Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sân Mộc ngớ nga ngớ ngẩn đi vào toilet, hất nước lạnh lên mặt làm hắn tỉnh táo được vài phần. Trong gương làn da ánh lên vẻ tái nhợt, đồng tử ảm đạm vô thần mơ hồ nhàn nhạt tinh sắc. Sân Mộc vô thức đưa tay sờ ngực, chạm vào nơi lộ ra cứng rắn khiến ánh mắt Sân Mộc trở nên lạnh lẽo, mạch máu than chì ẩn hiện màu đen không rõ.
"Ở đây sao." Một nam nhân trung niên lôi thôi say khướt bước đến dựa vào cạnh cửa, nụ cười ác ý đầy vẻ đáng khinh nhìn Sân Mộc.
Sân Mộc lạnh lùng liếc nhìn nam nhân một cái, tùy tay kéo cổ áo lên liền xoay người rời đi.
"Ai, đi đâu." Nam nhân lấy thân mình chắn ngang đường che trước mặt Sân Mộc, bàn tay ngứa ngáy muốn sờ mặt Sân Mộc. "Bộ dáng lớn lên thật tốt, lần đầu tiên tới?"
Sân Mộc nghiêng nửa sườn mặt tránh khỏi động tác của nam nhân, móng tay trong áo nháy mắt trở nên thi hóa. "Lăn."
"Này tính tình thật hẹp hòi, ta thích." Nam nhân tản ra mùi rượu khó ngửi, cười muốn ôm qua. Sân Mộc trong mắt lạnh băng, móng tay bén nhọn lộ ra chuẩn bị đâm xuyên tim nam nhân khi gã nhào tới. Tuy rằng hiện tại hắn không cách nào sử dụng được dị năng, nhưng cũng không phải có thể tùy ý để người thường khi dễ.
Mắt thấy Sân Mộc ra tay, đột nhiên có một cổ lực mạnh mẽ trụ lấy cổ áo nam nhân, nam nhân định quay đầu lại mắng thì cả người đã bị ném ra ngoài, đập ngã vào vách tường hôn mê bất tỉnh.
Hơi thở quen thuộc làm Sân Mộc hoảng hốt, nhìn nam nhân từ trong bóng đêm dần dần đi ra, Sân Mộc phát hiện tâm tình bàng hoàng hai ngày này không hiểu sao lại trở nên yên ổn.
"Tại sao lại tới loại địa phương này." Viên Úc Thần hỏi.
Sân Mộc há hốc mồm, thiên ngôn vạn ngữ tới bên miệng rồi lại chỉ muốn xoay người bỏ chạy, Viên Úc Thần đương nhiên sẽ không để hắn toại nguyện, cánh tay dài đem thân người kéo về, vững vàng khống chế trong ngực.
Chăm chú nhìn sườn mặt Sân Mộc, Viên Úc Thần cau mày. "Bị thương."
Sân Mộc chôn đầu không muốn nhìn Viên Úc Thần "Ngươi như thế nào lại ở chỗ này."
"Chỉ cần ta muốn tìm, vô luận em trốn ở ngõ ngách nào trong Lam Á Tinh, đều trốn không thoát." Viên Úc Thần cong lưng, nhìn thật sâu vào mắt Sân Mộc. "Huống chi, hai ngày nay em vẫn luôn sử dụng tinh tạp của ta."
Sân Mộc áp chế làn da thi hóa trên ngực, đã không còn sức giãy giụa trong tay Viên Úc Thần. Viên Úc Thần vuốt đầu Sân Mộc, thở dài "Tiểu Mộc, cùng ta về nhà đi."
"Đó là nhà của ngươi."
"Cũng là của em." Không bỏ qua sự suy yếu cùng dao động dị năng hầu như không thấy của Sân Mộc, Viên Úc Thần hiểu rõ Sân Mộc vì cứu mình khẳng định đã trả một cái giá rất lớn, thật vất vả mới tìm được người, Viên Úc Thần làm sao dám lại để người chạy thoát. "Tiểu Mộc, chờ chúng ta trở về liền đính hôn."
"Cái gì!!" Bị lời nói Viên Úc Thần dọa sợ, Sân Mộc bỗng nhiên ngẩng đầu không thể tin nhìn Viên Úc Thần.
Viên Úc Thần cong lên khóe miệng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, cúi đầu chạm nhẹ lên môi Sân Mộc. "Ta muốn cưới em."
