Phương Cẩm cầm khăn tắm vừa mới kịp lấy khoác lên người Dạ Mặc Nhiễm: “Đỡ hơn chưa?”
Dạ Mặc Nhiễm ngã đầu lên đùi Phương Cẩm không nói gì.
Phương Cẩm vốn thích ứng rất nhanh, vậy mà ngay cả y bị mấy lần nghiêng ngả cũng đều có chút khó chịu, huống chi Dạ Mặc Nhiễm.
Một tiếng kêu quái dị sợ hãi vang lên, nước biển bị cái gì đó kích thích bỗng dâng cao lên ập vào thuyền.
Phương Cẩm đem Dạ Mặc Nhiễm bảo hộ trước ngực mình, chờ cơn sóng mạnh đi qua mới kéo hắn ra sau lưng.
Vương Võ Thắng cùng Lan Dương vừa nhìn thấy có cái gì đó nhảy lên khỏi mặt nước liền giương súng nã cả loạt đạn.
“Con… lươn?”
Dạ Mặc Nhiễm sửa cho đúng lời Tiểu Võ: “Đó là điện man.” (con lươn điện)
Tiểu Võ quay đầu nhìn Phương Cẩm: “Điện của con điện man này phát ra so với lôi cầu của anh, cái nào lợi hại hơn?”
Phương Cẩm liếc liếc khinh bỉ nhìn Tiểu Võ, rồi quay đầu đề phòng nhìn ra ngoài khơi.
Điện man hình như bị chọc giận, càng húc vào thuyền mạnh hơn.
Điện man này rõ ràng so với những điện man trưởng thành khác phải to hơn gấp ba bốn lần, nếu như nó có chỉ số thông minh, chỉ cần quật đuôi hất nước biển lên thuyền đồng thời phóng điện, toàn bộ người trên thuyền phỏng chừng cũng sẽ bị giật chết cả nút rồi.
Dạ Mặc Nhiễm nắm chặt cây cột, trong miệng đầy nước chua chẳng còn chút khí lực nào, nếu Phương Cẩm không giữ lấy hắn, sợ là hắn đã sớm rơi xuống biển rồi.
Lại một cơn chấn động mạnh cùng với cả khối nước úp ngược lên thuyền, Chu Kiếm không kịp nắm chặt liền bị nước cuốn đi, Hồ Hiểu Ba bên cạnh vội vàng bắt lấy tay hắn.
Chu Kiếm gắt gao nắm lấy lan can, một tay bám vào Hồ Hiểu Ba nỗ lực leo trở lại thuyền.
Nhưng Hồ Hiểu Ba vừa phải chống đỡ chính mình không ngã xuống, nên chỉ có thể cố sức nắm chặt Chu Kiếm không buông ra chứ chẳng còn tí hơi thừa nào để kéo người lên nữa cả.
Dịch Vĩ nương theo chuyển động của thuyền, lựa hướng lăn về phía Chu Kiếm, nương theo rìa mép thoáng cái đã đến bên cạnh lan can thuyền, vừa mới định vươn tay kéo Chu Kiếm lên thì điện man kia đã quật đuôi cuốn lấy Chu Kiếm xuống biển.
Không chờ bọn hắn kịp phản ứng, điện man quấn chặt lấy Chu Kiếm lao ra ngoài khơi, văng đuôi ném hắn lên không trung, miệng rộng hé ra, nuốt chửng cả người, sau đó lại lặn mất tăm xuống nước.
Một màn vừa rồi thình lình xảy ra khiến mọi người kinh sợ, Lan Dương và Tào Bân hầu như song song vọt tới bên cạnh lan can, mãnh liệt xả súng xuống biển.
Một tiếng gầm tuyệt vọng vang lên không biết là vì đau xót khi mất đi huynh đệ hay và sợ hãi điện man vừa rồi, hoặc có lẽ là tiếng lòng phát tiết ra trong tuyệt cảnh này mà thôi.
Trong nháy mắt khi điện man nuốt Chu Kiếm vào bụng, Phương Cẩm hầu như theo bản năng mà che mắt Dạ Mặc Nhiễm lại.
Hắn không phải trời sinh là người thích mạo hiểm, mặc dù đời trước đã từng trải qua, nhưng Dạ Mặc Nhiễm chẳng bao giờ gặp phải cái loại sinh vật quái dị này.
Ôm chặt lấy Phương Cẩm, thân thể y cũng có chút run rẩy.
Ngoại trừ trong phim ảnh, cái loại tình hình như bây giờ đã có ai từng trải qua đâu!
Hôm nay người lạc vào tình cảnh kì lạ này mới thực sự cảm nhận được thế nào là sợ hãi, thế nào là tuyệt vọng không tìm được lối thoát.
Phương Cẩm cũng cố mạnh mẽ làm cho mình trấn tĩnh lại, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng người trong lòng, hôn lên đầu hắn một cái, nhẹ giọng an ủi:
“Không có việc gì rồi, có anh ở đây, không có việc gì rồi…”
Y biết Dạ Mặc Nhiễm sợ hãi, nên vừa ôm hắn, trong đầu vừa suy chuyển rất nhanh nghĩ biện pháp thoát khỏi khốn cảnh này.
Dạ Mặc Nhiễm không biết mình run là do quần áo ướt đẫm dính sát vào cơ thể hay là do quá sợ hãi, hắn chỉ khẽ nghiêng đầu ghé vào tai Phương Cẩm hỏi nhỏ:
“Nó ăn no rồi sao? Hai người có thể khiến nó no được sao?”
Không đợi Phương Cẩm nói câu gì, điện man lại bắt đầu công kích du thuyền.
