Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sân Mộc xuống xe đá văng thi thể chặn đường, nhìn huyết khí bao phủ thôn ở phía sau, kíp nổ trong tay cho nổ tung quả bom trên cầu đá. Một tiếng vang lớn, bùn đất bay ra, cầu đá nhanh chóng biến mất trong dòng sông, tang thi đuổi theo trực tiếp rơi vào giữa sông.
Viên Úc Thần thu dọn xong đám tang thi đuổi tới, thu đao trở về bên cạnh Sân Mộc. Sân Mộc cởi áo khoác dính máu ném cho Viên Úc Thần, lời nói mang theo vẻ đắc ý "Ta nói những quả bom này rất hữu ích đi."
Viên Úc Thần sờ sờ đầu Sân Mộc, đem áo khoác của mình và cả Sân Mộc đặt lên cửa kính xe, xoay người nhảy vào trong xe. Sân Mộc đưa chân nhìn thoáng qua "Nước ở thùng xe phía sau."
"Không cần lãng phí." Viên Úc Thần cởi trần xuống xe, cơ thể to lớn khỏe khoắn bắp thịt rõ ràng, nước lạnh rơi dọc theo đường cong cơ thể lưu lại.
Sân Mộc ngây người nhìn một lát, xoay người che mặt. Viên Úc Thần đem nửa chai nước rửa trôi vết máu trên người mình, đi đến cạnh Sân Mộc cúi người nhìn chăm chăm sườn mặt Sân Mộc. "Làm sao vậy?"
"Ta xấu hổ." Sân Mộc ngượng ngùng quay người.
Viên Úc Thần sửng sốt, sau đó liền cười ra tiếng. Sân Mộc trộm quay đầu, đôi mắt qua khe hở ngón tay trộm nhìn Viên Úc Thần. Viên Úc Thần đơn giản rửa sạch máu thịt trên người, cũng không có mặc áo lại, chỉ đem một chiếc áo khoác tùy ý khoác lên người.
Sân Mộc phồng miệng lẩm bẩm một câu, túm lấy cổ áo Viên Úc Thần kéo khóa áo lại. "Đừng để lộ nhiều như vậy."
Kéo Sân Mộc ra phía trước, hai người xoay người ngồi lên nóc xe, nhìn bầu trời đỏ rực, Viên Úc Thần ngưng mi nói. "Dường như trời càng ngày càng nóng."
"Bây giờ còn tốt, nó sẽ còn nóng hơn nữa." Sân Mộc dùng ngón tay xoa miệng vết thương của Viên Úc Thần, không thèm để ý giải thích. "Về sau còn có tuyết rơi, mấy năm không ngừng."
Viên Úc Thần nắm tay Sân Mộc thật chặt, Sân Mộc đem vết máu trên quần áo hai người thay ra xoa xoa, chỉ tay lên trời. "Lúc này mới vừa bắt đầu, địa cầu còn chưa có hư hỏng, trăm năm sau sinh mệnh trên địa cầu hầu như đều biến mất, không còn tồn tại."
Viên Úc Thần nhìn thoáng qua sườn mặt Sân Mộc, cởi áo khoác nhảy xuống xe, bước đến bức tường phía trước trầm mặc nhìn phương xa, lãnh quang thâm trầm lập loè trong mắt. Ánh sáng đỏ rực mạ vào cơ thể để trần của Viên Úc Thần, cơ thịt rắn chắc tiềm ẩn sức mạnh đáng sợ.
Sân Mộc thất thần nhìn bóng lưng thẳng đứng của Viên Úc Thần, dưới bầu trời thiêu đốt giống như bàn thạch kiên cố không gì phá nổi, khiến lòng người sợ hãi.
Viên Úc Thần chậm rãi xoay người, thần sắc kiên định nhìn Sân Mộc. "Ta sẽ bảo hộ em."
Sân Mộc ngơ ngác nhìn Viên Úc Thần, thẳng đến khi Viên Úc Thần đi tới đem hắn ôm vào ngực. Sân Mộc ôm lại Viên Úc Thần, mang theo giọng mũi nhỏ giọng lên tiếng. "Đem quần áo mặc tốt được không? Cái mũi ta không nín được."
Viên Úc Thần bật cười. "Tiểu sắc quỷ."
Nhìn Viên Úc Thần quay lại xe lấy ra chiếc áo quân sự sạch sẽ, Sân Mộc nhíu nhíu mũi. "Thật không xong, có lẽ ta thật sự thích ngươi rồi."