Không biết từ đâu lấy ra sức lực, Sân Mộc dùng sức đẩy Viên Úc Thần ra, lảo đảo lui về phía sau dựa vào bồn rửa mặt, trong đôi mắt trừng lớn tràn ngập sự kinh hoảng. "Ta, ta không biết ngươi đang nói cái gì."
Bị kinh hách khiến Sân Mộc nói năng có chút lộn xộn, đầu óc trống rỗng làm hắn không biết nên đối mặt với Viên Úc Thần như thế nào, chỉ có thể chật vật thoát khỏi cái khoảng cách xấu hổ này.
Nhìn thân ảnh trốn tránh của Sân Mộc, mắt Viên Úc Thần tối sầm. Cảm giác tới bây giờ đều không phải ảo giác, giữa y và Tiểu Mộc dường như vẫn luôn tồn tại hiểu lầm.
Sân Mộc vội vã chạy trong bóng đêm, trong cơn gió lạnh, thân thể thống khổ càng thêm rõ ràng. Tâm loạn như ma đầu óc trống rỗng, lời nói của Viên Úc Thần không ngừng lặp lại trong đầu, phóng đại. Ảo giác về tình cảm giữa hắn và Viên Úc Thần nháy mắt như đều rõ ràng hết thảy.
Quán bar yên tĩnh, chân Long Vũ dẫm lên người nam nhân say rượu đã nhìn không rõ ngũ quan, Trác Kỳ Bảo ngồi trên bàn với nụ cười khủng bố nhìn đám người yên lặng bốn phía, mảnh vỡ ly rượu ngập tràn trên mặt đất, có thể thấy được nơi này mới vừa xảy ra tình huống kịch liệt.
"Trác thiếu gia." Chủ quán bar vội vàng từ hậu đài đi ra, vừa tức vừa sợ nhìn Trác Kỳ Bảo. "Chúng ta vừa mới kiểm tra máy giám sát, không phát hiện vị bằng hữu mà Trác thiếu gia nói."
"Ngươi là nói ta ở đây đùa với các ngươi." Trác Kỳ Bảo nhảy lên cái bàn, từ trên cao nhìn xuống chủ quán bar.
"Không dám, không dám." Chủ quán bar lắc đầu.
"Đều nghe rõ cho ta, ngày hôm nay nếu bằng hữu lão tử có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả các ngươi cũng đừng mong sẽ được bình yên vô sự."
"Dựa vào cái gì!!" Lời nói của Trác Kỳ Bảo kích động không ít sự phẫn nộ.
"Phanh!" Trác Kỳ Bảo đá lăn một cái bàn, biểu tình âm trầm. "Chỉ bằng lão tử họ Trác!! Phụ thân ta là Trác Văn Bỉnh!"
Trong nháy mắt quán bar không còn tiếng động, tầm mắt Trác Kỳ Bảo chuyển hướng Bách An Ngưng "Thế nào?"
Bách An Ngưng hai tay nắm chặt, yên lặng lắc đầu "Không liên lạc được."
Lệ khí trong mắt Trác Kỳ Bảo càng đậm, biểu tình bất thiện nhìn xuống nam nhân không rõ sống chết dưới chân Long Vũ.
Bảo tàng văn hóa và lịch sử quán, Sân Mộc ngồi trong đại sảnh vắng vẻ, biểu tình đã từng trải qua nhìn xe đạp cũ nát lồng kim loại trong suốt, ánh đèn lờ mờ ngăn cách bảo tàng quán yên tĩnh với thế giới bên ngoài.
Viên Úc Thần từ sau cửa kính đi ra, phức tạp nhìn bóng dáng nho nhỏ đứng giữa khu kim loại lạnh băng, vì sự hoang mang của thiếu niên mà đau lòng.
Cũng không biết ngồi bao lâu, thẳng đến khi trong bảo tàng quán vang lên âm thanh nhắc nhở, Sân Mộc mới trầm mặc xoay người rời khỏi đại sảnh. Viên Úc Thần không hề do dự mà đuổi theo, lẳng lặng đi theo phía sau Sân Mộc.
Hai người trước sau đi trong đêm tối, tại một cây cầu thật lớn không bóng người thì Sân Mộc dừng lại, nhìn chằm chằm mặt đất nửa ngày mới mở miệng. "Có một số việc ta cảm thấy ngươi đã hiểu lầm."
"Em không thích ta sao?"
"Đây không phải là vấn đề có thích hay không." Sân Mộc cảm thấy bực bội, không biết nên giải thích như thế nào.
"Em thích ta." Viên Úc Thần xác định.
