Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

chương 47: 'thích khách'

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên cầu sắt của ngọn tháp lớn, mấy người Sân Mộc ghé vào lan can chiêm ngưỡng cảnh đêm của trung tâm thành thị, tinh cầu kim loại đầy tráng lệ, bởi vì ngọn đèn đêm thắp sáng trong hàng vạn ngôi nhà mà trở nên nhu hòa mềm mại, nhìn lên vạn dặm sao trời, xoa dịu đi xao động trong lòng.

Trác Kỳ Bảo ngậm nửa miếng bánh kem, đột nhiên mở miệng nói "Có hứng thú đi tranh cử Hộ Vệ Đoàn của học viện không?"

Sân Mộc đem hồng tước thả lên đỉnh đầu, bắt lấy lời nói Trác Kỳ Bảo. "Hộ Vệ Đoàn?"

"Mỗi học viện đều có Hộ Vệ Đoàn quản lý, công tác chủ yếu là xử lý mấy chuyện vụn vặt của viện sinh, còn có công việc do học viện phân phó." Long Vũ giải thích.

Này không phải giống với Hội Học Sinh sao? Sân Mộc không có hứng thú bò trở về lan can.

"Viên Cảnh Trạch cùng Tiêu Nghĩa Hách có ân oán mọi người đều biết, đoàn trưởng Hộ Vệ Đoàn năm hai là Viên gia nhị tiểu thư Viên Doãn Ca. Đoàn trưởng Hộ Vệ Đoàn năm ba nghe nói là dân thường Trọng Tử Vũ, thiên tài song hệ dị năng, thế lực trên khắp học viện đều có vài phần kiêng kị đối với hắn." Trác Kỳ Bảo như thuộc lòng mà phổ cập thông tin học viện cho Sân Mộc.

"Còn có năm tư, đoàn trưởng Hộ Vệ Đoàn là trưởng thiếu gia Tiêu gia - Tiêu Lâm Du, hắn so với đệ đệ Tiêu Nghĩa Hách thì là một người điệu thấp, nhưng thủ đoạn không thể xem thường. Bất quá hắn sắp đến thời gian kiến tập, cuối năm sẽ rời khỏi học viện bước vào quân đội trở thành quân dự bị."

"Học trưởng của năm năm, năm sáu, năm bảy đã tiến vào quân đội học thực chiến, cũng không có Hộ Vệ Đoàn."

Thấy Sân Mộc dường như không có hứng thú gì, Bách An Ngưng nhỏ giọng mở miệng "Trở thành Hộ Vệ Đoàn sẽ có quyền lợi tương đối trong học viện."

Sân Mộc ghé mắt, Bách An Ngưng cũng không giải thích nhiều, chỉ đề ra một câu "Tỷ như ưu tiên được lựa chọn."

Mễ Phi hoang mang nhìn không khí kỳ quái giữa Sân Mộc và Bách An Ngưng, buồn bực gãi đầu. "Các ngươi đang nói cái gì, vì sao có chỗ ta nghe không hiểu."

Sân Mộc như suy nghĩ điều gì ma xát đầu ngón tay, những lời Bách An Ngưng nói làm hắn nổi lên tâm tư. "Tinh tế săn thú?"

"Nếu tồn tại những tiêu chuẩn có thể đáp ứng, Hộ Vệ Đoàn sẽ được ưu tiên tư cách trúng cử."

"Tinh tế săn thú!" Trác Kỳ Bảo kinh hô, vẻ mặt Long Vũ cũng ngạc nhiên. "Sân Mộc, ngươi đánh chủ ý lên tinh tế săn thú?"

Sân Mộc vốn không có ý định giấu diếm, Trác Kỳ Bảo hỏi hắn liền nói thật "Tham gia tinh tế săn thú thì sau năm hai có thể xin học viện được tốt nghiệp sớm."

"Tinh tế săn thú là trận thi đấu sống còn trên toàn tinh tế, tỉ lệ tử vong cao tới %. Học viên thông qua săn thú, sau khi tốt nghiệp đều sẽ được liên bang trực tiếp trao quân hàm, tự do lựa chọn quân khu."

