Editor: Hana + Beta: Đàm Đàm
“Kí chủ mau nhìn xem, đây chắc chắn là hào quang của nhân vật chính - những người may mắn trong thế giới này. Mặc dù mỗi lần đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết, chỉ cần một chút nữa nữa là toi mạng, thế nhưng cứ hết lần này đến lần khác đều không bị sao cả. Mọi nguy hiểm sẽ luôn chuyển biến tốt, giống như bây giờ… Cho nên…” vẫn chưa phát hiện ra tâm trạng Cố Thanh Mâu không tốt, liên tục lẩm bà lẩm bẩm trong đầu cô, giọng điệu như thể nó chính là trời.
“Kí chủ à, cô đừng chơi đùa với bọn họ nữa. Chúng ta tốt hơn hết vẫn nên cố gắng thu hoạch giá trị danh vọng đi. Giờ cô muốn chết cũng không chết được, dù sao đi chăng nữa… thời gian sống của cô cũng chỉ còn vỏn vẹn chưa đến một năm nữa mà thôi.”
“Ừ.” Cố Thanh Mâu nghe nói, nhàn nhạt ừ một tiếng, lại im lặng xem tiếp mọi chuyện: Diệp Dật Tuấn ngã trên mặt đất, dáng vẻ như đã mất đi nửa cái mạng, cơ thể Hướng Ngọc Tuyết cũng hoàn toàn mềm oặt - ngã ngồi trên mặt đất - lúc này mới quan tâm đến miệng vết thương trên người Diệp Dật Tuấn.
Đến giờ Hướng Ngọc Tuyết vẫn còn sợ, lúc trước cô ta có đủ dũng khí để đối mặt với mọi thứ cũng bởi vì biết trước hết cốt truyện, biết rằng mình sẽ không gặp bất kì bất trắc nào.Thế nhưng chuyện vừa xảy ra không hề nằm trong kịch bản, chuyện này đã đủ làm Hướng Ngọc Tuyết mất hết tất cả tự tin từng có.
Còn về phần Diệp Dật Tuấn, hắn thật sự thất vọng với phản ứng vừa rồi của Hướng Ngọc Tuyết, thế nhưng hắn cũng che giấu suy nghĩ của mình rất tốt, không nói ra.
Đám người lưu manh đang vây quanh Cố Thanh Mâu cũng nhận ra nhận ra tình huống có gì đó sai sai. Cố Quân vì biết Hướng Ngọc Tuyết mất tích, phát hiện ra mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy nên mới gọi thêm chi viện vào rừng. Đội cứu viện đằng sau Cố Quân đang đánh nhau cùng bọn lưu manh, bầu không khí có chút khẩn trương, cũng có chút đông lại.
Cho đến khi... từ trên không trung phát ra tiếng động cơ của máy bay trực thăng. Một đoàn quân nhân mặc quân phục và áo khoác chống đạn di chuyển trên thang dây từ máy bay thả xuống. Hoá ra… vừa rồi Cố Quân dương đông kích tây, hấp dẫn ánh mắt bọn lưu manh, thật ra quân cứu viện thật sự của bọn họ là quân nhân.
“Trời sắp sáng rồi.” Cố Thanh Mâu nghe được thanh âm của Mộ Chỉ Dạ, cảm xúc của anh dường như rất thấp, nhẹ nhếch môi, cuối cùng hôn lên mặt Cố Thanh Mâu một cái.
“Thanh Mâu phải nhớ kỹ Chỉ Dạ nha.”
Cố Thanh Mâu quay đầu lại, nhìn vị trí bên cạnh mình từ lúc nào đã trống không, không thấy bóng dáng Mộ Chỉ Dạ đâu nữa, giống như khi anh ta nói tên của mình cho Cố Thanh Mâu biết - Mộ Chỉ Dạ - có lẽ anh ta chỉ sống… trong đêm tối.
Cố Thanh Mâu đưa tay sờ mặt mình, cảm giác ấm áp trên mặt vẫn còn, nhưng lại không thấy người đâu, giống như người kia chưa từng xuất hiện. Ánh sáng từ khe hở tầng tầng lớp lớp cây rơi xuống mặt Cố Thanh Mâu, mặt trời đã lên, đêm đã qua, lần đi này thu hoạch được ngoài ý muốn, như thế là đủ rồi.
“Con bé này, đang suy nghĩ gì thế?” Có một bàn tay vỗ vỗ sau lưng, Cố Thanh Mâu nhìn về phía người kia, anh ta mặc quân phục, chính là một trong những người hồi nãy từ trên máy bay nhảy xuống, cực kì soái, bộ dạng… khá giống Cố Quân.
Đây chính là anh hai đã tòng quân của cô, Cố Ẩn.
Ánh mắt Cố Quân đứng đằng xa cũng rơi vào người cô, để lộ ra mấy phần quan tâm.
Cố Thanh Yến thì đang chật vật bò dậy từ trên mặt đất, lảo đảo, nghiêng ngả đứng dậy.
“Anh hai?” Cố Thanh Mâu mở miệng, mơ hồ cảm thấy mọi truyện có chút không đúng lắm.
CHUYÊN MỤC ĐOÁN DIỄN BIẾN TIẾP THEO:
- Anh hai Cố Ẩn và Cố Quân đột nhiên quan tâm, chị gái Cố Thanh Yến sẽ làm gì?
A - Ghen tị quá nên nhảy bổ vào solo với Thanh Mâu tỷ tỷ.
B - Chạy ra ôm hai người anh và khóc tu tu.
C - Muốn ăn trái cấm với các anh, H+++++ thịt ngập mồm cho các vị.
D - Khác.
Mời chư vị thỏa chí tưởng tượng, tại hạ xin cáo từ.
Đừng quên phiếu likes cmt nha nha >