Editor: Yến + Beta: Vi
Mộ Chỉ Dạ nói với Cố Thanh Mâu những lời này, anh vô cùng tự nhiên để cô là của anh, một đồ vật thú vị thuộc về anh, Cố Thanh Mâu là người của anh, tính mạng Cố Thanh Mâu cũng là của anh, tất cả đều thuộc về anh, bất cứ ai cũng không thể lấy đi, khóe môi Mộ Chỉ Dạ phác họa ra một nụ cười, chăm chú nhìn cô, cặp mắt xếch mê người.
"Tính mạng Thanh Mâu là của tôi." Anh lặp lại một lần nữa, dường như sợ Cố Thanh Mâu không hiểu, hoặc nghe không rõ.
Mộ Chỉ Dạ nhẹ nhàng đánh trả, còn Cố Thanh Mâu vì ở bên cạnh Mộ Chỉ Dạ, cũng không bị bất kì thương tổn gì, đám người kia cũng cảm thấy Mộ Chỉ Dạ quá khủng bố, giống như là một con quái vật thực sự, không thể giết chết anh, không có một cách gì để có thể xử lí anh, rõ ràng nhân số chiếm ưu thế, nhưng là...
Vì vậy, trước hết, bọn họ đều chọn xử lý mấy người Diệp Dật Tuấn rồi hẵng tính, bọn người Diệp Dật Tuấn cũng đến giới hạn rồi, trên người Diệp Dật Tuấn có rất nhiều vệt máu, thoạt nhìn có chút dọa người, quần áo trên người cũng bị máu thấm thành màu đỏ tươi, thân thể lung lay sắp ngã, Hướng Ngọc Tuyết cũng không bị thương gì nhiều, cô ta giờ đang rất sợ hãi, bởi vì trong cốt truyện vốn không xảy ra chuyện này, và cô ta có dự cảm mình... Sẽ chết, cái chết gần trong gang tấc, cô ta theo bản năng biến Diệp Dật Tuấn trở thành bia đỡ đạn, núp ở phía sau Diệp Dật Tuấn.
Có lẽ Diệp Dật Tuấn cũng nhận ra điểm này, ánh mắt tối lại, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Cố Thanh Mâu cùng Mộ Chỉ Dạ đứng bên kia nhìn bộ dáng chật vật của mấy người Diệp Dật Tuấn, Mộ Chỉ Dạ cũng không đi quản sống chết của người khác, những thứ này chẳng có chút liên quan gì đến anh cả.
"Hừm, thoạt nhìn, bọn họ đang lâm vào đường cùng rồi, hơn nữa... hình như đã xuất hiện dấu hiệu lục đục trong chuyện tình cảm rồi." Trong đầu, Cố Thanh Mâu cùng đang nói chuyện phiếm.
"Đúng vậy, ký chủ, hiện tại nam chính cùng nữ chính bị dồn vào bước đường cùng, chuyện tình cảm sẽ bị ảnh hưởng, nhưng mà... Ký chủ, ngài phải biết rằng, hào quang của nhân vật chính là sự tồn tại ngược với ý trời, bọn họ sẽ không chết được, vẫn có thể thoát ra từ trong nguy hiểm." mở miệng, giọng nói vô cùng chắc chắc, vừa nói xong, liền nhìn thấy người trước mặt Diệp Dật Tuấn giơ dao ra đâm vào ngực anh ta.
Diệp Dật Tuấn mệt bở hơi tai, đã không còn sức chống cự, mặc cho người ta đánh đập, phía sau Hướng Ngọc Tuyết vẫn còn địch, nhưng mà xuất phát từ sợ hãi, sợ hãi bản thân sẽ bị thương, vậy mà... cô ta đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, Diệp Dật Tuấn đương nhiên thấy được hành động của Hướng Ngọc Tuyết, trong mắt mơ hồ có chút thất vọng.
"Xoẹt..." Có tiếng da thịt bị vỡ nát, theo đó chính là một thân thể ngã xuống... Không phải là Diệp Dật Tuấn, mà là người trước mặt Diệp Dật Tuấn, đằng trước đầu hắn có một lỗ máu đen ngòm, đó là vết đạn bắn, trong tay hẵn vẫn giữ chặt con dao, nhưng cứ như vậy ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt. Diệp Dật Tuấn tìm được đường sống trong chỗ chết.
Nơi xuất phát viên đạn, có một nhóm người, đó là đội cứu viện, nghe được nơi đây có động tĩnh thì chạy đến, người bắn súng không ai khác là Cố Quân, trên mặt muôn phần lo lắng, ánh mắt Cố Quân sau khi quét một vòng hiện trường, cuối cùng đã rơi trên người Cố Thanh Mâu, nhìn cô bình an vô sự, lúc này mới thở phào một hơi.
Cố Thanh Mâu... Nhìn Diệp Dật Tuấn thoát chết trong gang tấc, còn có Cố Quân mới chạy tới, tâm trạng tụt dốc không phanh.
Haha, con mẹ nó hào quang của nhân vật chính.
Nay không được đủ yêu cầu nên chương thôi nha mọi người >.