Sân Mộc chống cằm trầm tư nhìn ba người, Long Vũ xem như là người lý trí nhất trong số mấy người, gần như chỉ trong chớp mắt liền rõ ràng lợi hại trong đó. "Tinh tế săn thú đối với học viên yêu cầu cực cao, hơn nữa danh ngạch ở mỗi học viện đều có hạn, sống chết tự mình gánh vác."

"Không phải còn hai năm nữa sao, sống là phải mạo hiểm." Mễ Phi nhiệt huyết không đổi, kích động nắm tay thét to. "Tinh tế săn thú, nghe khốc quá trời!"

"Ba tháng sau có một đợt diễn tập toàn quân, theo như năm rồi thì năm nhất không thể dự thi, nhưng ta nghe lão tử nhà ta nói, năm nay có người đứng ra xin liên bang chấp thuận cho năm nhất dự thi, có tám phần người tán thành, ta đoán lịch trình năm nay có khả năng sẽ thay đổi " Trác Kỳ Bảo nói.

"Nói cách khác nếu chúng ta có thể lấy được chỗ tốt trong toàn quân tác chiến, và thiết lập Hộ Vệ Đoàn năm nhất, tinh tế săn thú hai năm sau chúng ta sẽ có bảy phần hy vọng." Long Vũ phân tích hợp lý.

Mễ Phi dị nghị "Tân sinh năm nay không thiếu thiên tài, toàn quân tác chiến cũng nổi tiếng có danh ngạch hạn chế."

"Thực lực không có khả năng tiến bộ vượt bậc trong ba tháng, nhưng toàn quân tác chiến chính là yêu cầu hợp tác đoàn đội. Mọi người ai cũng có sở trường riêng, có Sân Mộc tiên phong trấn tọa, chúng ta có thể cường điệu luyện tập độ ăn ý với nhau." Long Vũ nói.

Hai mắt Trác Kỳ Bảo tỏa sáng lấp lánh. "Ý ngươi là nói, chúng ta chính thức tổ chức thành đoàn thể."

"Ta tán thành." Mễ Phi nhấc tay. "Chúng ta cũng đều là bằng hữu, đã hợp tác như vậy nhiều lần, thói quen ít nhiều cũng có chút ăn ý, không bằng liền chính thức thành lập đoàn thể."

Bách An Ngưng nhìn Sân Mộc, khẽ gật đầu. "Ta cảm thấy có thể."

Sân Mộc trầm mặc nhìn phương xa, mấy người Long Vũ hai mặt nhìn nhau không khí nhất thời trở nên xấu hổ. Hồi lâu, tầm mắt Sân Mộc mới nhàn nhạt rơi xuống "Có thể."

Không khí nháy mắt ấm lại, Trác Kỳ Bảo hi hi ha ha "Nếu thành lập đoàn thể, lúc tác chiến cần một cái tên, phải lấy cái tên thật khí phách a~."

"Thích Khách." Sân Mộc mở miệng.

"Rất dễ nghe." Bách An Ngưng gật đầu, hoàn toàn không có ý kiến về bất kỳ đề nghị nào của Sân Mộc.

"Triển, liền "Thích Khách" đi." Mấy người lần lượt gật đầu đồng ý.

"Thích Khách cần có một biểu tượng, giao cho ngươi." Mễ Phi vỗ vai Long Vũ thật mạnh.

Mắt Long Vũ hiện lên ý cười, cầm lấy tay đang tác quái của Mễ Phi "Hảo."

Vũ trụ năm tân kỷ nguyên Quang Kỷ, "Thích Khách" chính thức được thành lập trong tiếng cười của những thiếu niên.

Biệt thự của Trác Kỳ Bảo nằm công viên Sâm Lâm, thoạt nhìn trông như một khu vườn xanh um tươi tốt, hoa nở mười dặm trôi theo dòng suối giống như thế ngoại đào nguyên. Ở tinh cầu kim loại với toàn khoa học kỹ thuật, nơi này có một phong cách riêng, mơ hồ ngăn cách với thế nhân bên ngoài, trong không khí đều là màu xanh tươi mát, hoa cỏ thơm ngọt.

Biệt thự trong hoa viên Sâm Lâm đều cách nhau một khoảng, nơi ở có lá chắn năng lượng che chắn không thể nhìn thấy nhau, Sân Mộc thích nơi an tĩnh này, âm thầm quyết tâm về sau tích góp đủ tiền cũng mua một tòa nhà ở đây.