Dưới bầu trời bao la, hai người trước sau đứng giữa cầu, ngọn đèn lờ mờ như đang hoà quyện hơi thở cả hai, mang theo sự ấm áp dịu dàng.
"Chúng ta không phải người chung đường, lúc trước cứu ngươi là bởi vì đã rất lâu ta không có gặp qua nhân loại, ngươi đối với ta bất quá chỉ là sủng vật có thể thay đổi bất cứ lúc nào!"
"Em không phải nhân loại sao?"
"Ngươi thế nào còn không rõ, chúng ta không có hy vọng!" Sân Mộc vì Viên Úc Thần chấp mê bất ngộ mà buồn bực.
Viên Úc Thần bình tĩnh nhìn hình bóng Sân Mộc, đôi mắt đen nhánh không vì lời nói tàn nhẫn của Sân Mộ mà nổi lên nửa phần gợn sóng. "Là em đem ta đẩy ra, là em vẫn luôn nói dối với ta, dấu diếm chân tướng với ta......"
"Đủ rồi!!" U ám trong lòng Sân Mộc nổ tung, xoay người đem hơi thở cuồng bạo lan ra bốn phía, mơ hồ nhìn thấy được sự hỗn loạn trong không khí.
Con ngươi đỏ tươi tràn ngập huyết tinh mãnh liệt, móng vuốt bén nhọn có thể xé nát thân thể yếu ớt của nhân loại dễ như trở bàn tay, khuôn mặt tái nhợt ẩn ẩn như có da bong ra từng mảng.
Nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt Viên Úc Thần, Sân Mộc cười lạnh. "Ngươi thật sự muốn biết sao?." (Sao ta đọc đến đoạn này mà muốn khóc quá, đau lòng - ing)
"Tiểu Mộc......"
"Úc Thần, ta đã sống rất lâu, so với tưởng tượng của ngươi còn lâu hơn." Sân Mộc từng bước ép sát Viên Úc Thần. "Ngươi sẽ không tưởng tượng được ta từ đâu tới, cũng sẽ không biết ta đã làm những gì."
Dừng lại trước người Viên Úc Thần, Sân Mộc cầm tay Viên Úc Thần, móng tay lạnh băng ma xát mu bàn tay Viên Úc Thần. "Chỉ cần ta muốn, lúc nào cũng có thể biến ngươi thành như ta."
Kéo vạt áo, lộ ra làn da cứng rắn như vảy trước ngực. Nắm tay Viên Úc Thần ấn lên, biểu tình Sân Mộc trông vô cùng dữ tợn. "Ngươi giết qua nhiều tang thi như vậy, ngươi biết ta là cái gì. Không có độ ấm, không có tim đập, đây là ta, ngươi có sợ không!"
Viên Úc Thần chăm chú nhìn huyết sắc trong mắt Sân Mộc, kinh ngạc ban đầu đã biến mất, Viên Úc Thần thở dài một hơi trở tay cầm lấy tay Sân Mộc, đem người ôm vào trong ngực. Sân Mộc ngây ngẩn, thân thể cứng đờ không giãy giụa.
"Thân thể lạnh băng, đối với thức ăn không có vị giác, cũng không đi vệ sinh, xa lạ với xã hội nhân loại, lai lịch trống rỗng quỷ dị." Viên Úc Thần hiểu rõ. "Cho nên điều ta suy đoán là chính xác."
Sân Mộc ngốc ngốc bị Viên Úc Thần ôm, lời nói của Viên Úc Thần nhất thời làm hắn không thể hồi phục tinh thần.
Viên Úc Thần cong lưng ôm vai Sân Mộc, ôn nhu nhìn thẳng vào hắn. "Bây giờ, có thể thích ta không?"
"Úc Thần......"
"Đã từng hứa, muốn cùng đi ngắm biển sao."
"Ngươi nói muốn mang ta đi xem toàn bộ vũ trụ." Sân Mộc phản xạ tiếp lời.
Viên Úc Thần trong mắt hiện lên ý cười, nụ hôn ấm áp rơi xuống giữa mày Sân Mộc "Hảo."
Trên phi hành khí, Sân Mộc vịn vào cửa sổ che lại cái trán còn chưa hết nóng, trong lòng rối rắm không muốn nhìn Viên Úc Thần.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng dừng trên đỉnh đầu Sân Mộc, Viên Úc Thần khó nén được ý cười trong lời nói. "Còn thẹn thùng."
