Tiểu Võ đỏ mắt trợn trừng lên nhìn bọn chúng:
“Chúng mày rốt cuộc có còn là người không hả! Đổi trắng thay đen! Nếu không phải bọn tao cứu chúng mày, thì chúng mày đã sớm chết khô từ lâu rồi! Lấy oán trả ơn là đồ cầm thú! Cảm thấy bọn tao đối với chúng mày thua thiệt thì cứ tới thẳng trước mặt mà nói! Bắt một người không có năng lực phản kích để trả thù là ý gì chứ!!!”
Phiền Ngự không để ý đến Tiểu Võ, bàn tay bao phủ hồng quang chậm rãi đặt lên bụng Dạ Mặc Nhiễm.
Dạ Mặc Nhiễm đau đớn hét to một tiếng, thân thể giãy dụa kịch liệt hòng mong thoát khỏi bàn tay đoạt mệnh kia.
Thương Thụ thu dao lại, bắt lấy hai tay của Dạ Mặc Nhiễm, tay còn lại thì bóp cổ hắn.
Ngoại trừ Phương Cẩm, mọi người không một ai biết bọn chúng đang làm gì với Dạ Mặc Nhiễm, cũng không hề biết Dạ Mặc Nhiễm đang chịu đựng thống khổ tới mức độ nào.
Phiền Ngự ánh mắt biến đổi, hồng quang trong tay càng phát sáng đậm hơn.
Dạ Mặc Nhiễm đau tới cực điểm, hắn khom người lại, máu tươi từng giọt từng giọt rớt xuống từ khóe miệng hắn.
Phương Cẩm nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến chảy cả máu, nhưng thần sắc lại cực kì bình tĩnh khiến không một ai thấy được tâm tình hắn hiện giờ.
Lúc này đòn công kích của điện man đối với bọn họ mà nói hầu như là một chuyện may mắn quá đỗi, tựa hồ ôm ý niệm đồng quy vu tận trong đầu, cho nên điện man đem hết toàn lực dùng đầu huých vào du thuyền.
Phiền Ngự cùng Thương Thụ đang đứng không hề nắm lấy cái gì, mất đi trọng tâm ngã nhào trên boong thuyền, Dạ Mặc Nhiễm cũng bị bọn họ kéo theo mà ngã xuống phía dưới.
Phương Cẩm mặc kệ bản thân có nguy cơ rơi xuống nước hay không, hầu như ngay khi điện man công kích, y mãnh liệt lao về phía Dạ Mặc Nhiễm.
Té trên đất ôm lấy Dạ Mặc Nhiễm lăn hai vòng, không buồn quan tâm điện man đang cực lực công kích vào thuyền, Phương Cẩm vội kéo Dạ Mặc Nhiễm về phía phòng khách.
Trong khi điện man công kích tạo thành hỗn loạn, Tiểu Võ cùng bọn người Phó Nhất Hàng nhất tề giơ vũ khí nhắm vào hai kẻ Thương Thụ và Phiền Ngự.
Nhưng dị năng của Phiền Ngự bọn họ hoàn toàn nhìn không ra, đạn bắn xuyên qua cũng giống như hỏa cầu lúc nãy, bay tới trước mặt hắn thì biến mất.
Phương Cẩm một tay nắm chặt lan can, một tay ôm Dạ Mặc Nhiễm liên tục kêu to:
“Tiểu Nhiễm… thế nào rồi, Tiểu Nhiễm, tỉnh lại đi, cố gắng lên, Tiểu Nhiễm…”
Dạ Mặc Nhiễm mở mắt ra, thấy người đang ôm mình là Phương Cẩm, suy yếu cười cười.
Phương Cẩm nhìn hắn vẫn còn ý thức, vội vàng nói: “Tiểu Nhiễm, có thể đi vào không gian không? Em lập tức đi vào đi!”
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu, mới vừa há miệng, thì lại ho sặc ra vài ngụm máu.
“Tinh thạch bị hư hao, một điểm… tinh thần lực cuối cùng cũng vừa… vừa dùng cạn rồi, Cẩm… trước khi… chết… có thể gặp được… anh… thật là tốt…”
Bàn tay giơ lên còn chưa kịp chạm vào gương mặt Phương Cẩm đã vô lực rũ xuống.
Phương Cẩm vô pháp tin tưởng người sáng sớm nay còn nằm trong lòng mình ngắm mặt trời mọc, mà nay lại cứ như vậy chết đi.
Nhìn Dạ Mặc Nhiễm đang nhắm mắt nằm đó, Phương Cẩm há miệng run run cả nửa ngày không nói được tiếng nào, ôm thật chặt Dạ Mặc Nhiễm, hận không thể đem người yêu nhập vào trong thân thể mình.
Rốt cục, một tiếng gào như mãnh thú tuyệt vọng từ trong phòng khách truyền tới.
Mấy người đứng trên boong thuyền ngẩn ra, thống khổ không đành lòng nhắm mắt lại.
Tiểu Võ hét to một tiếng, vọt tới trước mặt Thương Thụ dùng phương thức nguyên thủy nhất là đấm hắn để phát tiết lửa giận trong lòng.
Tuy hình thể Thương Thụ so với Phương Cẩm không sai biệt lắm, nhưng đối mặt với loại người liều mạng như Tiểu Võ, hắn cũng chịu không nổi.
Phiền Ngự mới vừa phát động dị năng, trái tim bỗng đột nhiên co thắt mạnh, đau đớn khiến hắn quỳ bò trên đất thở dốc từng ngụm.
Thương Thụ cuống quít đẩy Tiểu Võ ra chạy về phía Phiền Ngự, Tiểu Võ vừa định đuổi theo, đột nhiên bị Phương Cẩm từ đằng sau xách gáy ném ra chỗ khác.
Thương Thụ ôm Phiền Ngự đang đau đớn vô cùng, trong lòng không biết phải làm thế nào, liên tục gọi hắn hỏi hắn, đáng tiếc Phiền Ngự không thể nói chuyện, hiện tại cũng chẳng thể sử dụng thủ ngũ được.
Phương Cẩm cứ như vậy lạnh lùng đứng một bên nhìn bọn chúng, giống như Tu La đòi mạng, lạnh lùng nghiêm nghị mà tà ác.
Điện man bị một kích vừa rồi của Phương Cẩm đả thương khá nặng, cuối cùng nó cũng chỉ theo bản năng của động vật mà yếu ớt phản kích lại.
Thấy động tác điện man chậm chạp dần, Tào Bân, Lan Dương và Dịch Vĩ luân phiên nổ súng xạ kích, rốt cục trên mặt biển cũng từ từ bình lặng lại.
Mấy người vừa sống sót qua tai nạn hầu như xụi lơ ngồi bệt xuống sàn thuyền, Tiểu Võ thì vội vàng vừa chạy vừa té vào trong.
Ôm lấy thân thể bất động của Dạ Mặc Nhiễm, hắn hoảng loạn vô cùng…bg-ssp-{height:px}
Giọng nói mang theo khủng hoảng, hắn quay lại hỏi Quách Hoằng vừa mới theo sau: “Mặc Nhiễm… tỉnh lại đi! Đừng chết! Đừng chết mà!”
Quách Hoằng ngồi xổm xuống, tỉ mỉ kiểm tra một chút, thần sắc càng thêm bi thương không đành lòng.
“Không, còn sống, thế nhưng…” Quá hư nhược rồi, lúc nào cũng có thể ngừng hô hấp.
Tiểu Võ buông Dạ Mặc Nhiễm xuống, vọt tới boong thuyền muốn giết bọn chúng cho hả giận, nhưng lại bị Phương Cẩm ngăn cản.
“Anh ngăn tôi làm gì! Bọn chúng giết Mặc Nhiễm! Giết Mặc Nhiễm! Anh không hận thì để tôi! Tôi muốn giết bọn chúng! Tôi phải giết bọn chúng!!”
Phương Cẩm đẩy Tiểu Võ sang bên cạnh Phó Nhất Hàng và Vương Võ Thắng, bọn họ rất có ăn ý mỗi người một bên ngăn cản Tiểu Võ lại.
Phiền Ngự ngã vào g ngực Thương Thụ, ho ra vài búng máu.
Thương Thụ hoảng loạn xoa máu trên miệng hắn, thất kinh ôm lấy hắn không biết phải làm sao.
Phương Cẩm một cước đá bay Thương Thụ ra đến thành tàu, Thương Thụ phẫn nộ trừng mắt nhìn Phương Cẩm, mới định đứng lên thì đã bị Phương Cẩm nã một phát súng vào chân.
Thương Thụ thoáng cái té trên mặt đất, Phiền Ngự thấy Thương Thụ bị thương muốn bò tới, nhưng mới vừa khẽ động, hắn lại đau tới độ hầu như hít thở không thông.
Phương Cẩm lạnh lùng liếc nhìn Phiền Ngự, rồi bắn thêm một phát nữa vào chân kia của Thương Thụ.
