Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười bảy chiếc xe đua chờ ở điểm xuất phát, trong đó có một chiếc màu đỏ rực trông cực kỳ bắt mắt, hai chữ "Tia Chớp" đầy kiêu ngạo làm khu người xem ồ lên một mảnh, có người cười người lái không biết lượng sức, cũng có người chờ mong hắc mã ra đời.
Tại phòng riêng, Tiêu Lâm Du thân người trần trụi từ phòng tắm đi ra, thiếu niên tóc bạc cắn ống hút cấm trên ly nước, vẫy tay "A Du mau đến xem, có người khiêu khích ngươi nha."
Tiêu Lâm Du đem khăn lau tóc xuống, ánh mắt dời về phía màn hình giả lập, xe đua đỏ rực đầy kiêu ngạo giữa khu tổ lái không ai bì nổi, khiến người nhìn không chú ý cũng khó.
Thiếu niên tóc bạc vuốt cằm suy tư "Chưa từng nghe qua người này, chẳng lẽ là người mới."
Trong xe đua ảo, Sân Mộc trợn mắt nhìn đài thao tác phức tạp, hắn nhớ rõ máy khai quật cùng xe tải lớn không có nhiều phím như vậy a.
Yên lặng cùng đài thao tác mắt lớn trừng mắt nhỏ nửa ngày, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Sân Mộc nghiêm túc móc ra quang não lên Tinh Võng.
Thời gian xuất phát bắt đầu đếm ngược, tất cả xe đua đã sẵn sàng chờ phát động. Theo lệnh xuất phát, mười sáu chiếc xe đua theo đường cung xông ra ngoài. Tiếng hoan hô của khán giả còn chưa kịp thốt lên đã bị nghẹn ở cổ họng, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc xe màu đỏ còn đậu ở điểm xuất phát không chút động tĩnh.
Nhân viên phục vụ kịp thời kiểm tra khoang trò chơi, xác định giá trị sinh mệnh người chơi vẫn bình thường lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó cũng không hiểu gì nhìn xe đua còn ở điểm xuất phát.
Phát hiện Sân Mộc không có động tĩnh, Trác Kỳ Bảo phát gởi thư tức "Sân Mộc, sao ngươi không di chuyển."
"Đừng nóng vội." Sân Mộc bình tĩnh lật trang. "Tôi đang tra hướng dẫn vận hành."
Nửa ngày yên tĩnh không tiếng động, lát sau một trận cười vang lên gần như muốn sập đổ tòa nhà. Tiêu Lâm Du phun một họng nước trong miệng, mặt than ẩn ẩn run rẩy. Thiếu niên tóc bạc hết sức buồn cười, nằm liệt trên sô pha ôm bụng cười.
Dựa theo hướng dẫn vận hành nhắc nhở, Sân Mộc cảm thấy mới lạ khởi động xe, thiết lập tuyến đường chạy, mở chế độ phòng thủ, không chút hoang mang đội mũ bảo hộ.
"Tiến lên." Nhìn xe khởi động, Sân Mộc kiêu ngạo đem hướng dẫn vận hành đặt ở một nơi dễ nhìn, so với xe tải cũng không có gì khó khăn!
Điều khiển tay lái, Sân Mộc tay trái cầm máy gia tốc, xe đua trông nháy mắt xông ra ngoài. Cuốn theo bụi đất, vụn đá, chạy vào đường băng gập ghềnh của rừng núi. Tay đua tay mơ Sân Mộc đua xe như vẽ hình chữ cái làm cho trái tim khu khán đài run sợ, trong lòng không khỏi một phen mồ hôi lạnh.
Lúc bắt đầu có chút mới lạ cùng cứng nhắc dần dần trở nên thuần thục, tuy rằng thao túng vẫn lạ lẫm như cũ, đường xe vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ hình chữ cái, nhưng đối diện với đá đột nhiên xuất hiện chặn gãy đường băng, Sân Mộc vẫn có thể bình tĩnh xử trí.