Náo loạn một ngày mấy người Trác Kỳ Bảo đều đã ngủ, Sân Mộc ghé vào trước cửa sổ nhìn vườn hoa bên ngoài, đêm tối yên tĩnh khiến tâm tư hắn không khỏi bay tới trên người Viên Úc Thần. Khi đó hắn vội vã rời đi, cũng không biết hiện giờ Viên Úc Thần thế nào.

Hôm nay săn được bốn dị năng giả, hắn có thể cảm giác được đau nhức trong thân thể đã biến mất, chính là khe nứt tinh hạch trong đầu vẫn vô pháp tu bổ, điều này có nguy cơ tiềm ẩn làm hắn trước sau đều bất an.

Lấy thiên thạch hôm nay mua để trong không gian khí ra, mỗi khi tinh thần lực của hắn tới gần đều cảm thấy linh hồn như phảng phất bị thiêu đốt cực nóng.

Sân Mộc không dám thâm nhập, hiện tại hắn đã tự thân khó bảo toàn, chỉ có thể buông lòng hiếu kỳ, chờ thân thể phục hồi như cũ hắn lại tiếp tục thăm dò.

Sân Mộc rũ mắt, yên lặng bóc một viên kẹo bỏ vào miệng, nhấm nháp không ra vị chua ngọt. Mặc kệ như thế nào, dù tình huống Viên Úc Thần có không ổn thì cũng đã tốt hơn trước kia, chỉ cần Viên Úc Thần không có việc gì thì hắn an tâm rồi.

Sân Mộc ghé vào cửa sổ dùng tay che khuất đôi mắt, lồng ngực chua xót làm hắn mờ mịt vô thố, tình cảm hắn đối với Viên Úc Thần không biết thì lúc nào đã trở nên biến chất, lúc này hắn đã không phân biệt được Viên Úc Thần đối với hắn mà nói rốt cuộc ý nghĩa gì.

Phi hành khí vội vàng đáp xuống, Mộ Đồ cùng Bạch Thiên Ngân nhanh chân tiến vào biệt thự Viên gia, Viên Cảnh Trạch vẫn luôn chờ đợi vội chạy đến đón. "Thế nào? Tìm được không?"

"Đây là vừa mới thu được, ngươi xem một chút." Bạch Thiên Ngân đưa qua con chip.

Viên Cảnh Trạch cầm lấy mở ra xem, Mộ Đồ khôi phục hô hấp, nhíu mày nhìn binh lính canh giữ bốn phía Viên gia. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhà mấy người lại có động tĩnh lớn như vậy."

"Chuyện này giải thích với các ngươi sau, tóm lại hôm nay cám ơn ngươi." Phân phó cho người máy quản gia bên cạnh, Viên Cảnh Trạch xoay người vào nhà. "Các ngươi đi nghỉ ngơi một chút, ta còn có việc."

Nhìn Viên Cảnh Trạch vài bước đã không thấy bóng dáng, Mộ Đồ chậc lưỡi "Xem ra thật sự có chuyện phiền toái rồi."

"Trước sau không tránh khỏi liên quan đến Sân thiếu." Bạch Thiên Ngân trêu ghẹo. "Vội một ngày, cùng đi ăn cơm."

Mộ Đồ gật đầu, tùy ý đi theo Bạch Thiên Ngân cùng người máy quản gia.

Viên Cảnh Trạch vào cửa gọi Viên Úc Thần, Viên Úc Thần đang xem tư liệu Tề Lăng Mạt đưa tới, những thông tin trống rỗng làm tâm Viên Úc Thần như chìm vào đáy cốc, biểu tình âm trầm đến đáng sợ.

Nghe thấy tiếng Viên Cảnh Trạch, Viên Úc Thần nhanh chóng đem tư liệu thu hồi, điều chỉnh lại cảm xúc rồi để Viên Cảnh Trạch vào.

"Đại ca." Viên Cảnh Trạch vào phòng, đem dữ liệu Mộ Đồ và Bạch Thiên Ngân đem tới đưa qua. "Đây là tin tức bằng hữu đệ vừa mới đưa tới."

