Editor: Hana + Beta: Nghi
Cố Thanh Mâu rất tự nhiên không chú ý đến Mộ Chỉ Dạ, ngược lại, vẫn cứ cảnh giác Mộ Chỉ Dạ. Dù sao, con người tên Mộ Chỉ Dạ này mang đến cho người khác một cảm giác rất quỷ dị, giống như là một đứa trẻ thuần khiết, không phân biệt được đúng sai, tốt xấu, chỉ biết đến hỉ nộ ái ố của chính mình. Lúc anh giết người nói chung và thời điểm anh đâm chết Cố Thanh Mâu nói riêng, từ đầu đến cuối trong mắt anh đều không có chút cảm xúc nào. Lúc anh dịu dàng, ngoan ngoãn, nghe lời lại làm cho người ta cảm thấy yêu thích.
Chẳng lẽ Mộ Chỉ Dạ này vẫn luôn sống như thế này sao? Sao anh có thể sinh tồn trong cái tầng đáy của xã hội hiện đại như thế này chứ, trừ khi anh vẫn cứ như bây giờ, sinh sống trong rừng sâu núi thẳm, nhưng cái giả thiết này sao có thể là thật được.
có thể nghĩ được đến đây thì Cố Thanh Mâu cũng có thể nghĩ đến. Cô lấy thịt thỏ đã nướng chín, lạnh nhạt nhìn về phía Mộ Chỉ Dạ, nhếch miệng nói.
“Được rồi, nếm thử tài nấu nướng của tôi đi.” Cố Thanh Mâu đưa miếng thịt thỏ đến trước mặt Mộ Chỉ Dạ, mùi thơm của thịt thỏ đã nướng qua bay đến mũi của anh, anh tính nói gì đó, lại quay qua nhìn Cố Thanh Mâu.
Bởi vì đang ở ngoài trời lại không mang theo đũa, Cố Thanh Mâu chỉ có thể dùng tay đưa miếng thịt thỏ nướng đã được cắt ra tới trước mặt Mộ Chỉ Dạ, anh nhìn lướt qua Cố Thanh Mâu đang ngồi trước mặt, lấy khăn trên mặt mình xuống, môi mỏng nhếch nhẹ, sau đó một miếng đã ăn hết cả miếng thịt trên tay Cố Thanh Mâu, nhân tiện lè lưỡi lên liếm luôn cả lòng bàn tay cô. Mộ Chỉ Dạ rất đẹp, nhất là khi khuôn mặt được lộ ra đầy vẻ mong đợi, giống như một bức tranh đẹp nhất.
“Chậc…” Cố Thanh Mâu nhìn Mộ Chỉ Dạ trước mặt, trong lòng có chút đáng tiếc chậc lưỡi một tiếng, lắc đầu, dường như cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Đẹp trai như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác lại mắc bệnh xà tinh [] chứ! Thật đáng tiếc…”
[] Bệnh xà tinh: bệnh thần kinh cuồng theo dõi.
“Khụ khụ khụ…” không nghĩ rằng Cố Thanh Mâu sẽ nói như vậy. Đây là lần thứ hai nghe được Cố Thanh Mâu nói như thế. Xem ra, quả thật ký chủ của nó… rất cuồng luyến cái đẹp nha.
Hai người ngồi trước đống lửa nhìn từng đốm lửa tí tách bay lên, Cố Thanh Mâu dường như đã nhận ra cái gì, nhanh chóng đảo mắt nhìn về bên trái, nơi đó có tiếng bước chân dồn đập, hình như có người lần theo ánh sáng từ lửa mà đến đây.
Trong mắt Cố Thanh Mâu mang theo ý cười cùng sự suy tư nhìn theo hướng phát ra âm thanh, còn Mộ Chỉ Dạ dường như không có hứng thú với bất kì vật gì ngoại trừ Cố Thanh Mâu nên không có chút phản ứng nào.
“Tới rồi.” Cánh môi Cố Thanh Mâu khẽ nhúc nhích, giọng nói bình tĩnh, mở miệng thì thầm, dường như đã đoán được người tới là ai.
“Bịch bịch bịch…” Tiếng bước chân dồn dập thành công làm cho những người vốn dĩ còn đang ngủ nhao nhao thức dậy dù vẫn còn hơi mơ màng, chưa rõ tình huống hiện tại. Cố Thanh Mâu liếc qua đám người, mở miệng nói: “Suỵt, có người tới.”
Mọi người có chút khẩn trương vội vàng bò dậy, nhìn về phía phát ra âm thanh. Trong tầm mắt dần xuất hiện một thân ảnh chật vật. Đó là một cô gái đẹp đến động lòng người, tuổi áng chừng hai mươi, bộ quần áo trên người rách nát, để lộ ra da thịt trắng nõn nà trong không khí làm cho người người thương tiếc.
“Ngọc Tuyết?” Âm thanh của Diệp Dật Tuấn vang lên đầy nghi ngờ, nhìn cô gái trước mặt mình.
Hướng Ngọc Tuyết ngẩng đầu, tóc cô ta rối bù xù, trên mặt có chút sưng đỏ, dĩ nhiên là bị người ta đánh vào mặt. Cô nhìn về phía đám người thở phào một hơi, sau đó… ánh mắt nhìn lên người Cố Thanh Mâu và Tô Huyễn mang theo vài phần nghi vấn.
Số phiếu hiện tại:
phiếu thêm chương, phiếu thêm chương nha ^^