Một chiếc xe có tốc độ không quá tám mươi giống như ốc sên ghé vào đường băng, chậm rì rì không chút hoang mang, như đang nhàn nhã vui vẻ dạo chơi trước khu quan chiến. "Hàng năm đều có kỳ ba, năm nay đặc biệt nhiều."
Đuổi lên xe thể thao ốc sên, Sân Mộc không chút khách khí hướng về xe phía trước đụng vào. "Cút ngay, cấm nhiều lời."
Tựa hồ như bị Sân Mộc dùng bạo lực dọa sợ, xe ốc sên chậm rì rì tránh ra con đường. "Đại ca, thỉnh người."
Ngắm xe đua có tên "Siêu nhân bánh ngọt", Sân Mộc bĩu môi tăng tốc độ chạy qua. "Siêu nhân bánh ngọt" ở phía sau còn hảo tâm nhắc nhở. "Lái xe an toàn, lái xe an toàn."
Sân Mộc đua xe dã man tàn bạo, không có kỹ xảo chỉ là đấu đá lung tung, chẳng mấy chốc bắt kịp đại bộ phận, xa xa nhìn thấy đoàn xe đang quấn lấy nhau. Thấy Sân Mộc đuổi tới, Trác Kỳ Bảo húc bay một chiếc xe màu vàng, tăng tốc vượt lên. "Sân Mộc, đuổi tới."
Bách An Ngưng cùng Long Vũ vòng qua hai bên giáp công, Sân Mộc một cú vọt lên, một tiếng nổ vang đem xe chắn ngang đâm ra khỏi đường băng, ngọn lửa nổ tung phản lên ánh đỏ, tuy rằng ở trong không gian ảo, nhưng dường như vẫn có thể cảm thấy được không khí nóng hổi ập vào trước mặt.
Dường như tất cả đều bị Sân Mộc bạo lực làm cho hoảng sợ, mấy người Trác Kỳ Bảo vốn dĩ đang vây đường chặn nhóm xe đua động tác cũng dừng lại một chút, mấy người Trác Kỳ Bảo lao khỏi vòng vây, Sân Mộc đuổi theo, được mấy người bảo hộ vững vàng trong khu vực an toàn.
"Đáng chết, lộng bọn họ!" Xe đua bị đánh rơi phía sau phẫn nộ đuổi theo.
"Sân Mộc, phía trước là con đường cong bị hỏng, hình thức chuyển đổi!" Long Vũ dặn dò.
Sân Mộc đờ đẫn nhìn một loạt nút thao tác trước mặt, bắt đầu trầm mặc lật xem bản hướng dẫn. Bách An Ngưng vẫn luôn chú ý đến Sân Mộc tự nhiên nhìn ra Sân Mộc xa lạ với việc đua xe, từ đầu đến cuối Sân Mộc đều là điều khiển tay lái cùng máy gia tốc, căn bản không có kỹ xảo gì đáng nói.
Bách An Ngưng mắt nhìn đoàn xe truy đuổi phía sau, nhanh chóng mở ra lộ tuyến, thấy góc gãy đã gần trong gang tấc, số liệu trong đầu cũng nhanh chóng vận chuyển, tính toán hợp lý từng chút một, không muốn bởi vì một chỗ sai phạm nào làm Sân Mộc lâm vào nguy hiểm.
"Long Vũ và Trác Kỳ Bảo các ngươi trái phải bảo vệ Sân Mộc, ta đi trước mở đường, Mễ Phi lấp kín chỗ hổng phía sau." Con đường gãy cong không đến năm mươi mét, Bách An Ngưng không chút cẩu thả phân phó.
Không biết Bách An Ngưng có ý gì, mấy người Long Vũ vẫn quyết định thay đổi vị trí, không có bất cứ do dự nào dựa theo vị trí Bách An Ngưng phân phó mà di chuyển.
