụ việc cô Hoàng Giản Ái và Lục Nghi An bị hạ độc.
Mời cô đi theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra”.
“Anh….tôi không có…không có”.
“Có hay không do cô tự biết”.
Trần Cảnh Hoài giơ ra một lọ thuốc, Đoàn Ân Nhi nhìn thấy thì sợ hãi.
“Độc rắn sọc vàng.
Mời cô”.
“Cố Minh!!! Anh dám gài tôi”.
“Hừ ông đây chịu hy sinh ở cùng cô mấy tháng nay, chứ cô nghĩ tôi bỏ vợ mình thật à”.
Cố Minh chỉnh lại cổ áo.
“Đoàn Ân Nhi! Lục Nghi An bị cô hại đến bây giờ sống chết không rõ”.
“Anh…các người được lắm”.
Khuôn mặt ả biến sắc, thì ra họ cất công lừa mình vào bẫy như vậy.
Hay thật.
“Tôi đến tìm vợ tôi đây, hẹn gặp cô sao nhé”.
Cố Minh vẫy tay chào ả.
“Nhìn cô tôi thấy kinh tởm vô cùng”.
“Đồ khốn nạn! Các người là một lũ khốn như nhau”.
Cô ta gào lên mặc cho nhân viên cảnh sát áp giải mình đi.
“Tôi đi tìm Thanh Thanh đây, nói chuyện với các cậu sao nhé”.
“Được”.
Bọn họ chia tay tại sảnh tiệc.
Đêm nay đã định là một đêm đầy sóng gió, khi mọi chuyện qua đi, mọi thứ lại yên bình.
Sau cơn mưa trời lại sáng.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
.
Chiếc Hộp Ánh Trăng
.
Quái Vật - Hiểu Bạo
.
Vật Lộn Với Ảo Mộng
=====================================
Từ Khiêm nhìn vào trời đêm.
Giản Ái đã tỉnh lại nhưng Nghi An vẫn chưa.
“Đi thôi”.
Trần Cảnh Hoài vỗ vai anh.
Ba người đàn ông đi về.
Lục Nghiên Trung không đi về theo hướng của họ, anh đã hẹn Cố Hân ở khách sạn Hà Khải.
Sau mấy tháng tạm xa cách, khi giải quyết xong mọi việc thì mạnh ai tìm đến người phụ nữ của mình để tâm tình..