Editor: Yến + Beta: Jang
Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!!
Bởi vì hành động của Cố Thanh Mâu có chút quá mức ái muội, khí nóng đã trực tiếp chui vào cổ của anh, như đang cố ý trêu chọc anh. Bây giờ thì Mộ Chỉ Dạ không dám nhúc nhích, anh đoan chính ngồi ngay tại chỗ, cơ thể cứng đờ, khóe mắt quét nhìn xung quanh nhưng thực chất là nhìn về phía Cố Thanh Mâu đang tựa trên bả vai anh. Nhìn vào đôi mắt Cố Thanh Mâu - đôi mắt hoa đào ấy phác hoạ dáng vẻ tươi cười, giống như một con hồ ly giảo hoạt.
Như biết được điều gì, Cố Thanh Mâu cười rất câu nhân, vốn dĩ tướng mạo cô đã cực kỳ diễm lệ. Không cười thì thôi nhưng khi đã cười lên cặp mắt kia thật sự có thể đoạt lấy hồn người. Đuôi mắt cong cong lên, mang theo sự đặc biệt thuộc về cô, kiêu ngạo còn có tùy ý.
"Làm sao vậy? Trên mặt tôi dính gì sao?" Cố Thanh Mâu cố ý hỏi Mộ Chỉ Dạ nhếch môi cười. Trong mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm, từ lúc nãy đến bây giờ đều là cố ý đùa giỡn Mộ Chỉ Dạ như vậy,.
Vừa là thăm dò, vừa là đùa giỡn.
Mộ Chỉ Dạ này bình thường ít khi xuất hiện, cô không biết thân phận anh ta, không biết anh ta qua lại với những ai, ban đầu thì biết một chút... Anh ta mắc bệnh xà tinh, một lời không hợp là chém người khác, mặc dù bây giờ nhìn ngốc nghếch, vô hại như một con chó nhỏ nhu thuận.
"Ký chủ..." giờ phút này mới dám lên tiếng một lần nữa, nó cẩn thận mở miệng thăm dò. Cảm giác được Cố Thanh Mâu không có phản ứng gì khác mới mở miệng nói tiếp.
"Tôi... Tôi sai rồi, tôi không phải cố ý, tôi chỉ là sợ ngài bị Mộ Chỉ Dạ mê hoặc, cho nên mới phải nói nhiều như vậy đấy."
Nghe nói, Cố Thanh Mâu không đáp lại. Cô vẫn nhìn lên mặt Mộ Chỉ Dạ như trước, ý muốn nhìn trộm triệt để đối phương.
"..." Mộ Chỉ Dạ nhìn vào mắt Cố Thanh Mâu, cặp mắt hơi mở lớn. Anh không biết che giấu tâm tình mình đối với người khác, giống như hiện tại, cũng là trực tiếp nhìn lên mặt Cố Thanh Mâu. Sau đó nghe thấy cô nói mới hồi thần lại. Mở miệng với Cố Thanh Mâu, giọng nói mát lạnh đồng thời mang theo cảm giác mà bản thân anh cũng không hiểu.
"Thanh Mâu nhìn... Thật ngon."
Hôm nay Mộ Chỉ Dạ cảm thấy Cố Thanh Mâu trước mặt anh cho anh cảm giác rất lạ, anh muốn tiến lên cắn cô một cái.
"Hửm?" Cố Thanh Mâu nghe Mộ Chỉ Dạ nói, nhíu mày, như là không ngờ rằng anh lại biết nói những lời như vậy.
Mộ Chỉ Dạ không trả lời, bụng lại kêu ọt ọt.
"Ọt ọt..."
"Phụt..." Cố Thanh Mâu nhìn Mộ Chỉ Dạ nhu thuận ngồi rất giống một cô vợ nhỏ, nhịn không được bật cười một tiếng. Không tựa trên vai Mộ Chỉ Dạ nữa mà chậm rãi đứng dậy, đi tới một chỗ, lấy nguyên liệu nấu ăn còn lại và một cái bật lửa để nhóm, dựng lên một cái bếp nhỏ.
Lúc trước Lý Kiệt Sâm bắt được mấy con thỏ rừng, vẫn còn dư lại một chút thịt thỏ chưa ăn. Cố Thanh Mâu dứt khoát nướng luôn số thịt thỏ, thịt nướng phát ra âm thanh xèo xèo tỏa ra mùi thơm không ngừng, mặc dù không có gia vị nhưng nhìn chung cũng không tệ lắm.
Mộ Chỉ Dạ như trước, tư thế ngồi nhu thuận, chăm chú nhìn Cố Thanh Mâu đang nướng thịt thỏ.
Thịt nướng nhìn trông thật ngon.
Người nướng thịt dường như... cũng rất ngon.