Xe rất nhanh chạy tới con đường đứt gãy, đôi tay linh hoạt của Bách An Ngưng nhảy múa trên bàn điều khiển, xe đua nhanh nhẹn chạy trên đường băng đang chuyển đổi thất thường, Trác Kỳ Bảo cùng Long Vũ bảo vệ xe Sân Mộc xuyên qua con đường cong vẹo, Sân Mộc mạnh mẽ thay hướng đường xe, lực đánh thật lớn ma sát vào hai bên lan can, lưu lại những tia lửa rực rỡ.
Đường băng không ngừng biến hóa, đường băng đứt gãy phía trước đang di động, đoàn xe phía sau đã đuổi kịp, cường ngạnh va đập vào Mễ Phi đang cản phía sau.
Đường băng phía trước tách ra dần dần dâng cao lên, đường băng đứt gãy hạ xuống sâu không thấy đáy. Nhìn đồng hồ, thời gian đếm ngược còn lại giây đường băng sẽ biến mất, Long Vũ lo lắng nhìn Mễ Phi đang bị vây quanh phía sau, khẽ cắn môi làm tinh thần hăng hái tiến lên.
"Mễ Phi, đuổi theo!!" Trác Kỳ Bảo cùng Long Vũ cơ hồ đều đồng thời kêu lên.
Cân nhắc cho xe xuyên qua đường băng đứt gãy, Mễ Phi bị đoàn xe vây quanh đau khổ chống đỡ va đập, mắt thấy đường băng biến mất, Mễ Phi cắn răng mắng. "Bổn thiếu gia thăm hỏi mười tám đời tổ tông các ngươi!!"
Mễ Phi tăng tốc xe, ở một khu quẹo cuối cùng điên cuồng đụng vào xe đua chặn đường, quét ngang xoay tròn °, chắn ở giữa đường băng.
Bị Mễ Phi điên cuồng dọa sợ, đoàn xe hai bên hầu như đều tránh ra, Mễ Phi nhếch miệng cười đến kiêu ngạo. "Muốn chạy trốn? Bổn thiếu gia giết chết đám con cháu các ngươi này!"
Mễ Phi ôm một bụng lửa chặn lại đoàn xe ở phía sau, trong nháy mắt đường băng biến mất, một loạt xe đua rơi xuống vực sâu vô tận.
"Mễ Phi!!" Long Vũ hai mắt sung huyết, đánh xe quay lại, Trác Kỳ Bảo vượt qua. "Ngươi phát điên cái gì, Mễ Phi đã rời khỏi trò chơi, ngươi đi tìm chết a."
Long Vũ sửng sốt nửa ngày mới tỉnh lại, nhưng cho dù là trong trò chơi, trong nháy mắt nhìn thấy Mễ Phi tử vong kia cơ hồ cũng khiến y nổi điên.
Sân Mộc vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lao ra khỏi vòng bảo hộ của Long Vũ và Trác Kỳ Bảo, Bách An Ngưng kinh hãi. "Sân Mộc!!"
Sân Mộc đuổi theo một chiếc xe, bật điều khiển mở ra nóc xe, mặt vô biểu tình ném mũ bảo hộ xuống, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người thả người nhảy khỏi xe đua, rơi xuống cạnh cửa sổ xe phía trước. Không chờ người trong xe kêu lên, Sân Mộc đã một quyền đập vỡ cửa kính xe, bóp lấy cổ người trong xe xách ra.
"Ngươi, ngươi buông ta ra, ngươi đây là phạm quy......" Người bị khống chế mặt trướng đến đỏ bừng, thống khổ lắc đầu giãy giụa.
Sân Mộc lạnh lẽo nhìn nhân loại trong tay, biểu tình tối tăm khủng bố. "Nhân loại giảng quy tắc với ta quá nhiều, ngươi còn bài nào khác không."