Viên Úc Thần nhướng mày, đôi mắt sâu hiện lên ý trêu đùa. "Còn gì tốt hơn."
Không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này với Viên Úc Thần, Sân Mộc mở bản trò chơi ra xem xét tiến độ. "Đã tám ngày, đến R thị còn phải qua một huyện thành. Tất cả mọi người đều đã rời khỏi điểm xuất phát của trò chơi, cách chúng ta gần nhất chính là Viên Doãn Ca cùng Long Vũ, Viên Cảnh Trạch và Trọng Tử Vũ theo sát phía sau. Di?" Sân Mộc kêu một tiếng, trên mặt nhiều thêm vài phần kinh ngạc.
"Làm sao vậy?" Viên Úc Thần thay áo xong đến cạnh Sân Mộc nhìn bản trò chơi.
"Tiêu Lâm Du và Trác Kỳ Bảo còn có Bách An Ngưng ở cùng một chỗ, đã vượt qua chúng ta tới huyện thành cuối cùng."
Viên Úc Thần nhìn một lúc. "Lộ tuyến vẫn luôn không sai đi."
"Bách An Ngưng ở đó." Sân Mộc tựa hồ có chút hiểu rõ. "Nếu bọn họ tổ chức thành đoàn thể, Bách An Ngưng chính là plug () lớn nhất của bọn họ."
() Plug: bản gốc tác giả viết là "Ngoại quải", cái này là dạng trình cắm - plugin, giống như hack, dùng số kĩ thuật mạng thay đổi trình tự, thông số trong game làm giảm hoạt động thủ công hoặc gian lận.
"Người kia là thiên tài số liệu đồng học của em?"
"Là cậu ta." Sân Mộc có chút buồn cười. "Long Vũ ứng biến thông minh năng lực cực mạnh, Mễ Phi tinh thông máy móc, Trác Kỳ Bảo ra bài không như lẽ thường, nếu lúc bắt đầu bọn họ đã bị thả xuống cạnh nhau, tiến trình hẳn sẽ nhanh hơn bây giờ."
"Những bằng hữu này của em ai cũng có sở trường riêng, sở trường đặc biệt của em đâu?"
"Ngươi là có ý "con nhà người ta" sao?" Sân Mộc liếc ngang Viên Úc Thần một cái.
"Em đương nhiên là tốt nhất."
"Đó là tất nhiên." Sân Mộc kiêu ngạo. "Thực lực của ta là đảm đương, cũng là phụ trách mặt tiền, ta lớn lên đẹp nhất."
Viên Úc Thần cười "Đúng, em đẹp nhất."
Sân Mộc nhìn mục tiêu đang di động, vuốt cằm suy tư. "Trước khi kết thúc trò chơi sợ là không cách nào tới được R thị."
"Em cũng không có cách, tiến độ thế nào đừng để ý." Viên Úc Thần kéo cửa xe, đem Sân Mộc nhét vào, theo thói quen đưa qua một viên kẹo. "Bây giờ xuất phát, trước khi trời tối có thể tới."
"Một trăm năm mươi km, đường cũng không dễ đi, thật miễn cưỡng a."
"Nếu em mệt thì nghỉ ngơi, tới nơi ta sẽ gọi em."
"Ta khi nào mệt qua?"
Hiểu ý Sân Mộc, Viên Úc Thần không cùng hắn tranh chấp, nhẹ nhàng kéo mũ, khởi động xe việt dã.
Huyện thành tiêu điều, trên đường trừ bỏ thi thể hư thối đầy đất thì là tang thi tập tễnh cứng đờ bước đi. Nhìn thấy vết máu ghê người, từng đoạn chi tàn vụn vặt, toàn bộ huyện thành tràn ngập nồng đậm mùi tử khí.
Một phát súng xuyên qua hai tang thi, bắn ra óc huyết màu đen đầy đất. Tiêu Lâm Du thu hồi súng ngắm, Trác Kỳ Bảo cùng Bách An Ngưng theo sát phía sau.
Ngón tay Bách An Ngưng gõ nhanh trên Ipad, cảnh giác nhìn bốn phía, bảo Tiêu Lâm Du phía trước. "Phía trước mét rẽ phải là khu vực an toàn."