Viên Úc Thần nhận lấy mở ra, Viên Cảnh Trạch do dự nhìn sườn mặt lãnh lệ của Viên Úc Thần, bất an đứng co quắp. "Đại ca, bây giờ chúng ta......"

"Gọi mọi người bên ngoài trở về, từ giờ trở đi chuyện của Tiểu Mộc không liên quan đến các ngươi nữa, ta sẽ tự xử lý." Viên Úc Thần đóng con chip lại, lạnh lùng nói.

Bị mệnh lệnh Viên Úc Thần làm cho hoảng sợ, Viên Cảnh Trạch tiến lên một bước "Đại ca!"

"Phục tùng mệnh lệnh."

Thấy thần sắc Viên Úc Thần không đúng, trong lòng Viên Cảnh Trạch dù có bất mãn hơn nữa cũng không dám tiếp tục nói thêm, tâm bất cam tình bất nguyện kính chào theo nghi thức quân đội, căm giận rời khỏi phòng Viên Úc Thần.

Nghe được tiếng cửa phòng đóng lại, Viên Úc Thần nhìn hai phần tư liệu trong tay, đôi mắt mệt mỏi mang theo phức tạp không nói nên lời.

Ngày hôm sau, năm người rời khỏi hoa viên Sâm Lâm đi đến quảng trường chính, đám người ầm ĩ đi lại trên quảng trường phồn hoa, một loạt các hiệu ứng hoa hoè loè loẹt của khoa học kỹ thuật thành công khiến đồ nhà quê ngoại lai nhập cư trái phép Sân Mộc nhìn đến hoa cả mắt.

Hai cái đồ tham ăn Trác Kỳ Bảo và Mễ Phi vui đến điên rồi, Sân Mộc cũng khó có được lộ ra nét tươi cười. Cầm lấy tinh tạp Viên Úc Thần đưa, bắt đầu mua sắm không nương tay chút nào.

Sân Mộc ghé vào bên ngoài cửa kính, trừng to đôi mắt nhìn gốc thực vật được trưng bày cách ly trong quầy kim loại, thân cứng rắn, lá hình tam giác màu xanh, đóa hoa giương nanh múa vuốt đỏ rực, mơ hồ có thể nhìn thấy trong nhụy hoa phân bố đầy dịch nhầy cùng răng cưa.

"Cái cửa hàng này toàn bán mấy thứ cổ quái hiếm lạ, đa số đều là lấy từ chỗ lính đánh thuê cùng thợ săn." Bách An Ngưng giải thích.

"Đây là gì." Sân Mộc chỉ vào cây thực vật kia nghi vấn.

"Red , là viện nghiên cứu một năm trước nhổ được từ sâu trong rừng rậm trồng ra, theo nghiên cứu thì ở địa cầu cổ, trước khi loại thực vật này biến dị gọi là cà chua."

Sân Mộc há hốc mồm "Cà chua?"

Không chờ Bách An Ngưng trả lời, kim loại cách ly thực vật đột nhiên hạ xuống để lộ ra đóa hoa đỏ như máu, phơi bày toàn bộ răng cưa. Dịch nhầy màu vàng nâu đột nhiên phun ra một quả trái cây màu đỏ, ở trên kim loại cách ly nổ tung thành một mảng đỏ.

"......" Sân Mộc. "Thực vật đại chiến tang thi." Sân Mộc là "tang thi", có thể cảm giác được rất rõ ác ý của thực vật đến từ phía đối diện.

Long Vũ đuổi tới vừa vặn nghe được những lời này của hai người Sân Mộc, nhịn không được cười. "Trái cây Red nhổ ra không có độc có thể ăn được, nhưng muốn nhặt được nó thì hơi phiền toái."

Sân Mộc yên lặng xoay người rời đi, đi được một khoảng thì quay đầu nhìn lại, cây thực vật kia đã khép lại "chậu máu lớn" khôi phục sự yên tĩnh, Sân Mộc vô ngữ. Cho nên vẫn là nói thực vật đại chiến tang thi? Chỉ sợ qua một vạn năm, khi đối mặt với một đợt sóng lớn tang thi đột kích, vẫn sẽ phun ra tiểu cà chua để chiến đấu, hắn nên cao hứng khi thứ nhìn thấy không phải là thực vật họ đậu tiên phong bắn pháo sao?.