Thương Thụ thống khổ quỳ rạp trên mặt đất, Phiến Ngự vội lết đến bên cạnh hắn.
Phương Cẩm ngắm rất chuẩn, bắn một phát nữa vào một cánh tay Thương Thụ, thần tình lạnh lùng nhìn kẻ cả người đầy máu kia.
Mọi người trên boong thuyền rơi vào trầm mặc, ngay cả Tiểu Võ cũng không lên tiếng nữa, lúc này Phương Cẩm không nói lời nào làm bọn họ từ đáy lòng dâng lên một tia sợ hãi.
Thấy Thương Thụ cũng không động đậy nữa, Phương Cẩm đạp mạnh Phiền Ngự sau đó dùng chân dẫm nát lên ngực Phiền Ngự.
Thương Thụ ho khan phun ra vài ngụm máu tươi, bản mặt lạnh lùng từ trước đến nay của Phương Cẩm cư nhiên lại nổi lên một nụ cười nhạt.
Những ai nhìn thấy nụ cười này cả đời sợ rằng sẽ không quên nổi, ngay cả Tu La tử thần cũng không bằng.
“Mày định bảo tao buông hắn ra sao?” Thanh âm trầm thấp băng lãnh vang lên: “Được.”
Dứt lời, y thực sự nhấc bàn chân đang dẫm nát ngực Phiền Ngự ra.
Chậm rãi ngồi xổm xuống lấy thanh trủy thủ lúc trước Dạ Mặc Nhiễm đưa cho, quẹt lên người Phiền Ngự, rồi nói với Thương Thụ:
“Mày xem, vẫn là Tiểu Nhiễm của tao lợi hại, cuối cùng Phiền Ngự cũng phải chết ở trong tay cậu ấy.”
Thương Thụ lưu luyến nhìn Phiền Ngự, cầu xin Phương Cẩm: “Chỉ cần mày đừng giết Phiền Ngự, dằn vặt tao thế nào cũng được.”
Phương Cẩm còn chưa nói gì, Tiểu Võ đã tức không chịu nổi quát lên: ” Phiền Ngự của mày là người, vậy Mặc Nhiễm của chúng tao đáng chết sao! Nhân cách của chúng mày sao lại có thể vặn vẹo đến cái trình độ này cơ chứ! Không giết hắn, mày quả thực nằm mơ rồi! Ngoài việc muốn giết hắn, tao còn muốn mày phải chậm rãi nhìn hắn từ từ mà chết nữa!”
Phương Cẩm di thanh trủy thủ lên bụng Phiền Ngự: “Là ở đây sao?”
Phiền Ngự kinh khủng nhìn Phương Cẩm, nỗ lực tránh ra y.
Phương Cẩm liền khóa chặt hai tay Phiền Ngự lên đỉnh đầu, đưa mắt nhìn Thương Thụ.
“Mày rất xinh đẹp, chuyện mày chưa kịp làm với Tiểu Nhiễm, để tao làm nốt cho mày xem.”
Nói xong, y từ từ xé mở quần áo Phiền Ngự, lộ ra khoảng bụng mềm mại gầy yếu.
Thương Thụ gào thét tới tê tâm liệt phế, Phương Cẩm vẫn như trước không vội vàng mà làm tiếp việc còn dang dở.
Y không hề bịt miệng Phiền Ngự, khi trủy thủ sắc bén chọc một đường thủng bụng dưới Phiền Ngự, Phiền Ngự đau nhức tới cực điểm, không ngừng khàn giọng hét lên sợ hãi, yết hầu nhiều năm chưa từng nói chuyện phát ra thanh âm quái dị chói tai.
Phương Cẩm tựa hồ không muốn cho hắn chết sớm, nên đã dùng trủy thủ chậm rãi thâm nhập, tìm kiếm thứ mà y muốn tìm.
Dịch Vĩ chẳng dám nhìn nữa, đi tới bên cạnh Phương Cẩm, không đành lòng nói: “Phương Cẩm, dừng tay đi, hắn sống không được nữa rồi, cứ để cho hắn tự sinh tự diệt!”
Phương Cẩm không hề trả lời lại, tiếp tục tra tấn Phiền Ngự, thẳng đến khi hắn không còn kêu được nữa.
Trủy thủ chọc ngoáy trong khoang bụng, đụng tới một thứ cứng rắn gì đó, Phương Cẩm liền vội vã dùng đầu nhọn móc vật đó ra ngoài.
Một viên hồng hồng hình dạng méo mó lăn xuống boong thuyền.