Nhận lấy máy rồi xem xét, Tiêu Lâm Du đem súng đưa cho Bách An Ngưng, lấy ra trường đao() trong ba lô. "Theo sát ta."
()Trường đao: có lưỡi dao khá dài, là vũ khí có tay cầm dài và đầu nắm như cây giáo.
Tiêu Lâm Du tùy thời mà hành động, giống như một con liệp báo tấn công mạnh mẽ, trường đao trong tay chém rơi đầu một con tang thi. "Đi mau!"
Trác Kỳ Bảo theo sát đi lên, súng lục liên tiếp nổ tung tang thi chặn đường. Bách An Ngưng dùng súng ngắm có chút mới lạ, lại cảm thấy thật không tồi.
Ba người đi trên đường động tĩnh không nhỏ, đưa tới tang thi xung quanh, rất nhanh liền hình thành một lượng nhỏ tang thi vây quanh đi đến.
"Nhanh lên!" Trác Kỳ Bảo rống giận, bắn ra từng phát súng tinh chuẩn.
Ba người lui đến khu vực an toàn Bách An Ngưng nói, đó là một ngân hàng loại nhỏ. Trác Kỳ Bảo dẫn đầu đi lên, dùng súng đánh gãy khoá cửa, ba người nhanh chóng tiến vào bên trong ngân hàng, ngăn lại tang thi ngoài cửa.
Nhìn tang thi hư thối dữ tợn bị chặn ngoài cửa kính, ngay cả khi họ đã nhìn chúng nhiều ngày, vẫn nhịn không được ghê tởm trong lòng.
Nhìn sâu vào bóng tối trong ngân hàng, Tiêu Lâm Du cho một ánh mắt. "Cẩn thận chút."
Trác Kỳ Bảo hiểu rõ, nắm chặt súng lục, đem Bách An Ngưng bảo hộ sau lưng, ba người cảnh giác tiến vào.
Sân Mộc và Viên Úc Thần tới huyện thành khi trời đã dần tối, nhìn mục tiêu trên bản trò chơi, Sân Mộc quay đầu lại hỏi Viên Úc Thần. "Đi tìm bọn họ không?"
"Em quyết định là được." Uống miếng nước, Viên Úc Thần vặn nắp rồi đem chai nước thả lại trên ghế ngồi, đầu cũng không nâng lên tiếp tục lái xe.
Sân Mộc thấy thú vị. "Ngươi hiện tại càng ngày càng giống nhân loại địa cầu."
Viên Úc Thần nhìn Sân Mộc một cái, nhịn không được nhéo mặt hắn. "Trước kia ta không giống nhân loại?!."
"Trước tìm chỗ cắm chốt, ngày mai lại nói." Sân Mộc hạ quyết định. "Ta cũng không vội."
Viên Úc Thần đem xe tiến vào huyện thành, xe việt dã tạo ra động tĩnh thu hút không ít tang thi đuổi theo, nhà cửa hai bên đường phố còn người sống bị mặc kẹt, thấy có xe tới, vội vàng nghiêng người ra vẫy tay cầu cứu.
"Tang thi bắt đầu biến dị rất nhanh, mới đầu mạt thế không nhanh đào tẩu, lưu lại ở đây cũng chỉ làm lương thực dự trữ cho chúng mà thôi." Sân Mộc mở cửa xe ra một khe nhỏ, lấy súng ngắm bắt đầu săn bắn. "Đang lúc tang thi tiến hóa, nào có lý để bọn chúng có đường sống."
Xe việt dã quẹo vào một tiểu khu, Sân Mộc nhìn đúng vị trí. "Úc Thần, ta muốn trụ ở biệt thự đó!"
Viên Úc Thần theo chỉ thị của Sân Mộc nhìn lại, đảo tay lái tiến vào khu biệt thự. Xe việt dã dừng lại, Sân Mộc gấp không chờ nổi xoay người xuống xe, thu hồi súng lấy khảm đao ra, động tác thuần thục bổ xuống tang thi chặn đường.
Viên Úc Thần xuống xe đuổi theo Sân Mộc vào biệt thự, vừa mới mở cửa Sân Mộc chỉ cảm thấy một cổ tanh tưởi, trước mắt nhoáng lên một đạo hắc ảnh ập đến, không chờ Sân Mộc hành động, Viên Úc Thần đã nhanh chóng đem Sân Mộc kéo vào trong ngực, trường đao sắc bén trong tay đâm vào hốc mắt tang thi trung niên.