Sân Mộc phủi tay Viên Úc Thần, đôi mắt trừng lớn mặt cũng phồng lên. Ngứa tay nhéo lên gương mặt Sân Mộc, nhìn thấy bộ dáng tạc mao như mong muốn, Viên Úc Thần nhịn không được cất tiếng cười to.
Trộm ngắm Viên Úc Thần cười sang sảng, Sân Mộc cũng cười theo, sau đó biểu tình lại căng thẳng thấp giọng nói. "Ngươi thật sự không sợ ta sao? Nhân loại các ngươi không phải sợ nhất là quái vật sao?"
"Em không phải đã nói, ta đã giết qua nhiều như vậy, còn có cái gì sợ hãi."
Sân Mộc cẩn thận chăm chú nhìn biểu tình Viên Úc Thần, xác định y không gạt người mới nghiêm túc nói "Nếu một ngày nào đó ngươi lừa ta, ta sẽ đem ngươi ăn vào trong bụng."
Viên Úc Thần nhìn cái bụng nhỏ của Sân Mộc. "Chứa nổi sao?"
Sân Mộc hừ một tiếng, khôi phục kiêu ngạo khi xưa. "Thân thể của ngươi tốt không?"
Viên Úc Thần duỗi tay, ngọn lửa đỏ tím xuất hiện trong lòng bàn tay, một tay khác thì lan tràn màu xanh biếc, chồi non tươi xanh quấn quanh ngón tay y.
Sân Mộc "di" một tiếng, kỳ quái nhìn ngọn lửa trong tay Viên Úc Thần. "Màu tím?"
"Có vẻ đã biến dị." Viên Úc Thần thu hồi ngọn lửa, đem dây đằng màu xanh biếc quấn quanh toàn bộ bàn tay. "Có thêm một dị năng hệ mộc tương đối lạ, dường như ta có thể cảm nhận được suy nghĩ của nó."
"Dị năng biến dị trí tuệ?" Sân Mộc kinh ngạc.
Không rõ lắm ý nghĩa của dị năng biến dị trí tuệ trong lời nói Sân Mộc, nhưng thông qua mặt chữ Viên Úc Thần vẫn có thể đoán ra một chút, nhìn dây đằng trong tay nhất thời thâm ý càng sâu.
Sân Mộc cũng cảm thán vận may của Viên Úc Thần, dị năng biến dị trí tuệ ở mạt thế cũng là một người trong vạn người, sau khi đến tinh cầu này càng một người cũng không thấy, không nghĩ tới Viên Úc Thần có thể thức tỉnh.
"Cấp bao nhiêu?" Sân Mộc tò mò truy vấn.
"Còn chưa kịp thử nghiệm."
Phỏng chừng có thể đoán ra lý do "còn chưa kịp thử nghiệm" trong lời Viên Úc Thần, Sân Mộc nhấp môi không hỏi lại nữa.
Thỏa mãn xong lòng hiếu kỳ của Sân Mộc, Viên Úc Thần vẫn không yên lòng thân thể Sân Mộc. "Em bị thương?"
Nhắc tới thương thế của mình, tâm trạng mới vừa tốt lên của Sân Mộc nháy mắt liền trở nên u ám. "Tinh hạch trong đầu xuất hiện vết nứt, lúc mới chữa xong năng lượng hạch cho ngươi ta đã không thể duy trì được bề ngoài nhân loại, hiện tại đã tốt hơn một chút nhưng không cách nào sử dụng dị năng."
Viên Úc Thần ôm lấy vai Sân Mộc "Làm sao mới có thể hồi phục."
"Ta cần tinh hạch." Sân Mộc ngẩng đầu nhìn Viên Úc Thần. "Không có tinh hạch ta sẽ chết."
Viên Úc Thần càng ôm chặt lấy Sân Mộc, thần sắc nghiêm túc cam đoan. "Chuyện này giao cho ta, ta sẽ nghĩ cách."
Sân Mộc gật gật đầu không nói gì, phi hành khí bay trên không trung, tầm mắt Sân Mộc trong lúc vô tình dừng trên quang não trong tay, chóp mũi hơi động. "Ta có phải hay không đã quên cái gì rồi a?" (Đúng rồi! đúng rồi!!! quên đám đang quậy nhoi trời vì ngươi kia kìa)
————————————
Ta biết chương này chúng bạn đọc chưa đã, quá ngắn đúng hong? Nhưng mà...... chịu thôi:))))))
Đợi chương kế tiếp nhé, có trò vui rồi đấy hị hị