Hai chiếc xe không người lái va đập vào nhau, Sân Mộc thả người nhảy lên đỉnh xe Bách An Ngưng, đem nam sinh trong tay ném vào ngọn lửa của vụ nổ.
Sân Mộc từ trên cao nhìn xuống xe đua phía trước, trong mắt thiêu đốt ngọn lửa cuồng bạo. "Bách An Ngưng, đuổi theo bọn họ cho ta!"
Bách An Ngưng khẽ nhếch khóe miệng một cái, kéo máy gia tốc trong tay đến mức cuối cùng. "Vâng, My Majesty (Điện hạ của tôi:v)."
Cuộc đua xe kịch liệt trong nháy mắt biến thành lò sát sinh đẫm máu, ngọn lửa những chiếc xe phát nổ ánh lên tận trời, Sân Mộc ở đoàn xe nhảy lên, cướp đi sinh mệnh của những con mồi đang kinh sợ.
Thiếu niên tóc bạc trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng người trong biển lửa, ống hút trên miệng rớt xuống làm dơ quần cũng không phát hiện. "Thì ra còn có thể như vậy."
"Trong quy tắc thi đấu cũng không có văn bản quy định rõ ràng không thể rời khỏi xe công kích đối thủ." Tiêu Lâm Du thay chế phục sạch sẽ ra khỏi phòng. "Hắn chui lỗ hỏng quy tắc."
"Chính là không có bao nhiêu người có can đảm đi giết người ở cái tốc độ như vậy." Thiếu niên tóc bạc tặc lưỡi.
"Nếu quy tắc không chỉnh sửa, sau này đua xe phải chú ý một chút."
"Ai, ngươi đi đâu?" Thấy Tiêu Lâm Du rời khỏi phòng, thiếu niên tóc bạc nhanh gọi lại.
"Trở về học viện."
Khi âm thanh thông báo trò chơi kết thúc, tất cả mọi người còn chưa lấy lại tinh thần giữa một màn sắc đỏ kia. Sân Mộc nhìn chiếc xe ốc sên màu vàng quen thuộc trong khu chung điểm, yên lặng gãi móng vuốt. Vì sao hắn lại có loại cảm giác trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi nhỉ.
Mấy người rời khỏi không gian ảo cũng không dám ngốc ở lại lâu, lén lút rời khỏi tòa nhà. Lúc gần đi, Sân Mộc xa xa nhìn tiểu mập mạp còn mơ mơ màng màng trong thắng lợi, trong lòng ghi nhớ đã cấp cho xuẩn mập mạp này một ngôi sao hồi sinh.
Chạy đến phía sau tòa nhà, mấy người cười thành một đoàn, Mễ Phi ôm lấy bả vai Long Vũ cười đến thở hổn hển. "Chúng ta đem người đánh hỏng, bọn họ sẽ không đuổi giết chúng ta đi."
Long Vũ lạnh mặt nhéo lỗ tai Mễ Phi một cái. "Ngươi quá hồ nháo."
"Đây không phải trò chơi sao, lại không phải chết thật." Biết Long Vũ thật sự phát hỏa, Mễ Phi không dám cùng y ầm ĩ.
Sân Mộc dựa vào vách tường, sắc mặt có chút không tốt che ngực. Bách An Ngưng lo lắng đỡ lấy Sân Mộc "Sân Mộc, ngươi không thoải mái sao?."
"Không có việc gì." Đón nhận ánh mắt lo lắng của mấy người, Sân Mộc lắc đầu đứng dậy. Ở trong không gian giả thuyết vừa mới sử dụng cạn kiệt sức mạnh tinh thần lực, cơ thể trở về hiện thực nhất thời có chút ăn không tiêu.
Trác Kỳ Bảo ôm lấy bả vai Sân Mộc. "Để bỏ đi sự kinh tâm vừa rồi, chúng ta tìm một chỗ áp chế đi, thế nào?"
Mễ Phi tò mò "Ngươi có đề nghị gì?"