"Tang thi tiến hóa?" Sân Mộc chớp chớp mắt.
Viên Úc Thần rút đao về, lạnh mặt gõ đầu Sân Mộc. "Cẩn thận chút."
Gật đầu ứng phó, Sân Mộc đến trước chỗ tang thi trung niên ngã xuống, nhìn đến phần đầu bị bổ ra của tang thi, dùng tay quấy óc tang thi, cẩn thận từ bên trong moi ra một viên thủy tinh lớn cỡ hạt đậu.
"Nhìn xem, nguyên soái đại nhân thật may mắn." Sân Mộc cầm viên thủy tinh cười nói. "Có tinh hạch."
Nhăn mặt đem Sân Mộc kéo tới, móc khăn giấy lấy viên tinh hạch đi, cẩn thận đem tay Sân Mộc lau sạch. "Đừng chạm vào nó, dơ."
"Nguyên soái đại nhân, ngươi khiết phích như vậy đủ rồi." Từ lúc Viên Úc Thần đem mình vệ sinh sạch sẽ, hai người cũng rửa sạch biệt thự, Sân Mộc ghé vào cửa sổ nhìn tang thi di chuyển bên ngoài. "Tang thi tiến hóa đã xuất hiện, cũng nên có dị năng giả rồi."
Chiếc giường đã thay ra giường sạch sẽ, Viên Úc Thần bưng nước vào phòng. "Lại đây rửa tay."
"Biết rồi!"
Ba người Tiêu Lâm Du cũng là may mắn, khi tận thế bùng nổ vừa lúc là ban đêm, ngân hàng trừ bỏ bảo an tuần tra ban đêm thì cũng không có quá nhiều nhân loại, điều này làm cho bọn họ có được chút thời gian thư giãn.
Ba người ngồi sau cửa phòng làm việc, Trác Kỳ Bảo lấy ba cái bánh quy ra phân chia, trong không gian tối đen trừ bỏ âm thanh cắn nuốt thì yên tĩnh đến đáng sợ.
"Nơi này rốt cuộc là địa phương quỷ quái gì, lão tử thật là chịu đủ rồi." Trác Kỳ Bảo nhỏ giọng mắng.
"Công nguyên năm , năm đầu tiên tận thế bùng nổ trên địa cầu cổ." Đã đọc qua lịch sử, Bách An Ngưng giải thích. "Lịch sử cổ đại gọi chung là trăm năm kỷ nguyên hắc ám."
Trác Kỳ Bảo phun ra một ngụm bột bánh quy, im lặng một lát nhìn về phía Tiêu Lâm Du. "Học trưởng như thế nào lại ở chỗ này?"
"Nhận được thư tín lạ, bên trong có chứa con chip trò chơi."
"Đây là chip trò chơi của Sân Mộc, cũng không biết bây giờ hắn thế nào." Trác Kỳ Bảo thở dài.
Bách An Ngưng trầm mặc, nhỏ giọng mở miệng. "Hắn sẽ không có chuyện gì."
"Cũng đúng." Trác Kỳ Bảo cười. "Cái tên cường đạo biến thái kia, ai có thể làm tổn thương được hắn."
"Hắn cũng có con chip?" Tiêu Lâm Du qua một hồi không nói chuyện, nửa ngày mới đột nhiên lên tiếng.
"Trên đường ta có nhìn thấy người chơi khác, nghĩ người tham gia trò chơi hẳn là không ít." Trác Kỳ Bảo nói.
"Cũng không biết ai phát minh ra trò chơi này, thật lợi hại." Bách An Ngưng cảm thán.
"Nhất định là một tên biến thái!"
Không có mục đích nói chuyện một lúc, không gian giữa ba người lại trở nên trầm mặc, ngoài ngân hàng tiếng kêu thảm thiết của người sống và tang thi đầy hỗn loạn, giữa đêm tối phá lệ khiếp người.
Trác Kỳ Bảo ôm chân hồi lâu mới nói "Lão tử muốn về nhà."
Tiếng va chạm rất nhỏ trong bóng đêm vang lên, thần kinh ba người Tiêu Lâm Du lập tức căng thẳng, từ dưới mặt đất đứng lên. "Ai!"
Trong yên lặng, một bóng người lóe qua, lúc ba người đang cảnh giác phòng bị thì một ngọn lửa đột nhiên nghênh diện áp tới.
"Dị năng!!!" Ba người kinh hãi.