Phương Cẩm một tay ôm thật chặt Dạ Mặc Nhiễm, tay kia móc súng lục ra.
Tào Bân và Hồ Hiểu Ba đã không còn quan tâm trúng hay trượt mà cứ chĩa súng xuống biển mà bắn lia lịa, Phó Nhất Hàng gào thét bọn họ:
“Bình tĩnh lại đi! Đạn dùng hết thì chúng ta cũng xong luôn đấy! Ngắm cho chuẩn rồi hãy bắn!”bg-ssp-{height:px}
Tiếng súng ngừng, thuyền lại bắt đầu kịch liệt chấn động, mơ hồ còn có dấu hiệu sắp bị lật.
Phương Cẩm kêu Dạ Mặc Nhiễm nắm chặt cây cột, còn y thì chạy đến cạnh lan can nhìn động tĩnh trên mặt biển.
Dịch Vĩ đứng ở lan can phía đối diện Phương Cẩm, hai tay hai súng ngắm xuống nước.
Biên độ thuyền chòng chành có giảm bớt một chút, điện man khổng lồ đột nhiên từ phía dưới Phương Cẩm lao ra khỏi mặt nước.
Phương Cẩm lập tức phóng một quả cầu lôi điện về phía nó, ngay khi khối cầu sắp tới gần điện man, Phương Cẩm liền rút súng bắn vào lôi cầu của mình một phát.
Một vụ nổ nhỏ vỡ tung trong không trung.
Điện man thống khổ liên tục quẫy đuôi chìm xuống biển.
Thuyền dần dần ngừng chấn động, một kích này của Phương Cẩm quả thực không nhẹ, dù nó không chết cũng phải ngừng công kích mọi người trong chốc lát.
Dạ Mặc Nhiễm bỗng thét lên sợ hãi cùng tiếng gào của Tiểu Võ, Quách Hoằng hầu như song song vang lên.
Phương Cẩm vừa quay đầu lại, thì thấy Thương Thụ đang tóm lấy Dạ Mặc Nhiễm, Phương Cẩm nhìn thấy, phẫn nộ gầm lên
“Buông hắn ra!”
Những người đang cầm súng đồng lọat giơ lên chĩa vào Thương Thụ.
“Thương Thụ, cậu làm gì vậy! Sao lại bắt Mặc Nhiễm?!”
Thương Thụ không hề để ý Vương Võ Thắng đang gào ầm lên, quay sang hỏi Phiền Ngự đang cực kì chật vật bên cạnh:
“Ở đâu?”
Phiền Ngự thoáng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Dạ Mặc Nhiễm, chỉ chỉ phía bụng dưới.
Phương Cẩm trong nháy mắt cảm thấy thiên hôn địa ám, hầu như đứng không vững mà loạng choạng, bàn tay cầm súng cũng run rẩy trắng bệch ra, thanh âm càng thêm trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra sự im lặng trước cơn bão táp.
“Buông hắn ra!”
Thương Thụ không thèm để ý đến Phương Cẩm, móc trong túi ra một con dao nhỏ.
Tiểu Võ bèn ném một hỏa cầu trong tay về phía Phiền Ngự, Phiền Ngự chỉ mới khua tay một cái, hỏa cầu trong nháy mắt đã tiêu tán không sót lại chút gì.
Quách Hoằng không xác định được mà thốt lên: “Dị năng giả?”
Phiền Ngự tựa hồ không hề ý thức được chuyện hắn đang làm, khóe miệng khẽ nhếch mỉm cười với bọn họ.
Quay đầu ngăn cản con dao trong tay Thương Thụ, y lắc đầu với hắn.
Khoa tay múa chân làm một thủ ngữ, Thương Thụ gật đầu, thu dao lại. (ngôn ngữ bằng tay của người câm điếc)
Phiền Ngự giơ tay lên, trong lòng bàn tay không hề có gì cả, nhưng toàn bộ bàn tay đều bị một tầng hồng sắc quang mang nhàn nhạt bao phủ.
Phó Nhất Hàng bắn Đỗ Hằng một phát súng, Đỗ Hằng không kịp tránh, trên đùi trúng đạn té nằm trên mặt đất.
“Buông Dạ Mặc Nhiễm ra! Bằng không tao sẽ giết hắn!”
Thương Thụ chỉ liếc mắt nhìn Phó Nhất Hàng rồi không thèm để ý, Phiền Ngự cũng chỉ nhìn thoáng qua Đỗ Hằng cũng chẳng quan tâm gì.
Phương Cẩm mới tiến gần lại hai bước, Thương Thụ ngay lập tức kề dao vào cổ Dạ Mặc Nhiễm khẽ ấn một cái, Phương Cẩm lập tức đình chỉ động tác.
Không nói gì, không sợ hãi, chỉ bình tĩnh mà lạnh lùng nhìn bọn họ.
Phiền Ngự cười cười với Phương Cẩm, khoa tay múa chân làm mấy động tác thủ ngữ.
Thương Thụ giúp hắn phiên dịch.
“Ngự nói nếu như chúng mày chưa giở mặt với bọn tao, thậm chí phân rõ giới tuyến muốn để chúng tao chết đói, nếu như chúng mày vừa rồi không muốn đem chúng tao cho lũ tang thi dưới biển, thì vốn việc này chỉ cần một dao là có thể giải thoát, vì cảm tạ sự “hậu đãi” của chúng mày, cho nên bọn tao sẽ để Dạ Mặc Nhiễm sống lâu thêm vài phút, và cho hắn phải chết bằng phương thức thống khổ nhất.”