"Ta mang bọn ngươi đến một chỗ tốt." Trác Kỳ Bảo thần bí dẫn dụ.
Sắc trời tối dần, Trác Kỳ Bảo dẫn đường mang cả nhóm đi vào một quán bar thoạt nhìn tương đối quạnh quẽ, Mễ Phi chưa từng tới loại địa phương này nên nhìn cái gì cũng mang theo tò mò. Đèn mờ, âm nhạc du dương, tình nhân thì thầm những lời âu yếm ngọt ngào, trong sự ưu nhã lại ẩn ẩn mang theo chút ái muội không rõ.
Các thiếu niên đột nhiên xâm nhập đưa tới không ít ánh nhìn mịt mờ, thợ săn đang tìm bắt con mồi bắt đầu rục rịch. Trác Kỳ Bảo dẫn mấy người đến một góc tương đối thanh tĩnh, gọi người máy trí năng tới chọn rượu.
"Nguyên lai quán bar là cái dạng này." Mễ Phi tò mò trộm nhìn bốn phía. "Cũng không có gì đặc biệt."
Trác Kỳ Bảo cười quỷ dị. "Còn chưa tới thời gian."
Không hiểu ý tứ trong lời nói của Trác Kỳ Bảo, Mễ Phi bĩu môi nhận lấy chén rượu nhỏ giọng lải nhải một câu, Long Vũ âm thầm nhỏ giọng nói "Đừng uống quá nhiều."
Không chờ lâu lắm, uống xong một chén rượu, âm nhạc vốn dĩ du dương đột nhiên biến thành kim loại nặng, ánh đèn năm màu phản xạ vào kính trong quán bar, làm hoa mắt say lòng.
Khách nhân ở các góc sôi nổi đứng dậy đi đến trung tâm quán bar, quán bar vắng vẻ nháy mắt trở nên xao động đông đúc.
"Những thợ săn của màn đêm, săn thú bắt đầu rồi!!" Một tiếng hô to, đáp lại chính là tiếng hét chói tai vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Mễ Phi một ngụm rượu nghẹn lại giữ cổ họng, trợn mắt há hốc mồm nhìn đám đông đang vặn vẹo nhảy múa, đầu óc nhất thời chỗ trống.
Trác Kỳ Bảo cười ha ha, tát một cái lên người Mễ Phi. "Cùng đi chơi đi."
Không đợi Mễ Phi đáp ứng, Trác Kỳ Bảo đã túm người rời khỏi chỗ ngồi, Long Vũ đen mặt đuổi theo. Sân Mộc mặt không cảm xúc dựa vào sô pha nhìn đám người bắt đầu hoạt động trên sân khấu, đầu óc như ngớ nga ngớ ngẩn, trước mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Bách An Ngưng cẩn thận nắm lấy cánh tay Sân Mộc, đôi mắt chứa đầy lo lắng "Sân Mộc, sắc mặt ngươi rất không tốt."
Sân Mộc nhẹ nhàng rút về tay, lắc đầu làm mình thanh tỉnh một chút. "Mệt mỏi."
"Ta đi lấy cho ngươi cốc nước." Bách An Ngưng dò hỏi, Sân Mộc khẽ gật đầu.
Trong đầu choáng váng khó chịu, trước sau không chờ được Bách An Ngưng, Sân Mộc tiếp tục rót ly rượu trái cây, đứng dậy rời đi chuẩn bị tìm một chỗ rửa mặt.
Trong bóng đêm, một đôi mắt đáng khinh nhìn chằm chằm theo động tác Sân Mộc, thấy Sân Mộc rời khỏi chỗ ngồi, đáy mắt hiện lên một tia sáng, lặng lẽ theo đuôi.
————————————————
Ta nói này, những chương tiếp theo sẽ xảy ra sự kiện vô cùng vô cùng đặc biệt. Làm thổn thức trái tim bao thiếu nữ chấm nước mắt
Mấy người đoán đi nào:))))))