Không biết vì sao Sân Mộc lại buồn bực, Bách An Ngưng và Long Vũ không ai nói gì nữa. Trác Kỳ Bảo cùng Mễ Phi ôm một đống đồ ăn vặt chạy tới. "Sân Mộc, cho ngươi."

Sân Mộc liếc nhìn hộp thịt nướng tiêu đen trong tay Trác Kỳ Bảo, mặt vô biểu tình tránh ra. "Đồ hai kẻ tham ăn."

"......" Tổ đồ tham ăn hai người.

Chen chúc giữa dòng người, Trác Kỳ Bảo vẫn đi phía trước mở đường đột nhiên chạy tới, hưng phấn túm lấy Sân Mộc chen về phía trước. "Sân Mộc, phía trước có trò rất hay ngươi mau đến xem."

Sân Mộc vốn định đem người đẩy ra thì yên lặng thu tay, đi theo Trác Kỳ Bảo đến một tòa nhà lớn phía trước, Trác Kỳ Bảo chỉ vào thông cáo trên tòa nhà lớn nói "Sân Mộc ngươi xem, hôm nay ở đây có hoạt động, xếp hạng thi đua xe ảo, người thắng cuối cùng sẽ dành được một chiếc xe đua mới nhất."

Không chờ Sân Mộc lấy lại tinh thần, Trác Kỳ Bảo đã túm người tiến vào tòa nhà. Nhìn chằm chằm cái ót Trác Kỳ Bảo, Sân Mộc nghiêm túc cân nhắc chỗ nào thích hợp hơn dừng chân sau này.

Lúc này trong tòa nhà đã rất đông người, tất cả đều tập trung nhìn vào màn hình giả lập bên trong tòa nhà. Năm chiếc huyền phù cực huyễn khốc đang phóng nhanh trên đường bay gần như thẳng đứng, trước sau truy đuổi không phân cao thấp, dẫn đến chú ý nhiều nhất trong đó chính là chiếc xe đua màu vàng, kỹ thuật thao túng thuần thục, kỹ xảo đặc biệt hoa lệ, lão luyện xuyên qua đoàn xe làm người xem sôi trào nhiệt huyết.

"Đó là Tật Phong(), vua của giới đua xe, đứng đầu bảng xếp hạng." Trác Kỳ Bảo kích động nói. "Đó chính là thần tượng của ta."

()Tật Phong: Ngọn gió mãnh liệt.

"Chúng ta cũng báo danh tham dự đi." Mễ Phi vẻ mặt đầy mong chờ nhìn Long Vũ. "Ta cũng muốn chơi."

"Không lấy được giải cũng không sao, có thể tiếp xúc gần gũi với thần tượng, thật hưng phấn." Trác Kỳ Bảo che mặt, bộ dạng hèn mọn hề hề làm Sân Mộc thật muốn đá đi.

Bách An Ngưng không mất lý trí như Trác Kỳ Bảo, có chút lo lắng nhìn Sân Mộc. "Sân Mộc, ngươi có thể lái xe chứ?"

Sân Mộc cẩn thận nghĩ nghĩ "Từng lái qua xe tải lớn cùng máy khai quật." Thời điểm hắn đào vong trộm được từ nhà xưởng.

Chịu không nổi sự khẩn cầu của Mễ Phi, Long Vũ nhìn Sân Mộc nói "Nếu đã tới, vậy vào chơi đi."

Sân Mộc suy tư. "Bản điều khiển, chân ga, tay lái, xe đua trí năng cùng với máy khai quật hẳn là không khác biệt lắm...... đi. "

Không chờ Sân Mộc trả lời, Trác Kỳ Bảo đã lôi người đến điểm báo danh. "Đi thôi, đi thôi, cùng nhau đi chơi."

Mơ mơ màng màng bị Trác Kỳ Bảo kéo đến chỗ báo danh, thông báo thông tin, nhận số, Trác Kỳ Bảo quay đầu lại hỏi "Sân Mộc, ngươi muốn lấy tên gì."

Sân Mộc ngẩng đầu vừa lúc đụng phải "Tật Phong" đang giành chiến thắng, tiếng hoan hô trong khu khán đài vang lên đinh tai nhức óc, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia khiêu khích. "Tia Chớp!!"

"......" Trác Kỳ Bảo

"......" Mọi người

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio